Chuyến đi này hơn mười ngày không có tin tức, khiến Đường Kiếp có chút bất an.
Vào lúc vô cùng lo lắng, Hứa Diệu Nhiên trở về, đồng thời mang tới một tin tức tốt: Quảng Nguyên Tử đồng ý mời Tê Hà Giới tiến vào trợ trận.
Đến tận đây, Đường Kiếp đã có được danh phận đại nghĩa và sự trợ giúp của nhân tộc mà mình mong muốn.
Gió đông đã có, kế tiếp là lúc chính thức tiến quân.
Vì thế Đường Kiếp tự mình trở về Tê Hà Giới một chuyến.
Lúc này ở Tê Hà Giới, xưa đâu bằng nay.
Dưới bàn tay của Vân Thiên Lan, tu giả Tê Hà Giới đều lấy phái Tẩy Nguyệt làm người cầm lái.
Những người này trải qua nhiều năm chuẩn bị, sớm gối giáo chờ sáng, vận sức chờ phát động, đợi đến ngày xuất kích.
Khi Đường Kiếp khi trở về, nhìn thấy toàn bộ Xuất Vân sơn bị lượng lớn khí tượng che dấu.
Bảo xa, thuyền lớn, cung điện và bảo vật che kín không trung, tiên hạc, thanh ngưu, hắc xà, voi trắng và các tọa kỵ tràn ngập trời cao. Khắp nơi đều có người tiên phong đạo cốt phi hành, giẫm phi kiếm, vung phất trần, lưng đeo bảo hồ lô, qua lại không ngớt, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.
Mà ở Trích Tinh đỉnh, nơi này tinh kỳ phần phật, bảo quang cuồng loạn nhảy múa.
Vô số tu sĩ bậc cao tập hợp ở nơi này, ngồi trước Tham Thần điện, trên trăm Tử Phủ tụ tập một nhà, khung cảnh đồ sộ, phía trước cũng có mấy vị Địa Tiên, đúng là không còn chỗ trống.
Tại Sâm thần đại điện, Vân Thiên Lan ngồi ở chỗ cao, âm thanh như sóng giảng đạo cho mọi người.
Vô thượng Chân Tiên tự mình giảng đạo, khó trách chúng cao tầng xua như xua vịt.
Đối mặt chiến tranh sắp tới, cho dù là Vân Thiên Lan cũng đặc biệt giảng bài, chỉ cho chúng tu tiến thêm một bước nâng cao thực lực.
Binh giả, đại sự quốc gia, tử sinh khắp nơi.
Tu giới chiến tranh, mặc dù Tê Hà Giới có thực lực trên Huyết Hà thì Vân Thiên Lan vẫn phải chắc chắn không còn gì sơ suất. Thiên hạ người cao ngạo tự đại bị lật thuyền không ít, tuy rằng cái gọi là lực lượng tuyệt đối có thể quét ngang hết thảy, nhưng vấn đề là ai chính thức có được lực lượng tuyệt đối đây?
Làm không được điểm ấy, như vậy nên thận trọng thì vẫn phải thận trọng.
Điểm này, người kiến thức rộng rãi như Vân Thiên Lan tuyệt đối hiểu được.
- ... Bởi vậy thiên nhân chi đạo, để ý minh tâm, thủ ý, hợp quy, hiểu ra thiên địa, tạo nên một con đường riêng... Thời khắc này lời Vân Thiên Lan như tiếng chuông sớm gõ vang đáy lòng mọi người, tuyên truyền giác ngộ.
Theo nhiều tiếng niệm, chỉ thấy thiên địa hoa nở hoa tàn, mây cuốn mây bay, dường như toàn bộ thế giới đều cảm nhận được lời nói của Vân Thiên Lan mà biến hóa, giờ này khắc này, lời của Vân Thiên Lan chính là đại đạo.
Người nghe như si như say.
Nhưng vào lúc này, lại nghe một thanh âm phiêu lãng đi đến.
- Đạo giả tồn tại nhất tâm, muốn lấy đi đạo hành thiên đạo, há có thể tận cùng ý chi? Đúng là đang phản bác lời của Vân Thiên Lan.
Mọi người nghe thấy mà kinh sợ, nhất tề nhìn lên.
Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một người, đi trên không trung có hoa sen đua nở, có tư thế từng bước sinh hoa kia, phong thái như ngọc, xa tận không trung, không phải Đường Kiếp thì là ai.
Mọi người nhất tề quỳ gối: - Tham kiến Tiêu Dao Thiên Tôn!
Vân Thiên Lan nhìn hắn, cười nói: - Cố thiên chi đạo, nhân quả có mệnh, thiên lý sáng tỏ, thánh ngự chí tôn.
Đường Kiếp lập tức trả lời: - Là cố nhân chi đạo, chúng linh khổ hải, bỏ đi chấp niệm, phụng tới tu chân.
Vân Thiên Lan nghe vậy, vỗ tay cười to: - Hay cho câu phụng tới tu chân, quả nhiên có khí phách, có sự can đảm, không thuận lòng trời, duy ngã độc tôn!
Lần luận đạo này cũng không có cái gọi là ai thắng ai thua, ai đúng ai sai, chỉ là mượn thiên đạo trưng cầu tâm ý. Vân Thiên Lan lão luyện thành thục, thừa lệnh trời hành sự, Đường Kiếp thì dẫn tính thản nhiên, vừa không nghịch thiên hành sự, cũng không quá thuận theo thiên ý, mà là tự do tự tại, tự nắm chắc mình, được gọi là đại đạo.
Vân Thiên Lan lớn tiếng cười đứng dậy, nói: - Kiếp nhi đã về, việc ở Huyết Hà đã có kết quả?
Đường Kiếp trả lời: - Bẩm thúc tổ, việc này không làm nhục sứ mệnh, đã hiểu qua về Huyết Hà giới, cũng đã có minh ước với Nhân Tộc liên minh, bọn họ mời ta nhập giới, tiêu trừ yêu ma.
Đây là câu trả lời bên ngoài, tuy nhiên lúc nói chuyện đã dụng thần niệm nói cho Vân Thiên Lan việc chưa tường quân bài ẩn giấu của yêu ma hai tộc. Mấy chuyện này không thể công khai mà chỉ có thể âm thầm thông tri.
- Như thế tốt lắm! Vân Thiên Lan cười lớn.
Ông mơ ước Huyết Hà giới đã lâu, vào giờ khắc này, lời của Đường Kiếp ông cũng không thèm để ý.
Tu giới chiến tranh cuối cùng vẫn là dựa vào thực lực, âm mưu đương nhiên quan trọng, nhưng nếu vì tình báo không đủ mà giẫm chân tại chỗ thì đúng là hại nhiều hơn lợi.
Vân Thiên Lan đương nhiên sẽ không phạm sai lầm này, bất kể Đường Kiếp đưa tới nhiều hay ít tin tức, là đúng hay sai, hành động của Tê Hà Giới đều không thể vì vậy mà đình chỉ.
Thời khắc này nương theo lời Đường Kiếp, Vân Thiên Lan nói: - Thời cơ đã tới, tương lai Tê Hà Giới bắt đầu từ hôm nay. Đại quân chuẩn bị, ba ngày sau, khởi động đại trận, Binh phát Huyết Hà!
- Binh phát Huyết Hà! Vô số tu giả vang vọng, tiếng hô chấn động truyền ngàn dặm, uy danh tứ phương, quanh quẩn khắp toàn bộ Tê Hà thế giới.
Ba ngày sau, thời khắc xuất binh rốt cục đã tới.
Xuất Vân đỉnh, tinh kỳ phấp phới, có vô số tu sĩ tập hợp không trung, phóng nhãn nhìn đông đúc rậm rạp.
Nhân số tuy nhiều nhưng không loạn, mười người kết thành một đội, trăm người làm một uốn khúc, năm trăm người làm ra một vệ, ba nghìn người làm ra một bộ, vạn người làm ra một quân, một trăm ngàn làm ra một quân đoàn. Mỗi quân đoàn một chủ soái, hai phó soái. Chủ soái do xuất khiếu đảm nhiệm, phó soái hóa thần. Mỗi quân có một chủ tướng, phó tướng hai người, đều do Dục Anh đảm đương. Mỗi bộ có hóa hồn, vệ có tâm ma, uốn khúc có Linh Hoàn. Tính ra, Thoát Phàm làm giáp sĩ, tu trận chiến thuật, Thiên Thần Giáp. Tu vi tuy thấp, lại có thể tiếp trận chống đỡ, liên hợp tác chiến có chỉ huy thích đáng, uy năng cũng không hề nhỏ. Về phần Linh Đài Cảnh, tu vi quá thấp, chỉ chuyên về bên xuất kích.
Trừ tu sĩ đại quân còn có vô số yêu vật dẫn đầu, số lượng đông đảo, chim thú trùng cá cái gì cũng có, cũng có vô số khôi lỗi, các pháp bảo đình lầu chi chít như sao trên trời.
Đại quân trùng trùng điệp điệp ở trên không trung, khiến khí thế trở nên lạnh lẽo tới thấu xương.
Vân Thiên Lan lúc này ngồi ở trung ương đại quân, ngồi trên một đại điện to lớn.
Điện kia cao tới nghìn trượng, bao la hùng vĩ, giống như Thiên cung nguy nga hùng tráng.
Ở trung ương có một mặt trống lớn, này trống kêu Ngưu cổ, thân trống dùng da của Ngưu cổ dị thú và thiên mộc chế thành, dùi trống dùng xương đùi người khổng lổ, chính là năm Vân Thiên Lan du lịch bên ngoài tự tay đánh chết chế thành, tuy không phải Đạo Binh, nhưng cũng là thần vật vô thượng. Tiếng trống chấn động, có thể kích phát tu vi, pháp thuật uy lực gia tăng ba thành, ân trạch vô số.
Thời khắc này Vân Thiên Lan cầm dùi trống chỉ vào khoảng không!
Oanh!
Chợt nghe tiếng nổ lớn, một tiếng tiếng trống trùng trùng điệp điệp truyền bá vào tai chúng tu khiến họ huyết khí sôi trào, chiến ý dâng trào, sung mãn ý chí chiến đấu.
- Khai trận! Vân Thiên Lan thừa thế rống lớn.
Một tiếng rống vận dụng lực lượng của Nguyệt hoa luân, truyền tới mỗi ngóc ngách của Tê Hà Giới. Các tu giả đã sớm được an bài khởi động trận thế mình quản lý.
Chỉ thấy các nơi trong Tê Hà Giới từng điểm tinh quang sáng lên, liên tiếp, Cho đến không trung, tinh quang liền kéo dài ra thành một đạo ánh sáng, liên tiếp lẫn nhau, tinh quang liên miên đủ hình thành một mạng lưới khổng lồ.
Nếu quan sát từ chỗ cao sẽ thấy lưới ánh sáng gần như liên kết trọn Tê Hà Giới lại với nhau. Nó trực tiếp lấy từ trong lòng đất lực lượng của mẫu linh mạch, tụ tập ở không trung là có thể nhìn thấy, mà ngay cả kia hộ giới cương phong cũng bị nó xoắn động, từng đám chảy vào trong trận.
Lực lượng hộ giới tức thì bị chuyển hóa thành lực lượng tiến công!
Vì thế đại trận càng thêm khí thế vô biên, vũ điệu điên cuồng, cuối cùng tạo ra ảo ảnh cự thú một sừng màu vàng.
Con thú này tên Nanh, là thái cổ thú trong truyền thuyết, nghe nói trời sinh có khả năng cắn nuốt thiên địa, ngày đi ngàn dặm, có thể lướt qua vô tận hư không. Sau có Đại Năng hàng yêu vì bảo vệ Nhân Gian giới mà ra tay diệt yêu, cuối cùng giết chết. Nanh thú chết, trong cơ thể tóe ra vô số thế giới, đó là Tinh La Đại Thiên Giới.
Hiện giờ không có Nanh thú, tu giả dùng thủ pháp của mình sáng tạo ảo ảnh, nanh thú chính đại biểu cho uy năng của đại trận.
Giờ khắc này ảo ảnh Nanh thú vũ động trên không trung Tê Hà, phát ra một tiếng rít gào long trời lở đất, há cái miệng rộng táp vào giới bích phía trước. Giới bích như màng, vô hình vô sắc, phong ấn không gian, cách ly vạn giới, cũng không có ai ngăn cản nhưng lại có tác dụng ổn định toàn bộ thế giới, Nanh thú mới khẽ cắn đã toác ra một lỗ hổng lớn.
Cùng lúc đó tiếng trống chấn động, chỉ thấy hàng nghìn hàng vạn người đồng thời reo hò.
Phía dưới hàng nghìn hàng vạn tinh quang lần nữa chậm rãi vận chuyển, mặt đất dâng lên một chiếc thớt lớn, hiện ra con thú dữ tợn phía sau.
Nếu như nói Nanh thú đại biểu cho tiến công, như vậy cái thớt kia đại biểu cho gánh nặng, cõng theo Tê Hà Giới.
Vân Thiên Lan vung dùi trống: - Xuất!
- Xuất! Sớm có chúng tu được huấn luyện cùng hò hét, cùng nhau hướng tới không trung xuất chưởng.
Chỉ thấy mặt thớt bắt đầu thong thả chuyển động, mỗi lần chuyển động, Tê Hà Giới đều phát ra tiếng vang như trời sụp đất nứt. Đồng ảo ảnh Nanh thú tiếp tục vươn về trước, lưng cõng Tê Hà Giới điên cuồng cắn vào khoảng không.
Giới bích mở rộng một chút.
Nói là một chút, kỳ thật mỗi một miệng đều là khe hở ngàn vạn trượng. Cứ từng miếng một, khe hở mở lớn, hư không vô cương, mọi người rốt cục thấy được hư không bên ngoài Tê Hà Giới.
Cùng lúc đó, toàn cảnh Tê Hà Giới hiện ra, là nửa vòng tròn đại lục, như một hình cầu bị người chém thành hai nửa, chỉ để lại nửa khúc trên.
- NGAO! ! ! Tiếng thú cuồng thanh rít gào, chúng tu cùng hô.
Tiếng trống ù ù, khí huyết sôi trào, những con thú đã lao ra giới bích, phía sau kéo xiềng xích tinh quang, xiềng xích cắm sâu trong đại địa, vì thế thoạt nhìn giống như Kim Giác cự thú đang kéo một khối đại lục phi hành trong hư không.
Phía dưới, một vùng biển huyết sắc mênh mông như đang đợi bọn hắn.