Nữ tử ngồi đó cười ngặt nghẽo, cười đến run rẩy hết cả người, cười đến khóe mắt rưng rưng, cười đến ruột gan đứt từng khúc.
Tiếng cười dừng lại.
Nàng dừng lại nhìn Đường Kiếp, nói từng chữ một: - Có nhãn lực, có đầu óc, có thể nhìn thấu mê cục ta bày ra trong tranh. Không hổ là kẻ gây phiền toái từ lúc mới bắt đầu. Từ khi nào Minh giới xuất hiện một thiên tài như ngươi thế?
Đường Kiếp mỉm cười nói: - Ta thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ... chuyện xưa còn chưa kết thúc.
Vô Tâm Quỷ Vương lấy làm kỳ: - Sao còn chưa kết thúc?
- Đương nhiên chưa chấm dứt. Đường Kiếp trả lời: - Tỷ như Phàn Vân Hải sau này ra sao, hắn làm thế nào trở thành đế quân, chuyện đó không được nhắc tới trong bích hoạ.
Nói xong Đường Kiếp nhìn về phía Phi Yến.
Phi Yến hừ lạnh: - Hừ, nói đi nói lại cũng có gì hiếm lạ... Sau đó ta độc chết nữ nhân kia!
Chúng quỷ ồ lên.
- Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
- Tâm địa còn độc ác hơn quỷ vật chúng ta.
- Đâu có đâu có, ta thấy cũng như nhau thôi, hi hi.
- Làm sao có thể so sánh với chúng ta, ha ha.
Chúng quỷ ngươi một câu ta một câu náo loạn lên. Quỷ vật cũng không phải thứ dễ đối phó, gặp nữ nhân ác độc ngược lại còn có cảm giác thân thiết. Tuy nhiên cũng có số vài quỷ có "Lương tâm" khinh thường hành vi như thế.
Một quỷ đã nói: - Quả nhiên là độc nữ lại giả trang thành liệt nữ thủ nghĩa với vi phu, cực kỳ vô sỉ!
Phi Yến bị chửi giận tím mặt, vỗ án kêu: - Tiện phụ kia dựa vào cái gì ở bên cạnh hắn không rời nửa bước? Nếu nàng ta sớm thức thời rời khỏi, ta cũng đâu cần khó xử như vậy! Nàng không từ bỏ nam nhân của ta, ta có giết nàng ta thì sao?
- Nhưng hắn cũng không vì vậy mà chấp nhận ngươi, đúng không? Đường Kiếp lạnh nhạt nói: - Để ta đoán tiếp chuyện phát sinh sau khi. Ngươi giết chết vợ hắn không lâu liền giả bộ bất ngờ gặp lại hắn. Ngươi ở bên cạnh hắn, tỏ vẻ hiểu sự đau khổ của hắn, muốn dùng phương thức này tiến vào tâm linh của hắn. Nhưng đáng tiếc, có làm thế nào cũng không có hiệu quả, bởi vì trong lòng hắn căn bản không có ngươi.
Miệng Phi Yến nhếch lên lộ vẻ khinh thường.
Đường Kiếp thấy thế lập tức lắc đầu nói: - Không, không đúng, Vân Hải đế quân đâu phải loại người mà thê tử chết đi đã sa sút tinh thần. Nếu ta là hắn, ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách tìm ra người độc chết thê tử mình. Cho nên hắn không ở lại mà rời đi. Còn ngươi cũng ở bên cạnh hắn.
Người Phi Yến cứng lại, Đường Kiếp biết lần này nói đúng rồi.
Hắn gật gật đầu: - Ngươi đi cùng nam nhân mình nhiệt tình yêu thương, theo hắn vào Nam ra Bắc. Nam nhân một lòng muốn tìm hung thủ giết vợ, chỉ có điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nữ nhân vẫn bồi bạn, không rời hắn nửa bước mới chính là kẻ thù lớn nhất. Nhưng mà cuối cùng cũng có một ngày hắn phát hiện ra chân tướng. Ta không biết hôm đó như thế nào, nhưng thiết nghĩ, tinh thần của hắn nhất định đã sụp đổ.
Phi Yến đầu tiên run rẩy, sau đó oa lên khóc lớn: - Đồ không có lương tâm, ta như vậy là vì hắn, hắn lại một lòng muốn giết ta!
Nước mắt như mưa rơi.
Đường Kiếp nhìn nàng khóc đến thương tâm, cũng không khỏi thở dài: - Nhưng cuối cùng hắn không có giết ngươi, không phải sao?
- Đó là vì hắn không phải đối thủ của ta! Ngươi cho là tu vi của hắn như thế nào? Đó đều là do ta dạy hắn! ! ! Phi Yến như lên cơn thần kinh rống to.
Năm đó nàng và Phàn Vân Hải đại chiến, thân chịu trọng thương, Phàn Vân Hải vì báo ân lúc trước mà cứu nàng. Trong phòng nhỏ, một lần chiếu cố mất nửa năm. Nửa năm ở chung, nàng chỉ điểm Phàn Vân Hải tu luyện, cũng hoàn toàn khiến hắn đi lên con đường của tu giả.
Mọi thứ của hắn là của nàng ban cho, nhưng nam nhân này đối xử với nàng cũng không phải giả dối.
Đường Kiếp đã đoán sai!
Khi Phàn Vân Hải phát hiện Phi Yến giết chết thê tử của mình, hắn không hạ thủ lưu tình, người hạ thủ lưu tình là Phi Yến.
Nàng không thể giết nam nhân mình yêu, cuối cùng đành thương tâm rời đi.
Nhưng nàng không ngờ sau đó lại...
Đường Kiếp hiểu.
Hắn thở dài: - Sau đó, chính là đoạn chuyện xưa ngươi kể.
Sau một hồi quyết liệt, Phi Yến thương tâm về núi tu luyện. Chỉ có điều trái tim vẫn ở hồng trần, có tu luyện thế nào vẫn có một cái bóng lẩn quẩn trong lòng không chịu đi.
Mà ở bên kia, rời khỏi Phi Yến, Phàn Vân Hải một thân một mình lưu lạc trong giang hồ, trong lúc vô ý được một đại tiên phái coi trọng. Gặp lúc ấy thiên hạ đại loạn, tiên phái đã cho Phàn Vân Hải một cơ hội.
Được tiên phái ủng hộ xuống, Phàn Vân Hải trọng chỉnh binh mã. Hắn vốn là tướng chỉ huy tác chiến, am hiểu nhất là mang binh đánh giặc, lại có đạo gia tiên pháp ủng hộ nên rất nhanh đánh quốc gia xâm lấn tới hoa rơi nước chảy, thậm chí còn phản công đánh vào cảnh nội đối phương, cuối cùng thành lập đế quốc khổng lồ.
Tuy rằng đã là quý nhân, thù hận Phàn Vân Hải dành cho Phi Yến chưa bao giờ biến mất.
Trong tình huống như vậy đã đến lúc xử lý Phi Yến rồi. Kế tiếp chính là Phi Yến bị đuổi giết, sau đó đột phá, bức bách Vân Hải đế quân, kết bạn lữ, cuối cùng Vân Hải đế quân lại âm mưu đánh lén.
Đoạn chuyện xưa này vốn là câu chuyện Phi Yến kể sau bức bích họa thứ mười tám, nhưng khi bích hoạ đảo lại ghép vào vẫn phù hợp. Chỉ có điều đoạn chuyện xưa này chính là từ Vân Hải đế quân vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn trở thành Vân Hải đế quân chịu nhục báo thù rửa hận chuyện xưa, bất kể nói kiểu gì cũng thông.
Phi Yến cũng không nói dối, Vân Hải đế quân cũng đã tiến hành đuổi giết nàng, chỉ là có bích hoạ mê hoặc khiến mọi người hiểu lầm đó là lỗi của Vân Hải đế quân.
- Sao nàng phải làm như vậy? Chúng quỷ khó hiểu.
Đối với tu gia mà nói, sự thật dễ hiểu chính là, đạo lý giảng thì giảng, nhưng tu vi càng thêm trọng yếu.
Chỉ dùng nắm tay không nói đạo lý khẳng định không được, nhưng nếu cho rằng chỉ cần có lý có thể đi khắp thiên hạ thì đúng là cử chỉ khờ dại.
Phi Yến tu vi thâm hậu, nàng nói dối mình là người tốt thì cũng không có gì, nhưng trăm phương ngàn kế dùng bích hoạ nói dối người khác, đặt chính nghĩa lên mình thì có vẻ hơi quá.
- Đương nhiên là do đạo pháp yêu cầu rồi. Đường Kiếp thở dài nhìn Phi Yến nói: - Kỳ thật năm đó Vân Hải đế quân đuổi giết ngươi, ngươi lâm trận không phải đột phá tu vi mà là đạo pháp
Phi Yến lộ vẻ khiếp sợ: - Ngươi...
- Một đạo pháp căn cứ vào chân lý chi đạo, có công hiệu ngôn xuất pháp tùy, có thể mê hoặc người trong lúc vô hình, cũng chỉ có thủ đoạn như thế mới có thể xoay chuyển càn khôn. Nếu không. Ba nghìn thiết vệ, ba mươi sáu thiên cương chiến tướng, tu môn bát hiền... Ha ha, ta mặc dù không biết tu môn bát hiền là tu vi gì, nhưng có thể xưng hiền chắc cũng không thấp hơn hóa hồn. Dù sao cũng chỉ mới qua Tâm Ma, tâm tính ổn định mới xưng hiền. Nếu như ngươi mới đột phá đến Tử Phủ, riêng tám hóa hồn cũng khó dám nói tất thắng, huống chi còn có nhiều binh tướng và một vị Vân Hải đế quân. Đạo pháp, cũng chỉ có đạo pháp mới có thể giúp ngươi điên càn đảo khôn, xoay chuyển chiến cuộc. Tuy nhiên ngươi không được nói dối, chỉ có thể dùng thủ đoạn mê hoặc tâm trí, ta nói thế có sai không?
Sắc mặt Phi Yến biến đổi liên tục, rốt cục bật cười ha hả: - Hay, hay lắm, không ngờ bị ngươi nói đúng hết rồi. Đúng vậy, trận chiến năm đó ta đột phá, tu thành này mị ngữ tiên âm có thể mê hoặc chúng sinh, đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái. Khiến họ không phân địch ta, hữu gian bất phân, cuối cùng tự giết lẫn nhau, ta thì ngư ông đắc lợi. Chỉ có điều phương pháp này có một khiếm khuyết, đó là mọi lời nói phải là thật mới có hiệu quả lớn nhất, cho dù là lời nói bình thường cũng phải là thật, nếu không công pháp hạ thấp, uy năng giảm đi. Cho nên nếu coi đây là lợi khí, vậy chỉ cần người ăn nói khéo léo, có khả năng cắt câu lấy nghĩa, lẫn lộn trái phải mới được!
Nói xong nàng đưa đôi mắt quyến rũ nhìn Đường Kiếp: - Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi có trí tuệ, lại xuất thân từ Phi Thiên Dạ Xoa, bản thân cũng có thể tu hành không kém, hãy theo ta, ta dạy cho ngươi phương pháp này, được chứ?
Đường Kiếp nghe mà tâm thần nhộn nhạo, cười khổ nói: - Tiền bối chớ sử dụng mị ngữ tiên âm nữa, vãn bối thật sự là không chịu nổi.
Chỉ cần Phi Yến không nói dối, như vậy mị ngữ tiên âm sẽ có tác dụng, khiến người ta không tự chủ được tin tưởng, nghe theo. Vừa rồi tâm thần của Đường Kiếp nhộn nhạo là do tác dụng của đạo pháp, nhưng chỉ đến đây là chấm dứt rồi.
Nói cũng kỳ quái, không hiểu sao đạo pháp của nàng lại vô dụng với Đường Kiếp, ngay từ đầu Đường Kiếp còn chịu ảnh hưởng, càng về sau cảm giác càng thấp dần.
Mị ngữ tiên âm thất bại, Phi Yến biến sắc, biết đối phương quả nhiên có thể chống cự đạo pháp, trong lòng vừa sợ vừa giận nói: - Nếu ngươi không thức thời, vậy cũng chớ trách Bổn cung vô tình!
Nàng không xưng nô gia nữa, rốt cuộc lấy thân phân hoàng hậu, trực tiếp xưng Bổn cung, đồng thời toàn thân bùng phát khí thế thổi quét toàn bộ đại điện.
Phi Yến nói: - Bổn cung bị kẻ phụ lòng trấn áp ngàn năm, hiện giờ đã được tự do. Việc này cũng coi như các ngươi có công, sẽ cho các ngươi một cơ hội. Còn không hướng Bổn cung xưng thần, từ nay về sau để ta sai khiến, nếu không định khiến các ngươi tan thành tro bụi.
Nói xong nàng duỗi tay ra, một lực lượng chấn động tinh thần tỏa ra từ lòng bàn tay.
Dịch quỷ chi lực!
- Hóa ra là truyền nhân của quỷ đạo tông môn, khó trách tìm đủ cách lừa chúng ta nhập cốc! Chúng quỷ này mới bừng tỉnh.
Phi Yến trẻ tuổi xinh đẹp nhưng cũng là tu giả Quỷ đạo, thành thạo dịch quỷ chi thuật. Chỉ có điều nàng thành vì nó mà bại cũng vì nó, không ngờ cuối cùng lại được một lũ quỷ vật cởi bỏ trấn áp.
Mà sau khi thoát khốn, phát hiện kẻ giết chết Vân Hải đế quân là một đám quỷ, trong lòng vui mừng nghĩ, nàng trăm phương ngàn kế lừa mọi người là muốn thu phục toàn bộ chúng quỷ. Dù sao cũng là một đoàn quỷ Vương cấp, cho dù dịch quỷ thuật của nàng cũng không có khả năng lập tức thu nhiều như vậy, thế nên mới dùng mị ngữ tiên âm thuật mê hoặc chúng quỷ, khiến chúng quỷ tự nguyện nhập cốc.
Đáng tiếc kế hoạch dù hay lại bị Đường Kiếp nhìn thấu, xuyên thủng, không có cách nào khác, cuối cùng đã phải phơi bày chân tướng.