Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1322: . Nghị sự



- Ngươi nói là Thanh Dương Tam Tử và Ma Môn Song Sát ra tay rồi sao?
Trong động phủ, Đường Kiếp dù bận vẫn ung dung pha cho mình một chén trà.

- Uhm, Nhân Tộc liên minh hùng hổ tấn công Thiên Hải Quan, vốn định đang tinh thần hăng hái đuổi thêm, nhưng không ngờ Yêu tộc Thanh Dương Tử, Thanh Phong Tử và Thanh Tùng Tử cùng Ma Môn Xích Diệm thiên tôn, Tử Kiêu Chân Quân cầm tay nhau xuất hiện... Thơm quá, thơm quá, đây là trà gì vậy?

Mùi thơm nồng nặc khiến Y Y không nhịn được chạy tới, đoạt lấy uống hết.

- Uống như trâu.
Đường Kiếp chỉ vào Y Y cười nói:
- Thanh tâm trà của ta dùng lá trà từ Tử lan hoa trăm năm, nước là sương ngưng trên cây cỏ lúc bình minh, dùng chén là đầu lâu của Đại hoang thiên ngưu, ích khí thêm tuổi, bổ dưỡng thọ nguyên, tăng linh khí, bồi gân cường tráng xương cốt, lại bị muội một hớp nuốt hết... Đã chết bao nhiêu người?

- Không rõ ràng lắm, tuy nhiên nghe nói Nhân Tộc ít nhất có hai vị Tử Phủ ngã xuống, một vị Tử Phủ trọng thương mất tích, mặt khác còn có hai người bị bắt, còn lại chạy tán loạn... Khó trách uống vào cảm giác có thật nhiều lực lượng tuôn trào trong thân thể.
Y Y vỗ ngực nói, rồi toàn lực điều tức hấp thu ưu đãi của nước trà.

- Đương nhiên, đây chính là đồ chuẩn bị cho ta.
Đường Kiếp trả lời. Đồ bổ dưỡng cho Địa Tiên có tác dụng cực mạnh với Tử Phủ, nếu là Thiên Tâm trở xuống uống vào thì hơn phân nửa bị tự bạo chết bất đắc kỳ tử:
- Mười hai Tử kim lương gãy năm cái, bọn họ hoàn toàn không còn hy vọng.

Nhân Tộc được xưng là một cây cột trụ trời và mười hai tử kim lương, cột trụ trời chỉ Quảng Nguyên Tử, mười hai tử kim lương chính là mười hai vị Tử Phủ.

Trong tình huống Tiên Đài không ra mặt thì Tử Phủ chính là cao nhất, kết quả một trận chiến tổn thất năm người, đúng là to lớn chưa từng có.

- Hết thảy đều bị huynh đoán trúng, Nhân Tộc thắng một hồi liền đắc ý vênh váo, chung quy không để ý đến song phương thực lực sai biệt.
Hứa Diệu Nhiên đã duyên dáng ngồi xuống:
- Chàng ở đây lấy đâu ra Tử lan hoa trăm năm, sao ta lại chưa từng nghe nói qua vật ấy.

Đường Kiếp thở dài nói:
- Ta chỉ tình nguyện ta đoán sai... Đây là Hoàng Đình thế giới dưỡng ra đấy. Ngũ hành tộc đã một lần nữa lớn mạnh, bọn họ hàng năm đều đặc biệt thu thập một ít đồ quý hiếm trong Hoàng Đình thế giới làm cống phẩm cung cấp cho ta hưởng dụng. Tử lan hoa và Thiên Tâm lộ chính là trong cống phẩm, Tử lan hoa chỉ nở vào mộc quý, trăm năm mới nở một lần. Thiên Tâm lộ thì chỉ có thể thu được vào thủy quý, lúc nào cũng phải có người trông, nếu bỏ qua thời cơ sẽ không thể được. Ngoài ra chử thủy lô dùng phong ngân trong kim quý chế thành, bình trà do tử sa nên trong thổ quý tạo nên, lửa châm trà là quỳnh tương ngọc diệm, ngũ hành đều có, lại có đầu lâu của đại yêu làm bộ pha trà nên mới có hiệu quả này.

Hạt giống năm đó gieo xuống hiện giờ đã trưởng thành khỏe mạnh, tiểu thế giới độc lập cũng bắt đầu thể hiện năng lực cung ứng tài nguyên.

Tu vi tới Địa Tiên, tài nguyên bình thường khó thỏa mãn nhu cầu, cho nên các tiên nhân chỉ có thể tự mình đi tìm, đi dạo vạn giới, khai thác tầm nhìn, vừa tăng tiến là tu vi, vừa tìm kiếm tài nguyên.

Mà hiện tại Đường Kiếp không ra khỏi cửa, ngày ngày đều có tài nguyên đưa tới, khiến cho quá trình hắn từ Địa Tiên sơ cảnh đến Địa Tiên đỉnh cao tiến triển cực nhanh, giống như là bay.

- Vì sao? Chàng không phải luôn chờ Nhân Tộc thua sao?
Hứa Diệu Nhiên cũng uống một ngụm, cảm thụ tư vị và linh tính, lẩm bẩm:
- Ừm, có vài phần thanh mát của cam lộ, sức sống nồng đậm, linh tính kinh người, lại có hiệu quả thẩm thấu, nếu làm thuốc có thể dưỡng sinh, nâng cao công hiệu của dược vật.

Giống Đường Kiếp giống nhau, Luyện Đan Sư Hứa Diệu Nhiên không ngừng tinh tiến, hiện giờ đã nắm các loại dược tính như lòng bàn tay, tới mức có thể sửa cũ thành mới.

Chỉ có điều sửa cũ thành mới đầy gian nan, không chỉ cần phối phương, thủ pháp mới, mà quan trọng nhất vẫn là tài nguyên của mình.

Thời khắc này Đường Kiếp ủ nước trà cũng làm Hứa Diệu Nhiên hiểu ra, trong nháy mắt có rất nhiều ý nghĩ, hận không thể bắt đầu thực nghiệm.

Đường Kiếp biết tâm ý nàng, cười nói:
- Đừng vội, đừng vội, Hoàng Đình thế giới sản xuất rất nhiều, vốn là để cho nàng nghiên cứu. Lát nữa nàng tự đi lấy là được... Còn không phải là vì hai tộc yêu ma chưa xuất hiện quân bài chưa lật sao.

Đường Kiếp đã thuận lợi tìm ra thủ đoạn của Nhân Tộc, Tận Thiên Nhai, cũng khiến hắn mang phiền toái tới cho Nhân Tộc. Nhưng yêu ma hai tộc có thủ đoạn gì thì vẫn còn chưa rõ ràng, mà Nhân Tộc hiển nhiên là không có thực lực bức chúng ra được.

Nghe thế, Y Y cười nói:
- Còn tưởng gì chứ hóa ra là chuyện này. Ta thấy Tận Thiên Nhai cũng không coi như không dậy nổi. Quả thật một Địa Tiên ẩn nấp đối với Nhân Tộc liên minh mà nói đích thật rất trọng yếu, nhưng đối với Tê Hà Giới lại chẳng có uy hiếp gì. Nghĩ đến quân bài chưa lật của hai tộc kia, cũng cũng thường thôi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Tận Thiên Nhai đích xác không có gì uy hiếp, nhưng quân bài chưa lật vốn cũng không phải tấm nào cũng có tác dụng. Nhưng mặt khác, muội không thể bởi vì có thủ đoạn đối với muội vô dụng, liền cho rằng tất cả thủ đoạn đối phương cũng vô dụng. Không thể vì thủ đoạn của Nhân Tộc không có uy hiếp thì cho là yêu ma hai tộc cũng thế. Phải biết rằng chuyện phiền toái thêm một ngại một.

- Nói như vậy, chúng ta phải đi thăm dò yêu ma hai tộc hả?
Y Y mân mê cái miệng nhỏ nhắn.

- Thanh Long bàn long và Hỏa Thiên Tôn cũng đã điều tra, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng không có được nhiều tin tức lắm. Manh mối duy nhất trước mắt chính là Yêu tộc dường như còn lo lắng về Huyết Hà, về phần Ma tộc bên kia thì hoàn toàn vô tri.
Hứa Diệu Nhiên nói.

Đường Kiếp lập tức nói:
- Huyết Hà Chi Chủ, người này ta sẽ giải thích, người này thoạt nhìn vô dục vô cầu, kỳ thật nội tâm tinh tế, năm đó hắn vì muốn liên kết với Hỏa Thiên Tôn mà trăm phương ngàn kế lợi dụng ta chính là chứng minh tốt nhất. Đối với thủ đoạn của hắn, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Về phần Ma Môn cũng không thể khinh thường sơ suất.

- Nhưng Vân gia gia đang giục gấp rút rồi.
Y Y nói.

- Hả? Sao lại thế?
Đường Kiếp hỏi.

Hứa Diệu Nhiên nói:
- Hôm qua thu được tin của Vân Tổ, nói Tê Hà Giới đã chuẩn bị xong, tất cả mọi người vội vã muốn đi qua, thời gian cho chúng ta chỉ có một tháng thôi.

Đường Kiếp sầm mặt:
- Vì sao vội vã như thế?

- Hồng Thần Cơ suy tính ra, một tháng sau chính là lúc thành lũy lưỡng giới yếu nhất, lúc ấy phá giới chỉ mất nửa công. Bỏ qua thời cơ này, nếu muốn phá giới sẽ phải trả giá càng nhiều.

- Vì chút chi phí, muốn đánh loạn kế hoạch của ta sao?
Đường Kiếp không vui nói.

Hứa Diệu Nhiên an ủi hắn:
- Ta biết chàng không vui, tuy nhiên chuyện này cũng không thể trách Vân Tổ. Phá giới vốn là chuyện tiêu hao tài nguyên, tu giới chiến tranh cũng không phải mua bán không công, nếu có thể đương nhiên sẽ muốn tiết kiệm chút ít. Phải biết rằng phá giới tiết kiệm một chút cũng là trăm triệu loại tài nguyên, hao phí to lớn, sợ là còn mua được cả Đạo Binh. Thêm vào hơn mười vạn người tập hợp ở Tê Hà chờ đại chiến. Dưới loại tình huống này, kiêng kị nhất là kéo dài chờ đợi. Nếu kéo dài, nhân tâm ý chí sẽ dần bị tiêu tan.

- Nhưng thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ chúng ta chưa tra được quân bài chưa lật của hai tộc.

Y Y cười nói:
- Lá bài tẩy của Nhân Tộc không phải bị ca ca điều tra một chút đã ra rồi sao?

- Đó không giống. Cái gọi là quân bài chưa lật chưa đến thời điểm cuối cùng sẽ không dễ dùng tới.
Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta có thể tra được Nhân Tộc, đó là bởi vì Nhân Tộc thế yếu, quân bài của bọn hắn nhất định phải xuất hiện, tính cơ mật không cao, hơn nữa đó cũng chưa chắc là thủ đoạn cuối cùng của Nhân Tộc. Yêu ma hai tộc cũng là thế cường một phương, chưa buộc bọn họ đến mức tận cùng sẽ không thấy kết quả, cho nên nhất định phải dốc lòng thăm dò.

- Nhưng nếu kết quả chỉ như Tận Thiên Nhai, là hai tên Địa Tiên, một hai kiện Đạo Binh?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

- Đúng thế.
Đường Kiếp trả lời.

Không nhìn thấy bài, mọi khả năng đều có thể xảy ra.

Có thể hữu dụng, cũng có thể là vô dụng.

Đối với Tê Hà Giới mà nói, nếu chỉ là mấy Địa Tiên, đó thực không là vấn đề.

Nhưng trước khi nhìn thấy, không ai có thể xác định là gì.

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Ta hiểu được ý chàng. Cẩn thận dù tốt nhưng quá độ sẽ dễ bị dậm chân tại chỗ. Thế giới này có vài chuyện không thể dùng trí, duy chỉ có cường công, nếu không còn cần tu giả làm gì?

Đường Kiếp hơi sững sờ, nhìn phu nhân mình.

Hứa Diệu Nhiên bắt tay hắn nói:
- Lúc nên cứng rắn thì phải cứng rắn, nên mạo hiểm phải mạo hiểm. Nếu tất cả mọi chuyện đều do chàng và ta làm thì còn cần đại quân phía sau làm gì?

Đường Kiếp bị nàng làm cho ngạc nhiên không nói gì, mãi hồi lâu mới cười nói:
- Phu nhân nói đúng. Nếu thế, vậy theo lời phu nhân, ngày mai ta sẽ đi Lăng Vân thiên đô!

Lăng Vân thiên đô là thủ phủ của Nhân Tộc, cũng là thành lũy cuối cùng.

Hiện giờ Nhân Tộc liên minh đã định bại vong, kế tiếp Đường Kiếp cần dùng thái độ cứu binh xuất hiện trước Quảng Nguyên Tử, lấy danh nghĩa của Nhân Tộc liên minh mời Tê Hà Giới giải cứu nhân loại ở đây.

Hoàn thành chuyện này, cũng đã giải quyết xong danh phận đại nghĩa.

Tuy rằng chiến tranh tu giới tàn khốc vô cùng, hai chữ đại nghĩa có rất ít người để ý, nhưng Đường Kiếp biết, có được đại nghĩa là có được lòng người, có được đại nghĩa là có được sự ủng hộ của toàn thể Nhân Tộc ở Huyết Hà.

Về phần yêu ma hai tộc, với họ thì chẳng cần phải nói đạo nghĩa gì hết.

- Không, chàng không cần đi, ta có thể.
Hứa Diệu Nhiên ngăn cản Đường Kiếp.

- Vì sao?
Đường Kiếp sửng sốt:
- Việc này nhất định phải cùng Quảng Nguyên Tử đàm, lấy thực lực của nàng...

- Chính là thực lực của ta không đủ nên mới đánh động được Quảng Nguyên Tử.
Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Đối với người được cứu, chưa chắc người tới cứu càng mạnh càng tốt.

Đường Kiếp bừng tỉnh đại ngộ.

Đích xác, việc này dù Đường Kiếp nói như thế nào, kỳ thật cũng khó có khả năng giấu diếm được Quảng Nguyên Tử, chắc chắn hắn sẽ nhận ra Tê Hà Giới đã sớm có âm mưu.

Nhưng gặp phải Nhân Tộc đại kiếp nạn, hắn không có lựa chọn.

Dưới tình huống như vậy, viện quân không có biểu hiện tính áp đảo sẽ khiến hắn có cảm giác an toàn. Tỷ như đối phương có thêm mấy Địa Tiên, tương lai bên ta ngang nhiên xông qua, cơ bản không lật đổ địa vị của hắn, nói không chừng hai tướng chém giết, ngược lại có thể cho chúng cơ hội ngư ông đắc lợi. Bọn họ nếu phải lôi kéo chúng ta, không hứa toàn thắng thì có thể thấy được thực lực cũng có hạn, nếu tổn thất nghiêm trọng, nói không chừng chúng ta sẽ ngược lại có thêm nhiều lợi ích.

Dù sao trong tình huống không biết rõ mà chỉ phán đoán sẽ có sự ảo tưởng, quan trọng nhất là suy nghĩ dựa trên lợi ích của bản thân mình.

Nhưng nếu để cho Quảng Nguyên Tử nhìn thấy thực lực biến thái của Đường Kiếp, như vậy ý nghĩ của hắn khẳng định không thể như trước.

Hắn sẽ nhận ra đây là lúc có thể cò kè mặc cả, bởi vì bỏ qua hiện tại, mình không còn năng lực chào giá nữa.

Vậy nên, Đường Kiếp không xuất hiện là tốt nhất.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Đường Kiếp cười nói:
- Ta sẽ âm thầm bảo hộ nàng.

Hứa Diệu Nhiên ngăn cản:
- Yên tâm, ta muốn chạy chẳng mấy ai có thể bắt được ta. Còn nữa, Quảng Nguyên Tử không ngốc, định sẽ không đắc tội ta. Chàng ở đây an tâm tu luyện, chờ thê tử tốt của chàng đi hoàn thành sứ mệnh trở về.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com