Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1371: . Một khâu cuối cùng



Nghe tiếng la, chúng quỷ kinh ngạc.

Chỉ có điều "Ma La Trí" vốn không có uy danh, lời hắn nói cũng không mấy người tin. Quan trọng nhất là các bảo bối này, kém nhất cũng là cực phẩm pháp bảo, càng không thiếu thần trân, ánh sáng hiển lộ thần uy, đều có thể giúp nâng cao thực lực bản thân, bỏ qua đúng là đáng tiếc.

Tuy nhiên cũng có số vài người đã chứng kiến "Ma La Trí" tài trí thế nào, nghe Đường Kiếp nói liền dứt khoát bỏ bảo vật xuống.

Nhắc tới cũng kỳ, ngay lúc những Quỷ Vương đó từ bỏ bảo vật, gió lốc lập tức biến mất, trái lại những kẻ luyến tiếc đã bị thổi bay khỏi phù đài, rơi xuống phía dưới.

Đương nhiên cũng có kẻ bằng thực lực bản thân cưỡng ép kháng trụ, nhưng chỉ cần còn bảo vật, gió lốc sẽ không ngừng cuốn chúng quỷ rơi xuống.

Cuối cùng tất cả Quỷ Vương đều biết Đường Kiếp nói đúng, chỉ có thể không cam tâm từ bỏ thì gió lốc mới dừng lại, mà ngay cả phù đài cũng chuyển động khôi phục lại hình cầu thang kéo tới cửa đá như ban đầu.

Chúng quỷ lúc này mới cùng nhìn Đường Kiếp, Vô Tâm Quỷ Vương nói:
- Hảo tiểu tử, lần này cũng nhờ ngươi. Xem ra ngươi cũng tinh thông trận đạo.

Đường Kiếp cười nói:
- Tiểu tử đâu biết gì, chỉ là tại hạ chú ý khi gió nổi là lúc kiện bảo vật cuối cùng được cầm lên, nhận ra có thể có liên quan nên cả gan thử một lần.

- Nếu thử nhầm thì sao?
Vô Tâm Quỷ Vương hỏi.

- Nhầm thì nhầm, cùng lắm lại cướp bảo vật về lần nữa.
Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Có gì không thể thử.

- Ha ha ha ha, quả nhiên là quỷ thông minh.
Vô Tâm Quỷ Vương cười ha hả:
- Bất kể thế nào, lần này ngươi lập công lớn, vào trong kiếm được chỗ tốt gì, Vô Tâm ta cam đoan nhất định sẽ có một phần của ngươi.

- Đa tạ Quỷ Vương!
Đường Kiếp tỏ vẻ yếu thế nói tạ ơn.

Tuy rằng cùng là Vương cấp, nhưng tương đương với Linh Hoàn kỳ sơ cấp Vương cấp và tương đương với hóa hồn kỳ cao cấp Vương cấp vẫn không thể so sánh, thái độ của Đường Kiếp cũng khiến Vô Tâm Quỷ Vương cảm thấy thoải mái.

Chỉ có điều chuyện này lại khiến nhiều quỷ không thoải mái.

Thanh Quỷ Vương khinh thường hừ một tiếng, thậm chí còn trừng mắt nhìn Đường Kiếp uy hiếp. Quỷ vật không phải nhân loại, rất nhiều con tính cách hẹp hòi. Đường Kiếp vừa rồi cứu nó nhưng nó không cảm tạ. Ngược lại còn cảm thấy Đường Kiếp nhiều chuyện, nhìn Đường Kiếp cũng không thuận mắt.

Đường Kiếp cũng không nghĩ tới, chỉ làm như không thấy.

Bên này lại có quỷ vật hỏi:
- Nếu lấy tất cả bảo vật khiến gió tập kích, vậy có phải chỉ cần không lấy hết thì sẽ không có gió tập kích không?

Đường Kiếp vội nói:
- Vạn lần không được. Theo ta thấy, thiết nghĩ mộ chủ sẽ không để kẽ hở như vậy cho chúng ta lách. Nếu tái phạm, chỉ e giáo huấn càng nhiều.

- Vậy theo ý của ngươi, bảo bối ở đây một kiện cũng không thể lấy đi?
Thanh Quỷ Vương cả giận nói, như thể Đường Kiếp ngăn hắn đoạt bảo.

Đường Kiếp trả lời:
- Nếu muốn an toàn đi tới thì đây là phương pháp duy nhất. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tin, làm lại một lần.

Thanh Quỷ Vương lập tức động dung, chỉ có Quỷ Vương bên cạnh hô lên:
- Thanh Vương không thể!

Thấy thế, Thanh Quỷ Vương không nỡ nhìn Thanh Tùng kiếm đã bị hàng phục, chỉ có thể thở dài rời đi. Thanh Tùng kiếm thay đổi liên tục, có thể một hóa vạn, có thể tụ năng lượng, uy lực không tầm thường, là bảo bối cực hợp với mình. Hiện giờ nhìn mà không thể cướp, quả nhiên là đáng tiếc.

Mắt thấy Thanh Quỷ Vương từ bỏ, chúng quỷ mới cùng nhau tiến lên.

Đường Kiếp lại nói:
- Mọi người cẩn thận, cho dù không lấy bảo vật cũng không có nghĩa là nhất định có thể qua cửa này.

- Hả? Lời này của ngươi có ý gì?
Chúng quỷ lại nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp liền nói:

- Mọi người cẩn thận một chút sẽ phát hiện, phù đài có một trăm lẻ bảy tòa.

Nghe Đường Kiếp nói, chúng quỷ liền đếm, phát hiện quả nhiên là một trăm lẻ bảy phù đài. Số này có ý nghĩa gì, mọi người đều hiểu.

Vô Tâm Quỷ Vương nói:
- Không đúng một trăm lẻ tám cái không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ là thiếu một tòa?

- Có lẽ không phải thiếu một tòa mà là bị ẩn giấu rồi. Các ngươi xem, ở phù đài cuối cùng và cửa đá tồn tại khe hở, chỉ sợ khoảng cách đó để cất chứa phù đài thứ 108 đấy.

Vô Tâm Quỷ Vương nheo mắt:
- Nói cách khác, chỉ có tìm được phù đài đó, ta mới có thể tiến vào?

- Đúng là như thế.
Đường Kiếp trả lời.

- Vậy phải tìm thế nào?

Đường Kiếp trầm tư một lát, đột nhiên nhảy lên một phù đài, cầm lấy một bảo vật ném vào không trung.

Động tác này khiến tất cả Quỷ Vương kinh hô, lại thấy bảo vật kia không hề rơi xuống mà di động trên không trung, mơ hồ còn có ngọn gió bao quanh, nâng bảo vật đó lên.

Đường Kiếp lại chuyển động, cầm thêm bảo vật ném ra ngoài.

Giống trước, bảo vật di động trong không trung giống với món lúc trước.

Vì thế Đường Kiếp đi thẳng tới, mỗi một phù đài có một bảo vật ném ra.

Nhắc tới cũng kỳ, bất kể hắn ném đi đâu thì bảo bối đều tự động trôi về phía trước, chúng tụ lại một chỗ nhưng không tranh chấp, dường như đã có vị trí riêng của mình.

Mới đầu chúng quỷ vẫn chưa rõ, nhưng Đường Kiếp cứ liên tục ném, dần dần cũng cảm nhận được sự bất thường.

Chỉ thấy từng kiện từng kiện bảo vật tụ lại, tiếp theo là một cảnh tượng phát sinh làm người ta ngạc nhiên.

Bảo vật đang không ngừng tụ lại như trò xếp gỗ, tổ hợp cùng một chỗ. Chợt nghe có tiếng răng rắc vang lên, bảo vật và bảo vật động chạm, nối liền vào một chỗ. Mới đầu vẫn chưa ra hình dáng nhưng sau đó dần rõ ràng, vô số bảo vật cuối cùng lại ghép thành một phù đài.

- Hoá ra... Là như thế.
Chúng quỷ giật mình muốn rớt cằm.

Khó trách chúng không thể nuốt riêng, vì bảo vật vốn được dùng để ghép phù đài.

Không hỏi cũng biết, không có phù đài cuối cùng, chúng tuyệt đối không thể bước vào cửa đá kia.

- Đúng là tuyệt vời!
Vô Tâm Quỷ Vương chậc chậc tán thán.

Có thể thiết kế ra kỹ xảo này đúng là đại gia trận đạo, mà ngay cả người phá giải cửa này là Đường Kiếp cũng bội phục không thôi.

Kế tiếp không cần Đường Kiếp, các Quỷ Vương đều tự ném bảo vật ra ngoài.

Từng kiện bảo vật hình thành nên phù đài.

Rốt cục, tất cả bảo vật đã ném ra, phù đài cũng hoàn toàn hiện ra.

Chúng quỷ lại phát hiện phù đài vẫn không nhúc nhích.

Vô Tâm Quỷ Vương sửng sốt:
- Vật ấy tạo ra chẳng lẽ không phải ứng với bậc cuối cùng sao sao? Vì sao còn chưa động?

Đường Kiếp trả lời:
- Bởi vì nó còn chưa hoàn thành khâu cuối cùng.

Nói xong hắn chỉ vào một góc phù đài, ở đó rõ ràng bị khuyết thiếu.

Đúng là góc khuyết thiếu này khiến phù đài chưa thể hoàn thành, do đó không thể hoàn thành khâu cuối cùng.

Chúng quỷ ngạc nhiên, Vô Tâm Quỷ Vương nói:
- Còn ai giấu bảo vật? Giao ra đây?

Thanh âm ù ù quanh quẩn, nhưng không ai đáp lại.

Vô Tâm Quỷ Vương đang muốn phát tác, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Chỉ sợ không phải có ai che giấu, mà là từ lúc bắt đầu đã không tồn tại.

- Cái gì?
Chúng quỷ ngạc nhiên.

Có Quỷ đạo:
- Chúng ta đi qua kiểu gì?

Đường Kiếp nói:
- Chư vị dường như đã quên? Nơi đây thiết lập cơ quan với mục đích không cho chúng ta qua.

Chúng quỷ ngẩn ra.

Đúng vậy, huyệt chủ thiết lập nhiều cơ quan như vậy không phải vì muốn ngăn cản mọi người đi qua sao? Thế thì lấy đâu ra món đồ cuối để hoàn thiện đây?

Chỉ là nếu không muốn cho mọi người qua thì trực tiếp bố trí một rãnh sâu là được, cần gì nhiều phiền toái thế?

Đường Kiếp cũng đoán được tâm tư của mọi người:
- Lạch trời không thể vượt qua là không tồn tại... Ít nhất ở trận đạo không tồn tại, cũng không cho tồn tại. Bởi vì cái gọi là trời không tuyệt đường người, trận đạo hợp thiên ý, trời còn cho con người đường sống thì trận đạo đâu thể làm ngược lại? Thế nên, trận có bát môn, môn phân sinh tử, có cửu tử nhất sinh, chứ trận thập tử vô sinh hoàn toàn không tồn tại, do vi phạm thiên ý nên không được tồn tại.

- Hóa ra là vậy.
Vô Tâm Quỷ Vương hiểu ra:
- Cho nên chủ nhân nơi này liền cố ý thiết kế một trận pháp như vậy, rõ ràng đã để lại đường nhưng còn cố làm khó dễ để ngăn cản.

- Đúng vậy!
Đường Kiếp gật gật đầu.

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vô Tâm Quỷ Vương hỏi.

- Phương pháp đi vào nhất định có. Đây là thiên ý, huyệt chủ không ngăn được. Hắn chỉ giấu đi, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có biện pháp giải quyết. Chỉ có điều...
Đường Kiếp chần chờ một chút.

Ma La Thắng không nhịn được nói:
- Có biện pháp mau nói, còn lầm bà lầm bầm cái gì.

Đường Kiếp cười khổ:
- Ta không thông trận đạo, chỉ biết một ít kiến thức phổ thông. Mà dùng kiến thức phổ thông phá trận, ta chỉ nghĩ được một cách.

- Cách gì?
Chúng quỷ đồng thanh hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Cách này cần phải hy sinh lớn.

Thanh Quỷ Vương nhướn mày:
- Ngươi nói nghe thử xem.

Đường Kiếp nói:
- Nếu phù đài thiếu một góc, lại không tìm được bảo vật tương ứng, vậy cũng chỉ có thể sáng tạo ra một kiện bù vào.

- Sáng tạo thế nào?
Lại có quỷ vật hỏi.

- Luyện quỷ!
Đường Kiếp lạnh lùng phun ra hai chữ.

Nghe từ này, chúng quỷ đồng thời khiếp sợ.

Cái gọi là luyện quỷ, chính là lấy Quỷ Hồn làm nguyên liệu tiến hành tế luyện để được tài nguyên đặc thù.

Tài nguyên này là linh hồn căn nguyên, cực kỳ thần kỳ, có thể biến hóa muôn phương, ảo diệu vô cùng.

Nhưng chúng quỷ chưa bao giờ biết, linh hồn căn nguyên lại có thể dùng để thay thế bảo vật.

Vô Tâm Quỷ Vương nói:
- Lời ngươi nói là thật sao?

Đường Kiếp trả lời:
- Lấy cách luyện quỷ tạo ra linh hồn căn nguyên, có thể tiếp dẫn vạn vật, có thể biến ảo chúng sinh, có thể biến hóa ngàn vạn lần, có thể cải tạo ngũ hành, nếu ngay cả nó cũng không thể thay thế, vậy không có gì có thể thay thế nữa.

Hóa ra là như vậy, chúng quỷ không hiểu lắm về linh hồn căn nguyên, nếu Đường Kiếp nói như vậy, chúng chỉ có thể tin.

Chỉ có điều luyện chế linh hồn căn nguyên nhờ vào vô số Quỷ Hồn chết đi, thử hỏi ai có thể làm được?

Ngược lại Vô Tâm Quỷ Vương cười rộ lên:
- Hóa ra là như vậy sao? Nếu muốn tiến vào nhất định phải trả giá lớn. Ha ha, ha ha, thú vị thú vị. Khó khăn như thế, không biết một khi thành công sẽ kết quả lớn cỡ nào!

Nói xong nó đột nhiên nâng trảo đánh nát đầu một quỷ vật cách đó không xa.

Không có quỷ vật tự nguyện hiến thân, cho nên kế tiếp sẽ là nội chiến đến khi thỏa mãn cái phù đài kia.

Chém giết triển khai, song phương hỗn chiến.

Ai thực lực mạnh thì cơ hội sống lớn, ngược lại thì sẽ bị người giết.

Đường Kiếp là kẻ bậc thấp duy nhất được nhàn nhã ở đây.

Bởi vì không ai ra tay với hắn.

Mặc kệ chiến đấu tới trình độ nào, cuối cùng đều cần hắn luyện chế kết hợp thành thần vật, huống chi lấy năng lực Đường Kiếp đã thể hiện, nếu muốn đi đến mục đích cuối cùng cần phải có chỉ điểm của hắn.

Cho nên tất cả công kích đều tránh hắn, Đường Kiếp dù bận vẫn ung dung đứng ở một chỗ an toàn nhìn quỷ vật nội chiến, khóe môi lộ nụ cười mỉm.

Lại không thấy trong tay áo có kim ấn lập lòe tỏa sáng, chính là thứ gây ra chỗ hổng trên phù đài kia.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com