Kiếm mà Thường Hi Nhiên bổ ra, ở Thiên kiếm tông tên là Nộ Toái Thiên đình. Ý nghĩa kiếm có khí thế diệt cả Vạn Giới Vương Đình. Tuy rằng thực tế không mạnh như thế, nhưng cũng có thể thấy được sự tự tin trong đó.
Hơn nữa khi Thường Hi Nhiên chém ra một kiếm, cả thiên không đều là kiếm khí của hắn tung hoành, mạnh mẽ, điên cuồng, hoang dã, người tu vi hơi thấp thậm chí không thể tới gần.
Nhưng một kiếm này chém tới không làm gì được vũ khí của tử thị, ngược lại còn bị hung hăng đánh vào mặt.
Lực lượng điên cuồng, hoang dã trong nháy mắt lan tràn không trung.
Thường Hi Nhiên lần nữa bị đánh văng ra, sóng kiếm chấn động khắp nơi.
Trái lại tử thần binh vẫn tồn tại, không có một vết rách, không chịu chút tổn thương nào, ngược lại là kẻ cầm lưỡi hái bị đánh chết tại chỗ. Khi chết còn phun ra một búng máu dính vào mấy thương tâm tiểu kiếm, kiếm lập tức mất đi hào quang, thương tâm ly hợp kiếm vì thế mà bị hao tổn.
- Khốn khiếp! Thường Hi Nhiên tức muốn hộc máu.
Bên kia Mạnh Kỳ Hồng cũng ý thức được không tốt, một cơn sóng khí như thủy triều bao lấy tử thần binh, làm chậm lại tốc độ của chúng, rồi tung chỉ phong đánh chết thần binh hoặc giết tử thị, ngón công kích nào cũng đủ cả.
Chiêu thức ấy cũng có hiệu quả, số tử thị nhanh chóng giảm đi, chỉ là bất kể Mạnh Kỳ Hồng làm như thế nào, tử thần binh đều không bị ảnh hưởng. Về phần tử thị chết đi, chết một người liền tái sinh một người, máu của chúng khiến chúng tu sợ hãi né tránh.
Quỷ tộc vốn đông về số lượng, tuy rằng Nhân Tộc nhiều Đại Năng, nhưng dựa vào số lượng vẫn không thể đứng vững trước thế công của Nhân Tộc. Hiện giờ lại có Minh hà tử thị gia nhập, chiến cuộc vì thế mà nghịch chuyển, bắt đầu nghiêng về quỷ tộc. Đám Nguyên Thiên Trọng Thường Hi Nhiên bị trói chân trói tay, mà ngay cả đám Vệ Thiên Xung cũng trở tay không kịp, bị bức bách lui về phía sau.
Màn sương đen bị ánh mặt trời và lửa cháy xua tan một lần nữa ngưng tụ lại.
Lúc này, Đường Kiếp hừ một tiếng bay lên.
Lúc trước hắn vẫn không ra tay là vì quan sát thế cục, đến giờ Minh hà tử thị kiến công, Đường Kiếp biết đã tới lúc mình ra tay —— nhiều tử thần binh như vậy, hắn đã ham muốn từ lâu.
Rất nhanh có một gã Minh hà tử thị vung lưỡi hái muốn chém hắn, Đường Kiếp không tránh mà đâm chỉ ra.
Thường Hi Nhiên thấy thế kinh hãi, kêu lên: - Đường Kiếp mau lui lại, binh khí kia...
Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy thứ mà hắn hao hết thủ đoạn không thể đánh vỡ kia hóa thành vô số chấm sáng biến mất, mà tử thị cũng vì mất đi tử thần binh mà tiêu vong.
Thường Hi Nhiên như bị đút cái bánh bao lớn vào miệng, nói không ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Đường Kiếp.
... Điều này sao có thể?
Hắn không nghĩ ra, cũng không nghĩ thông.
Đường Kiếp không đếm xỉa tới hắn, thu hắc sa rồi bay đến Minh hà tử thị khác, vẫn là một ngón tay toái vỡ tử thần binh, tử thị theo đó chết đi.
Đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Đường Kiếp cứ thế giết tới, đám Minh hà tử thị giày vò chúng tu kia không qua nổi một chiêu của Đường Kiếp, từng con một cứ thế bị Đường Kiếp giết chết.
Thấy thế, chúng tu đồng thời vui mừng hô thành tiếng.
Minh hoàng Chiêu La nhìn thấy thì đau lòng.
Minh hà tử thị khó kiếm, đó là mấy ngàn năm hắn là Hoàng tích lũy được, hiện giờ cứ thế bị Đường Kiếp hủy đi, đây quả thực là dao đâm vào tim. Tuy nhiên việc làm hắn khiếp sợ vẫn là sao nhân loại kia làm được việc này.
Tử thần binh chính là bóng của lưỡi hái luân hồi hình thành ra, thể hiện quy luật đại đạo, không có gì có thể tổn hại. Từ khi Minh giới tồn tại tới nay, còn chưa từng nghe nói ai hủy diệt được tử thần binh.
Nhưng giờ người đó đã xuất hiện, hơn nữa còn phá hủy rất dễ dàng, như dẫm chết con kiến trên đường.
Lúc này Chiêu La đột nhiên nhớ tới quẻ tượng mình bói được trước đó không lâu.
Hắn vốn là sao bàn khí linh nhập Minh giới tu thành quỷ hoàng, thiên phú bói toán, có thể mơ hồ cảm nhận được nhân quả vận mệnh lực, có thể suy luận tới tương lai. Mặc dù không chính xác nhưng cũng có phương hướng. Cũng chính là dựa vào bản lĩnh này mới có thể gặp dữ hóa lành, trưởng thành trong Minh giới hung hiểm, cuối cùng trở thành một vị Minh hoàng hùng mạnh.
Mà trước đó không lâu, hắn cảm nhận được Minh giới sẽ có đại biến.
Hắn không thể nhìn biến cố này đến từ nơi nào, nhưng lại có thể cảm thấy Cửu U thịnh hội chính là khởi điểm của biến. Trong biến cố sẽ sinh ra tân vương giả hùng mạnh, các vương giả cũ sẽ ngã xuống.
Hắn không biết là ai được sinh ra, là ai sẽ ngã xuống, nhưng hắn ý thức được đây là một thịnh hội tồn tại cả nguy cơ và kỳ ngộ.
Thế nên hắn tự mình đến đây, căn cứ theo cảm giác hắn bày ra một thịnh hội quy mô lớn.
Nếu thành công, hắn sẽ thành tân vương giả hùng mạng, bước ra khỏi trói buộc ngàn năm qua.
Nếu thất bại, như vậy hắn sẽ là vương giả ngã xuống, vạn sự quy không.
Nhưng hiện tại, hắn nhìn thấy lực lượng nổ nát tử thần binh, hắn hoàn toàn rung động.
Rung động thì rung động, đã tu hành mấy ngàn năm, hắn sớm có tinh thần chưa tới phút cuối thì không thể buông bỏ tinh thần chiến đấu, phẩm chất này không phải chỉ nhân loại mới có. Ngay cả khi trong lòng gợn sóng vạn trượng, Chiêu La cũng không từ bỏ tinh thần chiến đấu.
Hắn gào to một tiếng, một đám Minh hà tử thị đồng thời lùi về phía sau.
Đồng thời vô số Quỷ Vương quỷ tướng gào thét đánh tới Đường Kiếp.
Vừa nhân loại này có thể khắc chế tử thần binh, hơn nữa cũng chỉ có một mình hắn có thể làm được, vậy hãy để cho quỷ vật bình thường đè chết hắn đi. Đợi người này chết sẽ lại để Minh hà tử thị làm chúa tể chiến cuộc.
Chiêu La suy nghĩ rất nhanh, tuy rằng Minh hà tử thị rút đi làm chiến đấu trở nên gian nan, nhưng vẫn tốt hơn để Đường Kiếp toàn diệt.
Nhưng ngay lúc Minh hà tử thị lui đi, Đường Kiếp đột nhiên nhổ một ngụm huyết, thân hình lắc lư vài cái.
- Hắn không kiên trì được nữa sao? Chiêu La thầm nghĩ.
Lúc này chúng quỷ chưa đánh tới, Đường Kiếp không gặp công kích gì lớn, nguyên nhân khiến hắn hộc máu chỉ có thể do chiến đấu với tử thị khi nãy.
Chiêu La nghĩ đây là giá đắt Đường Kiếp phải trả khi tiêu diệt tử thần binh.
Đúng rồi, tử thần binh là tồn tại bậc nào, nhân loại đâu thể nói phá hủy là phá hủy, càng không thể thoải mái mà không phải trả giá.
Vừa lúc Minh hà tử thị thối lui, chúng quỷ đánh úp lại. Đường Kiếp nhìn thấy, nhẹ nhàng bay ra sau.
Rất hiển nhiên, hắn không có ý định đối phó đám quỷ, hắn muốn mượn thời cơ tĩnh dưỡng, khôi phục bản thân.
Chiêu La lập tức nhận ra không đúng, nếu cho hắn thời gian nghỉ ngơi, chỉ sợ Minh hà tử thị xuất hiện lại cho hắn cơ hội đại triển uy phong.
Nghĩ thế hắn lại rống lên ngăn cản Minh hà tử thị lui về phía sau.
Minh hà tử thị tiến lên, đánh tới chúng tu.
Đường Kiếp thấy tình thế bất đắc dĩ, chỉ có thể tái hiện. Không có biện pháp, thật sự là ngoài hắn thì không ai chống đỡ được Tử Thần Binh.
Binh Tự Quyết luân phiên vận dụng, từng kiện tử thần binh cứ thế vỡ vụn.
Mỗi lần vỡ, tim Chiêu La như đứt từng khúc.
Hắn chỉ đành tự an ủi mình, người này sắp không chịu được nữa rồi.
Chỉ là nhân loại này quá cứng cỏi, bất kể Đường Kiếp có mỏi mệt, hư thoát, vô lực, nôn ra máu thì vẫn kiên trì không lùi, tung hoành trong đám Minh hà tử thị khổ chiến đẫm máu. Lần lượt từng tử thị bị hắn giết, ba trăm Minh hà tử thị bị hắn giết chết một phần ba như chém dưa.
Khi một trăm Minh hà tử thị ngã xuống, thân thể của Đường Kiếp cũng lung lay sắp đổ, nhưng hắn vẫn không ngã mà kiên trì xuất kích. Trên người hắn đầy máu tươi, có thứ đến từ quỷ vật cũng có thứ đến từ chính mình, cũng có của tu giả khác, mặt hắn mỏi mệt, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh nặng, trán của hắn chảy mồ hôi, thân thể như sốt rét, đó là biểu hiện thoát lực quá độ.
Nhưng hắn vẫn chiến đấu, hung ác, chiến đấu không ngừng.
Giống như một kỳ tích, một Chiến thần vĩnh viễn không lui.
Bị ý chí này ảnh hưởng, gần như tất cả tu giả cảm động, bắt đầu hăng hái trở lại.
Bọn họ thêm liều mạng, thêm nhiệt huyết, ý chí chiến đấu tràn đầy, chiến ý càng kiên quyết.
Lần lượt từng người lao lên bảo hộ Đường Kiếp, giúp hắn ngăn trở đám quỷ vật công kích, Đường Kiếp chỉ cần toàn lực ứng phó tử thị. Càng về sau, khi khí lực Đường Kiếp giảm đi, Nguyên Thiên Trọng còn tự mình ra tay đưa Đường Kiếp đằng vân giá vũ, chỉ cầu có thể giúp hắn tiết kiệm một chút pháp lực.
Số Minh hà tử thị chết đi cũng bởi vậy thăng tiến đến 150.
Hắn sắp không chịu nổi, sắp không chịu được nữa rồi!
Chiêu La thì thào, hắn chờ đợi, hắn nguyền rủa, hắn cầu nguyện, hắn chờ đợi.
Nhưng kỳ tích vẫn không đến, Minh hà tử tùy thị vẫn tử vong, ngã xuống, điêu linh.
Khi số Minh hà tử thị tử vong lên tới 180, Chiêu La mới cảm thấy không đúng.
Sao người này vẫn còn kiên trì được? Vẫn còn có thể kiên trì?
Một kẻ đánh chết năm mươi tử thị đã chống đỡ không nổi, vì sao chỉ cắn răng là có thể kiên trì đánh chết số lượng gấp đôi?
Chiêu La chưa từng thấy thánh đấu sĩ nhưng hắn không tin ý chí có thể thay thế pháp lực.
Nếu cắn răng có thể thay thế thực lực, Tinh La giới hẳn đã là thiên hạ xỉ yêu (quái răng).
Cho nên khi Minh hà tử thị chết đến 180 mạng, hắn rốt cục nhận ra điểm không đúng.
Hắn bắt đầu rít lên, bắt đầu hạ lệnh, những Minh hà tử thị đó lại lần nữa lui về phía sau.
Thân thể của Đường Kiếp lay động động, suýt nữa té xuống tầng mây.
Cảnh tượng này khiến Chiêu La do dự một chút, tốc độ trì hoãn thêm vài phần.
Đường Kiếp rất không khách khí đấy, cắn răng, dậm chân giết thêm mấy tử thị.
Do dự chuyển thành kiên quyết, Minh hà tử thị tiếp tục lui về phía sau, lần này bất kể Đường Kiếp biểu hiện như thế nào cũng không ngừng lại.
Thấy thế, Đường Kiếp cười dài: - Vẫn là lưu lại tốt hơn.
Thân hình chợt lóe, mọi mỏi mệt, bất đắc dĩ, không địch lại trở thành hư không, thân hình như điện lao lên, người như mũi tên liên tục điểm hướng tử thần binh.