Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1410: . Minh hà tử thị



- A!

Nương theo tiếng hét của Chiêu La, phần thân thể phía trên hiện ra một vết rách.

Vết rách thoạt nhìn không lớn, nhưng chỉ một vết thương nhỏ bé đó đã làm Chiêu La hoảng sợ không gì sánh bằng.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau hiện ra một bóng dáng cô tịch, lạnh lùng, mày khẽ chau lại, đúng là Tịch Tàn Ngân.

Một kích đạt được, hắn không hề đắc ý, ngược lại còn hơi nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh trúng mục tiêu mà không khiến đối thủ trọng thương.

Phải biết hắn hiện giờ là Tử Phủ, kiếm công kích sắc bén, ám sát đồng cấp rất ít người có thể ngăn cản, nhưng không ngờ chiêu này chỉ là Minh hoàng Chiêu La bị thương nhẹ.

Chuyện này chỉ có thể thuyết minh một chuyện, chính là Minh hoàng Chiêu La không phải tồn tại đồng cấp mà đã cao hơn hắn một bậc, là đồng đẳng với hóa thần tu giả.

Thật không ngờ hắn che giấu quá kỹ.

Lúc này Chiêu La quay đầu nhìn hắn khàn khàn nói:
- Nhân loại ti bỉ!

Những điểm màu đen trên bàn quay đồng thời lóe sáng, tán phát ra ánh sáng lao tới đối phương.

Rõ ràng chỉ là tinh quang nhưng lại dẫn theo sát khí. Tịch Tàn Ngân biết không thể để tinh quang rơi vào người, thân hình vội vã bay ra ngoài.

Tinh quang đuổi theo Tịch Tàn Ngân, vừa lúc một gã Nhân Tộc tu giả bay qua, bị tinh quang xuyên thấu đột nhiên trì trệ, sau đó hóa thành tro tàn rơi xuống.

Tịch Tàn Ngân thấy thế càng bay nhanh hơn, tinh quang đuổi sát không buông, cuồng quét trên không, mỗi lần đánh trúng một người lại có một Nhân Tộc tu giả ngã xuống, uy năng cực khủng bố. Mắt thấy tinh quang sắp đuổi kịp Tịch Tàn Ngân, Chiêu La hí dài một tiếng, tinh quang hội tụ thành một đạo hướng tới Tịch Tàn Ngân. Đúng lúc này, Tịch Tàn Ngân đột nhiên biến mất, cột sáng lướt qua chỗ Tịch Tàn Ngân đứng lúc trước.

Chiêu La cả kinh, đang cảm thấy dị thì thân hình của Tịch Tàn Ngân đã bất ngờ xuất hiện phía sau, lại là một kiếm đánh vào nửa thân bàn quay tạo một khe nứt khác.

Tịch Tàn Ngân cười lạnh nói:
- Ngươi đuổi giết ta có đã nghiền không.

Hắn đi theo đạo ám sát, xem trọng một kích không trúng phải trốn xa ngàn dặm. Trên chiến trường đương nhiên không thể chỉ dùng một chiêu, cũng không thể trốn xa ngàn dặm, nhưng dương đông kích tây, bỗng nhiên quay lại tập kích là chuyện có thể. Cho nên trên chiến trường, đây là trò sở trường của Tịch Tàn Ngân, có thể nói số lần xuất thủ của hắn không nhiều, nhưng mỗi lần ra tay đều trúng tử huyệt, mang đến kết quả trí mạng.

Đáng tiếc Minh hoàng Chiêu La không phải tồn tại bình thường, hai phát tất sát cũng chưa giết chết được nó mà chỉ làm nó bị thương, ngược lại sau hai lần vô công, Tịch Tàn Ngân có dấu hiệu suy kiệt.

Cuối cùng, cũng nhờ hắn tinh thông ẩn nấp, lại chiếm được tiện nghi do phục kích, trong khoảng thời gian ngắn giữ chân Chiêu La không phải việc khó.

Mắt thấy mình liên tục bị thương nhưng lại không giải quyết được một nhân loại cấp thấp, Chiêu La giận dữ, rít gào lên:
- Các ngươi nghĩ như thế có thể đối phó bổn hoàng sao? Minh hà tử thị ra cho ta!

Theo hắn hô lên, chỉ thấy trong thành xuất hiện lượng lớn quỷ vật. Quỷ vật này khác quỷ quân, đều là đầu trâu thân người, đỉnh đầu có hai sừng, người mặc áo giáp ngưng kết từ quỷ vụ, cầm lưỡi hái tử thần nhảy vào không trung.

Chúng tu không biết thứ đột nhiên xuất hiện này là gì thì Đường Kiếp sắc mặt đại biến nói:
- Chư vị cẩn thận!

Người khác không biết, hắn thì rất rõ ràng, thứ cừa xuất hiện đúng là câu đoạn sứ giả, kẻ khống chế lưỡi hái luân hồi. Chẳng qua một Quỷ Vương bình thường chỉ có một hai tử thị, còn Minh hoàng Chiêu La gọi tới một đội quân tử thỉ, số lượng hơn mấy trăm.

Không chỉ như thế, tử thị vốn được lưới hái luân hồi ảnh hưởng, thực lực không tầm thường, còn thủ hạ của Minh hoàng Chiêu La càng khác biệt, chẳng những số lượng nhiều mà biểu hiện cũng khác những tử thị Đường Kiếp từng gặp, chỉ sợ thực lực mạnh hơn nhiều.

Chỉ là một hai câu khó thể không rõ, thậm chí Đường Kiếp cũng chưa rõ tử thị này có gì khác, nhất thời cũng không biết nói phải cẩn thận cái gì.

Lúc này tử thị lao tới với tốc độ cao, một tu giả vung tay đánh phi kiếm chém tới, tử thị cũng không tránh né, phi kiếm chém sâu vào ba phần. Người kia thấy thế vui vẻ nói:
- Thành công rồi!

Chỉ thấy trên người tử thị chảy máu, bị máu nhuộm, pháp bảo phi kiếm đột nhiên mất động tĩnh, tất cả linh tính biến mất trong nháy mắt.

Pháp bảo linh tính bị mất đi linh tính, tu giả không cảm giác được pháp bảo tồn tại, cũng không thể khống chế thì sợ hãi hô lên:
- Cẩn thận, máu của bọn chúng làm ô uế pháp bảo!

Chỉ có vẫn chậm, đã có không ít tu giả cầm pháp bảo, hoặc đập hoặc chém hoặc bổ hoặc ném lên tử thị, bất kể là pháp bảo gì, chỉ cần vừa tiếp xúc với máu của tử thị sẽ lập tức bị ô nhiễm linh tính, không thể tiếp tục vận dụng.

Chỉ trong khoảnh khắc, có không ít tu giả mất đi bảo vật sở trường của mình.

Những người còn lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám dùng pháp bảo đối địch, chỉ có thể dùng thuật pháp tác chiến, oanh kích từ xa, uy năng cũng nhỏ đi nhiều.

Tử thị thừa cơ xông lên, thương thế trên người chúng, chỉ cần rút pháp bảo ra thì tự động phục hồi, tốc độ nhanh Đường Kiếp Thể Tu vậy.

Minh hà tử thị không chỉ có máu làm ô nhiễm pháp bảo mà còn có sinh mạng lực hùng mạnh.

Tuy nhiên đáng sợ nhất chính là công kích của chúng.

Một gã Minh hà tử thị lao đến, lưỡi hái tử thần vẽ một đường, tu giả vừa hét lên chết tại chỗ.

Kinh dị nhất chính là, trên người hắn không hề có vết thương, cứ như lưỡi hái tử thần chỉ quơ vào hư không thì tu giả đã chết đi.

Chỉ có tu vi nhất định mới nhìn ra lưỡi hái tử thần không công kích thân thể mà là thần hồn, chỉ một đao câu hồn đoạt phách, sinh mạng đương nhiên không còn.

Hai ba trăm Minh hà tử thị đồng thời ra tay, không biết bao nhiêu tu giả trúng chiêu, chỉ trong chốc lát trên trăm tu giả chết thảm tại chỗ. Còn có vài kẻ tu vi hùng mạnh phản ứng khá, tránh né đúng lúc. Một gã hóa hồn đồng thời bị ba Minh hà tử thị tập kích, ba lưỡi hái tử thần câu hồn đoạt phách chém trúng thần hồn tu giả. Hắn cũng phản ứng nhanh, trong khoảnh khắc hóa quang chạy đi, chỉ thấy giữa không trung có linh quang hiện ra, một phần tàn hồn lăng không phiêu tán.

Hóa hồn tu giả sau khi biến mất tái xuất hiện, một phần tàn hồn thì vĩnh viễn ở lại đó.

Đấy là thực lực mạnh có thể tránh đi được, còn người trốn không thoát đều bị xé nát tại chỗ. Minh hà tử thị am hiểu liên kết tác chiến, thường thường chỉ bốn năm người đồng thời đối phó một, phủ kín đường đi, trừ phi tinh thông độn pháp, nếu không khó có thể chạy thoát. Tu giả hơi không cẩn thận cũng sẽ bị tử thần trực tiếp phanh thây linh hồn, dù còn thân thể cũng đột tử tại chỗ.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Thường Hi Nhiên khiến hắn hét lên chém ra mười đạo kiếm khí. Kiếm của hắn hùng mạnh nhưng lại bị máu của tử thị khắc chế. Hắn cũng không dám dùng bảo kiếm của mình thử kháng trụ máu đối phương, cho nên chỉ có thể dùng kiếm khí đánh từ xa.

Chỉ là sinh mạng lực của Minh hà tử thị hùng mạnh, cho dù bị cắt thành hơn mười đoạn thì vẫn kiên cường bất tử, ngoan cố tổ hợp lại tiếp tục khôi phục, điều này khiến Thường Hi Nhiên run lên, quay đầu lại hét lớn:
- Lão Nguyên!

Nguyên Thiên Trọng hừ một tiếng, vung tay lên, tam vị chân hỏa Thiên Long đánh vào mười thi thể Thường Hi Nhiên chém ra, dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Trong khoảnh khắc, Minh hà tử thị thê lương kêu gào, mủ máu và lửa đan vào bốc lên khói trắng xì xì. Sương khói lượn lờ, thân thể chân hỏa của Thiên Long nhỏ lại một chút, mặc dù không rõ ràng nhưng mọi người vẫn nhìn ra, đích thật là có một chút tam vị chân hỏa đã biến mất.

Bởi vậy có thể thấy máu này cũng có hiệu quả với tam vị chân hỏa, chẳng qua nó không phải phế bỏ mà là triệt tiêu dần.

Tam vị chân hỏa là bảo vật trấn tông của Đại Nhật tông, giờ bị máu của Minh hà tử thị tiêu trừ, Nguyên Thiên Trọng cũng là đau lòng không thôi, không dám dùng nó đi thiêu các tử thị khác mà vẫy tay thu hồi, chuyển về thuật pháp công kích từ xa.

Chỉ là lúc chân hỏa Thiên Long cuốn về cũng tiêu diệt hơn mười Minh hà tử thị tiêu vong, tử thần binh vẫn tồn tại, cứ như vậy rơi xuống.

Nhìn thấy cảnh này, trong đầu Đường Kiếp nghĩ tới một chuyên, kêu lên:
- Không tốt!

Tử thần Binh rơi vào tay một đám quỷ vật khiến chúng khóc thét, rít lên rồi bắt đầu biến hóa, thân thể cũ mất đi rồi sinh mới, một đám Minh hà tử thị mới xuất hiện, cứ như vậy quơ lưỡi hái tiếp tục sát phạt.

Luân hồi bất diệt, tử thị bất tử!

Đây là lực lượng của lưỡi hái luân hồi.

Dưới ảnh hưởng của lưỡi hái luân hồi, dù là quỷ vật gì cũng có thể hóa thành tử thị, phát huy chiến lực hùng mạnh.

- Hủy diệt những binh khí kia!
Thường Hi Nhiên nhìn ra mấu chốt vấn đề, Thương tâm ly hợp kiếm phân tán, trăm kiếm hóa một kiếm, hóa làm mười thanh bảo kiếm đánh về phía tử thần binh trong tay mười tên tử thị.

Nhưng khi Thương tâm kiếm đụng vào tử thần binh phát ra tiếng nổ kinh thiên, tử thần binh không xảy ra bất cứ vấn đề gì, ngược lại là kiếm của Thường Hi Nhiên bị tán vỡ.

Tử thị đầu óc không tốt, không biết chủ động dùng thân thể của mình làm vũ khí, nếu không chỉ cần như thế xông lên, máu dính vào thì thần trân của Thường Hi Nhiên sẽ hoàn toàn bị hủy.

Dù là như thế cũng dọa Thường Hi Nhiên vội vàng triệu hồi thần kiếm, trong lòng vẫn chưa phục, ngàn kiếm quy nhất, một lần nữa hóa làm cự kiếm hô lớn:
- Lão tử không tin không chém được, đứt cho ta!

Rồi nổi giận nhắm ngay một thanh tử thần binh chém xuống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com