Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1372: . Vân Hải đế quân (p1)



Đúng vậy, góc khuyết kia là do Đường Kiếp giấu đi.

Cửa thứ ba vốn không hề bị thiếu, hết thảy đều là âm mưu của Đường Kiếp.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn phải khống chế số lượng quỷ vật.

Quỷ vật bị chết quá nhiều sẽ bất lợi cho việc thăm dò, quỷ vật chết quá ít cũng khiến hắn khó nhổ cỏ nhổ tận gốc. Mà thông qua thủ đoạn này, Đường Kiếp có thể khống chế chính xác số lượng trong tay, hơn nữa có thể khiến chúng quỷ đều nghe ý kiến của hắn, đồng thời còn có thể đạt được linh hồn căn nguyên quý giá.

Cứ thế từng quỷ vật một gào thét chết đi.

Tàn hồn chết đi không tiêu tan, hóa làm từng sợi khói đen bay vào trong tay Đường Kiếp.

Đám tàn hồn vặn vẹo khóc lóc, thống khổ rít gào muốn trốn đi, chỉ vì trên tay Đường Kiếp xuất hiện ngọn lửa tạo tạo thành nhà giam không ngừng luyện hóa chúng.

Đây đúng là phương pháp luyện quỷ Minh giới kiêng kị nhất.

Ở trong Minh giới, ai dám sử dụng thủ đoạn này sẽ rất dễ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng chỉ trong tình huống hiện tại chúng mới thản nhiên ngồi xem Đường Kiếp luyện quỷ.

Đám quỷ vật đầu nhập lồng giam luyện ngục, nhiều điểm ô quang, từng mảnh hồn hỏa, cuối cùng ngưng tụ thành vật thể như Phỉ Thúy. Được Đường Kiếp nhào nặn hóa thành một tiểu ấn.

Đây là thông qua luyện quỷ chiếm lấy linh hồn căn nguyên, như lời Đường Kiếp nói, nó có công năng vô cùng thần kỳ.

Lúc này, mắt thấy linh hồn căn nguyên nhiều lên, không hơn kém tiểu ấn trong tay áo bao nhiêu, mà số lượng quỷ vật càng ngày càng ít, Đường Kiếp rốt cục nói:
- Được rồi, đủ rồi.

Nói xong chạm vào linh hồn căn nguyên, linh hồn căn nguyên đã biến thành một phôi tiểu ấn thô.

Đường Kiếp đi lên bục, khoa tay múa chân với chỗ khuyết như đối chiếu gì đó, sau đó lại vặn vẹo chỉnh hình, động tác mềm nhẹ mà cẩn thận.

Làm như vậy một lúc, linh hồn căn nguyên đã thành kim ấn độc nhất vô nhị, mà ngay cả ánh sáng cũng giống như đúc, Đường Kiếp làm như vẫn chưa hài lòng, lại chỉnh sửa thêm cho tốt hơn như một điêu khắc gia.

Chúng quỷ bị hắn làm cho buồn ngủ nhưng lại không dám thúc giục, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, Đường Kiếp thuận tiện nhét linh hồn căn nguyên vào trong tay áo rồi đưa kim ấn thật ra. Cũng không lãng phí thời gian thả vào phù đài, chỉ thấy phù đài lập tức sáng lên, sau đó dịch về phía cửa đá.

- Động rồi, di động thật rồi!
Chúng quỷ hoan hô:
- Linh hồn căn nguyên quả nhiên hữu dụng!

Đường Kiếp cười thầm trong lòng, linh hồn căn nguyên hữu dụng hay không mình không biết, tuy nhiên thứ nguyên bản thuộc về phù đài thì đương nhiên sẽ có tác dụng.

Phù đài đã gần đến cửa đá, bổ khuyết bậc thang cuối cùng.

Chúng quỷ thấy vậy, cùng nhau phấn chấn tinh thần hô:
- Lên!

Rồi cùng lao lên.

Thấy thế Đường Kiếp vẫn ung dung bước đi. Trên đường, chúng quỷ đều chủ động nhường đường cho hắn, hiển nhiên Đường Kiếp đã dùng hành động của mình giành được sự tôn trọng của các Quỷ Vương.

Đúng là đã bị Đường Kiếp bán mà còn kiếm tiền cho hắn.

Phải biết rằng tình cảnh tự giết lẫn nhau đã khiến chúng quỷ tổn thương không nhỏ. Quỷ tốt quỷ tướng càng không cần phải nói, làm kẻ có thực lực thấp đều thành vật hy sinh, cả Quỷ Vương cũng chết gần năm mươi người. Mà lúc trước ba cửa cộng lại chết có và Quỷ Vương, giờ vì một câu của Đường Kiếp mà tổn thất một phần ba.

Lúc này ngoài trên trăm Vương cấp, quỷ vật cấp thấp đã gần như không còn, tình cảnh thảm thiết có thể nghĩ, thế mà chúng vẫn rất coi trọng Đường Kiếp.

Vào cửa đá, chúng quỷ đi vào một cung điện rộng lớn, chỉ thấy trong cung điện có một Tế Đàn cao lớn. Tế Đàn dùng thanh kim thạch cực kỳ hi hữu tạo thành, có khắc hoa văn phức tạp, người bình thường vừa nhìn đã thấy đầu váng mắt hoa, Quỷ Vương phần lớn đều là Vương cấp nhưng cũng không thể nhìn lâu.

Trên đỉnh Tế Đàn đặt một quan tài.

Quan tài dùng Hoa Long mộc vạn năm khắc thành, khắc cảnh vạn dân triều bái, ở nắp quan tài khắc hình đại nhân vật khí thế phi phàm, tuy là khắc gỗ nhưng rất sống động, nhìn vào có thể cảm nhận được uy nghiêm.

Trên nắp quan tài có một đoạn gấm cẩm tú sơn hà (giang sơn gấm vóc), cũng không phải loại phàm, mặc dù trải qua ngàn năm mà không mục, choàng trên nắp quan tài như bảo vệ người bên trong.

Chúng quỷ thấy vậy cùng gào thét thành tiếng.

- Cuối cùng đã tới.

- Rốt cục có thể xem vong hồn ngàn năm kia đã xảy ra chuyện gì.

- Thật không hiểu trong quan tài có gì tốt.

- Mở ra xem chẳng phải sẽ biết.

- Chỉ e trong đó nhảy ra vật gì hù chết ngươi.

- Nực cười, chúng ta chính là quỷ, còn có thể bị quỷ gì hù chết.

- Đúng thế đúng thế.

Đám đông nghị luận.

Duy có Đường Kiếp bỏ qua quan tài, nhìn quanh.

Điện đường trống rỗng, ngoại trừ tế đàn ở giữa thì không còn gì, trên vách tường còn khắc một ít phù điêu.

Trên phù điêu có khắc cảnh một đôi nam canh nữ dệt điền viên, ngày qua ngày cũng khá giả. Sau đó nam tử được lệnh động viên phụng mệnh tòng quân, nữ tử ở nhà chờ lâu không thấy trượng phu trở về... Một câu chuyện tình yêu xưa đặt trong mộ thất cũng có phần ý vị.

Ở phù điêu cuối, sâu trong trung ương có thể thấy một cô gái tay áo bồng bềnh đứng trong mây, nhìn lên trời cao, trong mắt đong đầy nước.

Nhìn cảnh này, trong lòng của Đường Kiếp thoáng động.

Tuy nhiên không đợi hắn phản ứng, chúng quỷ đã đi tới Tế Đàn. Đi tới gần, một Quỷ Vương nhấc nắp quan tài lên.

Đường Kiếp thấy thế kêu lên:
- Cẩn thận!

Nhưng vẫn chậm một bước, chợt nghe ầm một tiếng, nắp quan tài bay lên đánh vào Quỷ Vương. Rõ ràng chỉ là nắp quan tài, đánh vào Quỷ Vương trên người lại như núi đè Quỷ Vương dẹt người.

Chúng quỷ thê lương kêu lên, đang định hành động, chỉ thấy trong quan tài vươn ra một bàn tay.

Xác thực mà nói, là một cốt trảo, chỉ có điều đốt ngón tay trắng nõn như ngọc. Vươn ra từ trong quan tài đánh một trảo túm lấy cổ họng của Quỷ Vương, chợt nghe tiếng răng rắc vang lên, Quỷ Vương bị vặn cổ ngã xuống.

Đám đông trốn về sau, có quỷ hư thể hóa thành cơn gió thổi đi.

Ngọc cốt điểm vào khoảng không, gió xoáy gào thét, quỷ kia hóa thành từng điểm từng điểm tiêu ma trong tay ngọc cốt, không còn tồn tại.

Chúng quỷ sợ hãi, lúc này một giọng nói lớn truyền đến:
- Là ai dám đến quấy rầy giấc ngủ của trẫm!

Theo thanh âm này, một bộ xương khô đội tử kim qua chậm rãi ngồi dậy từ trong quan tài.

Chỉ thấy khô lâu mặc long bào, thắt lưng thuý ngọc, chân đi vân ngoa (hài vân), món nào cũng là cực phẩm nhân gian, pháp bảo tu giới khiến chúng quỷ cuồng nhiệt.

Vô Tâm Quỷ Vương cười:
- Ngươi chính là Vân Hải đế quân sao? Quả nhiên là thành quỷ vật cũng không nhập Minh giới, không biết cái gì giúp ngươi ngưng lại như thế. Tuy nhiên Phàn Vân Hải, hôm nay ta đã tới đây, còn không ngoan ngoãn theo ta đi Minh giới một chuyến!

Hắn nói xong vung tay lên, có hai tử thị đứng ra cầm Tử thần binh tới gần Vân Hải đế quân.

Chỉ cần Tử thần binh đánh vào thân thể Vân Hải đế quân, hoặc câu hoặc nã đều sẽ trực tiếp xé nhập Minh giới, nhưng không phải do nó làm chủ.

Nhưng ngay lúc Tử thần binh đưa ra, thi hài Vân Hải đế quân nhấc đầu, quát:
- Quỷ đồ lớn mật cũng dám phạm thượng!

Nói xong bạch ngọc cốt trảo vung lên, hai tử thị bị xé nát ngã xuống đất.

Tử thị tới vô ảnh đi vô tung, rất khó bắt giữ, không ngờ tới đây lại là thủ hạ của Vân Hải đế quân, ngay cả tư cách tránh né cũng không có, chúng gục xuống chết gọn gàng mà linh hoạt. Chỉ có Tử thần binh không sao, Vô Tâm Quỷ Vương lăng không một trảo thu Tử thần binh về. Chỉ là muốn dùng Tử thần binh tái tạo hai tử thị lại phát hiện không có người mình ở đây. Quỷ vật hiện giờ toàn là Vương cấp, tiểu tốt ít đến đáng thương, ngẫu nhiên có mấy người cũng là của nhà khác, điều này khiến Vô Tâm Quỷ Vương cũng không có cách nào tái tạo tử thị.

Vân Hải đế quân hắc một tiếng, trong quan tài lập tức tuôn trào một đám mây sương xoắn tới. Mây mù cùng khí tức băng hàn tràn ra, dùng xu thế đóng băng ngàn dặm thổi quét điện phủ.

Quỷ vật vốn sống ở nơi âm u lạnh lẽo, không sợ âm hàn, nhưng đối mặt với sương giá vẫn run lên. Hàn ý không chỉ nhằm vào thân thể mà còn xâm lấn vào linh hồn. Tà lực xâm nhập khiến chư quỷ cũng khó có thể chịu đựng.

Tuy nhiên nơi này cũng có hơn một trăm đại quỷ Vương cấp.

Mắt thấy Vân Hải đế quân động thủ đồng thời hô ra tay, chỉ thấy sóng lớn cuốn mây, đủ loại thuật pháp cùng xuất hiện, Âm Quỷ thủ, tịch diệt tử khí, bách sát ma diệm, bạch cốt ma trơi, âm hồn phong... đánh tới Vân Hải đế quân.

Nhiều Vương cấp đồng loạt ra tay, theo lý thuyết có thể đánh tan cả lăng mộ. Nhưng chẳng biết tại sao, chúng quỷ ra tay chỉ có những tiếng rít vang lên, chạm vào Ngọc Âm Quỷ thủ lập tức trở nên mềm nhũn, đánh vào quan tài không để lại dấu tay, mất đi cả tử khí ăn mòn vạn vật, thổi vào Vân Hải đế quân chỉ như gió lướt qua, không thể làm gì Vân Hải, bạch cốt ma trơi chỉ như nhúm lửa trẻ con đốt chơi, chiến ý không thể bùng nổ, ngược lại còn nâng cao chiến ý của Vân Hải đế quân.

Bạch ngọc cốt thủ huy động, xoát xoát mấy lần đã có đại quỷ bị nó xé rách, đập cho vỡ vụn.

Các loại pháp thuật dưới móng vuốt của Vân Hải đế quân tựa như trang giấy vô lực.

Không, không phải móng vuốt Vân Hải đế quân quá sắc bén, mà là uy lực pháp thuật của bản thân đã bị suy yếu trên phạm vi lớn ngay trong cung điện.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com