Theo tiếng hô của Chiêu La, một tiếng thở dài chậm rãi truyền đến.
Tiếp theo, trong Hỗn La Thiên Cơ trận xuất hiện một đạo lốc xoáy.
Hoàng tuyền lốc xoáy.
Trong hoàng tuyền lốc xoáy vươn ra một bàn tay bạch ngọc, một chiêu nhẹ nhàng khiến ngũ hành chi biến bị ngưng trệ lại một chút.
Cùng lúc đó Chiêu La gầm thét xông tới, thân thể gió xoáy trong nháy mắt phình lớn, hình thành một đám mây lớn.
Tiếp theo ầm một tiếng, lực lượng sinh ra từ ngũ hành chi biến đánh vào đám mây, Chiêu La hí lên thê lương.
Hắn dùng thân thể mình đón nhận lực lượng đối phó với Hỗn La Thiên Cơ trận.
Ngọc thủ cũng cưỡng ép ngăn cản trận pháp bùng nổ, kết quả là bị đánh thành bột mịn.
Nhưng bởi vậy, uy lực ngũ hành tấn công Hỗn La Thiên Cơ trận đã bị tiêu trừ mất 99%, chỉ còn 1% vượt qua đám mây Chiêu La đánh vào Hỗn La Thiên Cơ trận, dù làm Hỗn La Thiên Cơ trận rung chuyển nhưng không thể phá hủy nó.
Ưu đãi duy nhất là các tu giả bên ngoài đã cảm nhận được dao động của Hỗn La Thiên Cơ trận.
Đám Nguyên Thiên Trọng đồng thời kinh ngạc: - Đây là...
- Còn phải hỏi? Vệ Thiên Xung cười ha hả nói : - Đương nhiên do Đường Kiếp làm ra rồi, chút nữa đã hủy cả trận này!
- Nhưng hắn chỉ là một Tâm Ma, làm sao có thể vừa đối phó Minh hoàng vừa phá hư đại trận? Tu giả Viêm Dương giới đồng thanh nói.
Mặc dù mọi người biết Đường Kiếp có bản lĩnh, nhưng bọn họ vẫn không tin Đường Kiếp có thể làm được chuyện này.
Tịch Tàn Ngân cười lạnh nói: - Lấy thủ đoạn của sư tôn cũng đâu có gì kỳ quái.
Sau khi đi vào Viêm Dương giới, Tịch Tàn Ngân và Vương Phá Sát tuân theo ý Đường Kiếp nên không gọi hắn là sư tôn mà là sư huynh đệ, mãi đến giờ, phẫn nộ cho Viêm Dương giới định vứt bỏ Đường Kiếp, Tịch Tàn Ngân mới để lộ thân phận chân chính của hắn.
Một câu sư tôn của Tịch Tàn Ngân dọa đám Nguyên Thiên Trọng thành ngốc luôn.
Nguyên Thiên Trọng run rẩy nhìn Tịch Tàn Ngân và Vương Phá Sát nói: - Hắn là sư phụ nhị vị sao? Nhưng hắn làm thế nào...
Vương Phá Sát nói: - Hóa thân của sư tôn.
Lai lịch của Đường Kiếp không cần phải nói nhiều, một câu hóa thân đã đủ đại biểu cho rất nhiều nội dung.
Nghe câu trả lời của Vương Phá Sát, lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
Đại Năng hóa thân!
Lý do này đúng là đã đủ rồi.
Những người đang do dự mau chóng quyết định sẽ ở lại chiến đấu, còn những người đề nghị rút lui lúc trước thì đang rất hối hận.
Chỉ có Võ Tu Càn còn có chút bận tâm, nói: - Cho dù Đường tiền bối thân phận tôn quý, nhưng giờ cũng chỉ là hóa thân, đối phó với Minh hoàng e là không dễ.
Vô tình, Đường Kiếp đã trở thành Đường tiền bối.
Thái Quân Dương nói: - Ta tin tưởng thủ đoạn của huynh đệ ta, hắn muốn đánh thì cũng có thể quật ngã ta chứ đừng nói là Minh hoàng, cho dù có thêm một người nữa tới, hắn cũng có thể đối phó!
Mồm quạ đen ứng nghiệm rồi.
Phong ba qua đi, khói tàn tan hết.
Thân hình đám mây của Chiêu La ngưng hồi lại, chỉ có bàn quay màu đen kín đầy vết rách cho thấy thương thế rất nặng. Mặc dù vậy, Chiêu La vẫn dùng dáng vẻ bệ vệ nhìn Đường Kiếp nói: - Ta xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa!
Đúng vậy, mình bị trọng thương.
Nhưng mình là Hoàng!
Minh hoàng!
Cho dù Minh hoàng trọng thương thì cũng không phải tồn tại một Tâm Ma tu giả có thể đối phó!
Sau khi mất đi Ngũ Hành trận bảo hộ, hắn muốn giết Đường Kiếp cũng chỉ cần một kích.
Nhưng mà Đường Kiếp lại làm như không nghe thấy, chỉ kinh ngạc nhìn hoàng tuyền lốc xoáy, giống như trong đó có vật gì đang câu mất hồn hắn.
Một hồi lâu, hắn mới nói: - Nếu đã xuất thủ, cần gì phải tiếp tục ẩn núp nữa.
Một chiếc chân ngọc nhỏ và dài bước ra khỏi hoàng tuyền lốc xoáy.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt của Đường Kiếp hơi nheo lại.
Tiếp theo chủ nhân chân ngọc đi ra, cung trang, dải lụa, trông như phu nhân vương triều.
Đúng là Phi Yến!
Người phụ nữ này được Đường Kiếp thả đi thì không còn tin tức, không ngờ lần kế tiếp lại gặp mặt ở đây.
Một cánh tay bị đánh vỡ đang sinh trưởng lại, nhưng gương mặt không có gì là thống khổ. Dáng vẻ không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt thêm lãnh khốc và màu tro tàn của người đã chết.
Thấy ánh mắt Phi Yến, Đường Kiếp thở dài nói: - Quả nhiên ngươi vẫn từ bỏ sinh mạng, chuyển hóa thành thi quỷ.
Phi Yến cười to nói: - Như vậy có gì không tốt sao? Từ nay về sau không cần lo sinh mạng tiêu vong, ta sẽ tồn tại vĩnh hằng. Không chỉ như thế, thân là một thành viên Minh giới, vương giả vô thượng, ta cũng tiện thành lập đại quân tử vong của ta!
- Vĩnh hằng? Đường Kiếp cười khinh thường: - Ngay ngoài đại trận này có vô số ma quỷ vĩnh hằng đang tan thành tro bụi. Về phần ngươi, ta cũng không thấy cái gì là tử vong đại quân, chỉ thấy một kẻ từ bỏ tôn nghiêm của nhân loại và Tử Phủ cao quý thành thi quỷ canh cửa như chó... Ngươi đang làm chó cho tên Minh thần nào vậy?
Phi Yến tức giận: - Ngươi dám làm nhục ta! Ngươi nghĩ mình còn có thể kiềm chế ta sao?
- Đương nhiên, ta biết nó đã mất đi tác dụng. Đường Kiếp không thèm để ý trả lời.
Từ khi nhìn thấy Phi Yến, Đường Kiếp biết thủ đoạn hắn hạ lên Phi Yến đã mất đi hiệu lực.
Khoét cốt xuyên tâm cũng thôi, mấu chốt là hắc sa hình thành tru thần cũng bị trừ khiến Đường Kiếp cảm thấy kinh hãi. Phải biết rằng tru thần cực kỳ khó đối phó, mặc dù lấy phân thân Tiên Đài cũng đừng mơ tưởng làm được, mà hiện tại trên người Phi Yến không có tru thần làm Đường Kiếp âm thầm kinh hãi.
Nhưng hắn càng thương cảm cho một tu giả nhân loại sa đọa trong Minh giới.
Hắn nhìn Phi Yến, nói từng chữ một: - Hiện tại xem ra, lúc trước thả ngươi đi là sai lầm. Ta vốn tưởng có thể giúp nhân loại gia tăng một cường thủ đối kháng Minh giới, nhưng không ngờ lại sáng tạo ra một kẻ thù. Có thể hỏi ngươi một chút, vì sao vậy?
Chiêu La bên cạnh cười gằn nói: - Đâu cần hỏi vô nghĩ như vậy, chịu chết đi!
Nói xong đã tạo một cơn lốc cuốn hướng Đường Kiếp.
Chỉ là cơn lốc vừa mới lên, Phi Yến đột nhiên ra tay tiêu trừ sức gió: - Dừng tay!
- Làm gì vậy? Chiêu La giận dữ.
Phi Yến hừ nói: - Hắn muốn nghe, ta sẽ nói cho hắn nghe, có mấy lời cuối cùng cũng phải nói cho rõ ràng.
- Nói cái gì chứ, khẩn trương giết hắn mới là chính đạo! Chiêu La không nhịn được nói.
- Ta nguyện ý! Phi Yến nói.
Luận tu vi nàng kém hơn Chiêu La, nhưng Chiêu La thân chịu trọng thương, bây giờ kẻ mạnh là Phi Yến.
Bị nàng nói vậy, Chiêu La cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhịn xuống, vô số ánh mắt trên bàn quay hung hăng trừng Đường Kiếp.
Bên này Phi Yến nói: - Đường Kiếp, làm sao ngươi biết ta không cống hiến gì cho nhân loại? Ngươi cũng đã biết ta đã trải qua chuyện gì? Ta cũng từng là Đại Năng muốn kéo nhân loại ra khỏi nguy nan. Nhưng có ích lợi gì? Ta nô dịch quỷ vật, giết chết không biết bao nhiêu Minh giới quỷ quân. Ta một mình dẹp yên Thiên châu sơn, độc xông U Minh hải, chém giết quỷ quân đi ra. Nhưng chờ đợi ta là cái gì? Là Nhân Tộc chán ghét, ghét bỏ, nghi kỵ, bán đứng thậm chí là phản bội...
Phi Yến hét lên, trong ánh mắt tràn đầy ngọn lửa thù hận.
Sau khi Đường Kiếp thả nàng tự do, nói nàng là vì mình cũng được, vì Nhân Tộc cũng thế, dù sao sự thật là của nàng đã từng cố gắng vì hưng thịnh và diệt vong của Nhân Tộc, lập nên không ít công huân, số người cứu được có thể tính tới hàng triệu.
Nhưng thân phận Quỷ đạo tu giả, cách tác chiến khống chế quỷ vật vẫn làm một số kẻ nghi kỵ. Đương nhiên, chỉ cần lòng nhân thiện, chân thành sẽ không là vấn đề, đều có thể giải quyết. Nhưng Phi Yến vốn là kẻ ích kỷ âm độc, hơn nữa học Quỷ đạo bí thuật nên khi hành sự khó tránh khỏi không từ thủ đoạn. Có lẽ theo nàng, những việc đó là vì đối phó địch nhân, cho dù hy sinh một vài người phe mình cũng là việc bình thường, nhưng những người khác lại không nghĩ thế.
Cho nên Phi Yến không được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ như mong đợi, ngược lại càng không ngừng chiến đấu, càng có nhiều người coi nàng như tà ma.
Vì thế chuyện kế tiếp đúng là thuận lý thành chương.
Trong một lần đại chiến, Phi Yến bị Nhân Tộc tu giả vứt bỏ. Bọn họ ném nàng cho kẻ thù, sau đó không chút do dự bỏ trốn.
Việc này khiến Phi Yến bị kích thích lớn, nhất là một vài tu giả trốn chạy còn chủ động mắng nàng, nguyền rủa nàng khiến nàng khó có thể chấp nhận. Dưới tình huống như vậy, một đạo ý chí hùng mạnh đã liên hệ với nàng...
- Thượng thần vĩ đại cho ta một cơ hội, chỉ cần ta nguyện ý từ bỏ thân thể nhân loại, nguyện trung thành với hắn, ta có thể trở thành một tồn tại vĩ đại. Cho nên ta mới đứng ở nơi này, đứng ở trước mặt ngươi. Phi Yến ngạo nghễ trả lời: - Đường Kiếp, ngươi không phải là đối thủ của chúng ta, vẫn nên sớm đầu hàng đi. Xem bản lĩnh của ngươi, thượng thần sẽ cho ngươi một cơ hội.
- Cho nên, ngươi vì có đồng bạn phản bội mình mà phản bội cả nhân loại? Đường Kiếp hỏi lại.
- Chẳng lẽ lý do này còn chưa đủ sao?
Đường Kiếp đang muốn nói, Chiêu La đã tiếp lời: - Đường Kiếp, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy lý do này không đủ. Nhưng ta nghĩ nên nói cho ngươi biết một chuyện.
- Hửm? Đường Kiếp nhìn về phía Chiêu La.
- Ngay lúc bổn hoàng tiến vào, đồng bạn của ngươi cũng đang thương lượng nên bỏ lại ngươi thế nào. Chiêu La cười ha hả nói.
- Cái gì? Đường Kiếp ngạc nhiên.
Chiêu La âm hiểm cười nói: - Nhân loại đáng chết, có thể từ bỏ Phi Yến, tự nhiên cũng có thể từ bỏ ngươi, cũng có gì lạ đâu? Như vậy, sau khi biết chuyện này, Đường Kiếp ngươi còn có thể kiên trì với cái gọi là chính nghĩa của mình không?