Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1406: . Huyết Hà bị thương



Ba người Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn xuất hiện khiến chúng tiên Huyết Hà lần nữa lâm vào tuyệt vọng.

Lúc này, Huyết Hà Chi Chủ còn bật cười ha hả:
- Đường Kiếp, đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi sao? Ngươi cho là dựa vào họ thì có thể thắng trận này?

Đường Kiếp nói:
- Ngươi có thủ đoạn gì cứ dùng, dùng bản lãnh thật sự đánh ta, nói nhiều như thế làm gì?

Huyết Hà Chi Chủ gầm lên:
- Di hài tiên đế chính là thủ đoạn mạnh nhất, lão tử cần gì nhiều thủ đoạn. Đường Kiếp, ngươi không nghĩ di hài tiên đế chỉ có chút bản lĩnh đó chứ?

Nói xong vung tay, máu tươi bay tới di hài tiên đế.

Đường Kiếp thấy rõ, đó không phải máu bình thường mà là tinh huyết của Huyết Hà Chi Chủ. Năm đó Đường Kiếp chỉ cần một giọt đã sáng tạo ra Huyết Nhục Ma Bàn thần thông, mỗi lần sau đó pháp lực đại trướng.

Cấu thành Huyết Hà Chi Chủ có thể nói là số tinh huyết này, mà hiện tại nó đang lao tới di hài.

Đồng thời Huyết Hà cúi người nói:
- Kính mời tiên đế pháp thân!

Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người khẩn trương.

Xem bộ dạng như hắn muốn làm tiên đế sống lại.

Sự hiện hữu của Huyết Hà vốn là nhờ máu của tiên đế Ngọc Thành Tử, di hài này cũng là của Ngọc Thành Tử, hiện giờ tinh huyết trở về, chỉ cần tiên đế lưu lại thủ đoạn, rất dễ có thể tiến nhập lại, dù không phải hoàn toàn sống lại nhưng chỉ cần một chút uy năng cũng đủ để hủy diệt nơi này.

Chúng tiên hoảng sợ.

Vào lúc khẩn trương, chỉ thấy tinh huyết rơi vào di hài lại không hề có phản ứng.

Di hài lặng yên đứng đó, tinh huyết vẩy lên cũng không được hấp thu cứ thế chảy xuôi xuống dưới.

- Đây... đã có chuyện gì?

Chúng tiên ngạc nhiên.

Lại nhìn Huyết Hà Chi Chủ, hắn cũng ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn di hài, lộ vẻ không dám tin vào hai mắt mình.

- Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy... Không có đạo lý, này không đạo lý!
Huyết Hà Chi Chủ thì thào.

Lúc này tất cả mọi người dừng đánh, cùng nhau nhìn di hài.

Giờ khắc này, mấu chốt đều nằm ở di hài kia.

Nếu như tiên đế thật sự mượn xác hoàn hồn, vậy Huyết Hà giới nhất định thắng lợi, ngược lại là Huyết Hà tất vong. Mà không quản ai thắng ai thua, Tê Hà Huyết Hà nhất thống đã thành kết cục đã định, dưới tịnh giới đại trận, một tinh cầu đầy đủ đang được tạo ra, hoàn toàn triển khai địa mạo mới.

Mà vào lúc đang quyết định vận mạng chúng sinh, trên chiến trường có một cảnh tượng buồn cười xuất hiện.

Tất cả mọi người đang nhìn hài cốt.

Hài cốt vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng.

Huyết Hà Chi Chủ lắc lắc đầu:
- Không, không, điều đó không thể nào, tại sao có thể như vậy?

Hắn không thể tin liều mạng lắc đầu, vung tay vẩy thêm tinh huyết vào hài cốt.

Vẫn không có nửa điểm phản ứng.

Thấy thế, một thanh âm đột nhiên cười ha hả:
- Cười chết ta. Ta nói là thủ đoạn bậc nào có thể ngăn cơn sóng dữ, hóa ra là trò đùa. Huyết Hà lão nhân, xem ra máu của ngươi không được tốt lắm, tiên đế cũng không muốn dùng. Mà lão nhân gia nằm đó cũng đầu cần tới ngươi quấy rầy, để hắn im lặng hôn mê như thế, chẳng phải rất tốt sao?

Đúng là Tiêu Biệt Hàn.

Nghe nói như thế, mọi người cùng mỉm cười.

Chỉ có Huyết Hà Chi Chủ lắc đầu, hắn điên cuồng rống lên:
- Không, không, tuyệt không có khả năng này! Tuyệt đối không thể!

Lại vẩy tinh huyết ra.

Tinh huyết quý giá của Huyết Hà như tiêu không cần ngó tiền, bắn tới di hài nhưng nó cũng không hấp thu.

Nó cứ thế đứng thẳng, vẫn không nhúc nhích.

Các Huyết Hà Tiên Đài khác cũng si ngốc.

Kim Giác tiên nhịn không được nói:
- Huyết Hà, ngươi thật sự xác nhận làm thế thì tiên đế có thể sống lại?

- Đương nhiên!
Huyết Hà Chi Chủ hét to:
- Năm đó máu tiên đế vào trong cơ thể ta đã mang đến tin tức! Tin tức đó do tiên đế bố trí, làm sao có thể giả, làm sao có thể xảy ra lỗi?

Chúng tiên yên lặng nhìn nhau.

Chỉ có Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Tin tức đó không phải là cho ngươi biết, một ngày nào đó trong tương lai, ngươi gặp nguy hiểm thì có thể ném tinh huyết vào khiến hắn sống lại, hoặc là thêm hai con quái ngư có thể phục sinh hắn, đúng không? Tuy nhiên ngươi không muốn, cho nên ngươi chỉ dùng tinh huyết kích hoạt chứ không dùng quái ngư hiến tế. Bởi vì ngươi biết, nếu tiên đế mà sống lại thật có lẽ ngươi sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu tiên đế sống lại ở cường đồ thấp thì sẽ bị ngươi khống chế, là như thế phải không?

- Làm sao ngươi biết?
Huyết Hà nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười cười:
- Cái này cũng không khó đoán. Nếu dùng tinh huyết có thể phục sinh tiên đế, quái ngư đương nhiên cũng có thể. Ngươi đã sớm suy tính, chưa đến thời khắc cuối cùng sẽ không dùng quái ngư, chỉ tình nguyện tổn thất tinh huyết hiển nhiên là vì muốn khống chế tiên đế. Chẳng qua ngươi không nghĩ đến vật gì khác sao?

- Vật gì khác? Là cái gì?

Đường Kiếp nói:
- Nếu tiên đế lưu lại tin tức cho ngươi, vậy tiên đế có nói cho ngươi biết sao ngày đó hắn phải tự sát? Nếu chết rồi, vì sao phải nhờ ngươi dùng loại thủ đoạn này phục sinh hắn? Là để có ngày bị người khống chế, để ngươi lo liệu sao? Hắn với ngươi quen thuộc thế sao? Hay quan hệ các ngươi rất tốt?

Huyết Hà ngạc nhiên.

Hắn nhìn Đường Kiếp, mờ mịt trả lời:
- Ta không biết... Hắn không có nói chuyện đó.

Đường Kiếp mỉm cười:
- Hắn đương nhiên sẽ không nói với người, vấn đề là hơn một vạn năm qua, ngươi chưa từng nghĩ tới mấy vấn đề này sao?

Huyết Hà mờ mịt lắc đầu:
- Tới giờ ta chưa từng nghĩ mấy vấn đề này.

- Như vậy à.
Đường Kiếp gật gật đầu:
- Ta hiểu.

- Ngươi hiểu cái gì?

Đường Kiếp nghiêm túc trả lời:
- Không phải là không suy xét, mà là hắn không cho phép ngươi suy xét.

Hắn không cho phép?

Mọi người đồng thời hít một hơi nhìn về di hài tiên đế.

Di hài vẫn không nhúc nhích, tựa như người chết.

Nhưng mọi người nhìn thấy ánh mắt của nó thì vô cùng sợ hãi.

Vạn Giới Vương Đình oai phong Tinh La giới vô số năm, tên của tiên đế Ngọc Thành Tử càng thêm hiển hách khiến người ta không thể bất kính. Cho dù hắn đã chết, cũng không có ai dám khinh thường di thể hắn, huống chi hắn chết quá kỳ quái, quá quỷ dị.

Từ hình ảnh Huyết Hà thể hiện, Ngọc Thành Tử đúng là tự sát.

Đương nhiên, theo chuyện vừa rồi phân tích, những tin tức này đều là do Ngọc Thành Tử tự sát rồi lưu lại, thông qua tinh huyết chảy vào Huyết Hà, có thể là giả, nhưng mặc kệ thật giả, chuyện này có âm mưu gì đó rất lớn.

Năm đó, Vạn Giới Vương Đình bị diệt thế nào, Ngọc Thành Tử đã chết hay chưa, rất nhiều người không biết rõ ràng.

Cho tới bây giờ, cả di hài này có phải Ngọc Thành Tử không cũng khó nói.

Tất cả đều là bí mật, lại bị một câu nói của Đường Kiếp kích phát ra.

Ngọc Thành Tử không cho phép ngươi suy xét!

Ý nghĩa phía sau những lời này rất nặng lớn, đủ để làm mọi người toát mồ hôi lạnh.

- Đường... Đường Kiếp, ngươi nói là, Ngọc Thành... Tiên đế lão nhân gia chưa thật sự chết đi?
Hoàng Vô Cực nói:
- Đây đều là âm mưu của hắn, sắp xếp của hắn sao?

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta không biết. Nhưng ta biết có một số việc, không phải chỉ người sống mới có thể an bài, người chết cũng có thể.

- Người chết cũng có thể?
Mọi người khó hiểu.

Nhiên Tình hoa hậu nói:
- Người chết an bài như thế nào?

Ánh mắt của Đường Kiếp nhìn di hài, cũng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn nó.

Một hồi lâu, hắn mới nói:
- Đơn giản, tinh thông vận mệnh đạo là có thể.

- Tinh thông vận mệnh?
Chúng tiên thốt lên.

- Đúng, tinh thông vận mệnh có thể hiểu rõ tương lai. Nếu biết tương lai thì có thể an bài.
Đường Kiếp chậm rãi nói.

Thanh Long lớn tiếng trả lời:
- Ngọc Thành Tử không thể nào thấy được tương lai mười ngàn năm sau, cho dù chưởng đạo vận mệnh cũng không làm được!

- Nếu cũng chưởng đạo thời gian thì sao?
Đường Kiếp hỏi lại.

Thanh Long ngạc nhiên.

Đường Kiếp lại nói:
- Nếu không cần xem toàn bộ mà chỉ cần một bộ phận thì sao? Nếu đồng ý trả một cái giá đủ lớn thì sao?

Thân thể của Thanh Long run run.

Hắn run giọng hỏi:
- Phải trả bao nhiêu?

- Tỷ như... Vạn Giới Vương Đình bị diệt thì sao?
Đường Kiếp thản nhiên trả lời.

Vạn Giới Vương Đình bị tiêu diệt?

Một câu rung động toàn trường, chấn động mọi người.

- Nhưng... Hắn... Hắn... Hắn tại sao phải làm như vậy?
Lúc này, Huyết Hà Chi Chủ thậm chí đã quên thân phận đối địch hỏi Đường Kiếp.

- Ai biết được?
Đường Kiếp trả lời:
- Có lẽ là có điều bất đắc dĩ, cũng có thể là âm mưu kéo dài vạn năm, càng có thể là vì theo đuổi điều hư vô mờ ảo nào đó...

Đường Kiếp nói xong, ánh mắt nhìn về phía Thanh Long, Bàn long.

Lúc này chúng cũng nghĩ tới điều gì đó, không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Đường Kiếp nói:
- Nhưng bất kể là khả năng nào cũng sẽ không may áo cho người, không chịu để ngươi ngự sử.

Huyết Hà hoàn toàn tuyệt vọng.

Nói xong, việc sau đó không cần dài dòng nữa.

Nên đánh cứ đánh, nên diệt cũng cứ diệt.

Chiến sự quay lại.

Chỉ là giờ không còn gì giúp Huyết Hà Chi Chủ lật ngược tình thế.

Có lẽ là do trong lòng tuyệt vọng, cũng có thể có thể do chỉ là trùng hợp, Vân Thiên Lan đã đột phá ngăn trở.

Hắn không thể giết chết hai quái ngư nhưng có thể dùng pháp lực vô thượng tiễn bước chúng đi xe, khiến chúng trong khoảng thời gian ngắn không thể quấy rầy mình, sau đó cường phá đại trận lao tới.

Vân Thiên Lan trở về, đoạn tuyệt hy vọng cuối cùng của Huyết Hà chư tiên.

Bởi vì Yêu Ma Nhân bất đồng, yêu ma ngũ đại tiên không để tên nào sống, Hỏa Thiên Tôn và Quảng Nguyên tử là hai phản đồ cũng không lưu lại. Mặc hai người cầu xin thế nào, Tê Hà chư tiên đã là quyết tâm, cuối cùng không một ai trốn thoát.

Huyết Hà Chi Chủ là người cuối cùng tử vong.

Trước khi chết hắn điên cuồng kêu to:
- Ngọc Thành Tử, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta...

Trong lúc mơ hồ, hắn dường như nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến.

Một gương mặt xa lạ mà quen thuộc hiện lên trước mắt hắn.

Một thanh âm bỗng nhiên bay tới:
- Thời cơ... Chưa đến.

- Là... Ngươi...
Huyết Hà Chi Chủ thì thào phun ra hai chữ cuối cùng.

Rồi ngã xuống!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com