Nếu đổi là người khác, nghe Chiêu La nói xong không giận tím mặt thì cũng sinh lòng tuyệt vọng.
Nhưng Đường Kiếp không có.
Ngược lại, hắn cúi đầu trầm tư một chút rồi gật gật đầu: - Hóa ra là như vậy, là ta sơ sót. Không có ta đối phó Minh hà tử thị, quỷ tộc lại có vô số hậu viên, cũng khó trách bọn họ sinh thoái ý.
Chiêu La cười ha hả nói: - Thế nào Đường Kiếp? Mùi vị vất vả chiến đấu lại bị ném bỏ có dễ chịu không?
Đường Kiếp khẽ mỉm cười: - Nếu ta nói không có cảm giác gì, ngươi nhất định không tin, cũng có thể cho là ta cứng miệng chống đỡ. Nhưng thực tế chuyện này không có ảnh hưởng gì tới ta.
Chiêu La và Phi Yến đồng thời ngây ra, Phi Yến hét ầm lên: - Điều đó không thể nào! Ngươi vì họ làm nhiều việc như vậy, bọn họ lại phản bội ngươi, tất cả là một đám chết tiệt bất nghĩa...
- Bọn họ không phản bội ta. Ta không phải chủ nhân của bọn họ, bất kể bọn họ làm gì cũng không thể nói tới hai chữ phản bội. Đường Kiếp ngắt lời nàng: - Phi Yến, vấn đề lớn nhất của ngươi là từ trước tới giờ ngươi không hiểu gì là chính nghĩa. Ngươi cho là mình làm việc cho họ, bọn họ nên chết vì ngươi. Đáng tiếc, đó không phải là chính nghĩa, đó gọi là đầu tư. Mà mọi cái giá trả trong đầu tư chỉ vì thu hoạch tương lai, mục đích không liên quan gì tới chính nghĩa. Nếu không thu hoạch được thứ mình muốn hay không đủ nhu cầu mình cần thì sẽ giận dữ, thậm chí còn cực đoan. Ngươi chỉ là một đầu tư thất bại, ngươi tức giận không phải do chính nghĩa tiêu vong mà là bản thân ngươi đầu tư thất bại. Lúc bắt đầu ngươi đã không có chính nghĩa thì dựa vào gì nói chuyện chính nghĩa với ta?
Chiêu La cười lớn: - Không ngờ còn là một kẻ cổ hủ!
- Cổ hủ? Đường Kiếp mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên có kẻ dùng từ này hình dung mình.
Đường Kiếp nói: - Ngươi nghĩ sao ta lại nói vậy, là muốn ta vì mình bị vứt bỏ mà bỏ đi tôn nghiêm? Hay vì chứng minh lỗi không phải ở các ngươi? Không, các ngươi sai lầm rồi, từ ban đầu ta đã không dựa vào họ. Bởi vì ta khác các ngươi, ta mong ta có thể dựa vào chính mình chứ không phải làm một đống chuyện tốt xong rồi chờ người khác hồi báo.
Nói xong, Đường Kiếp cũng nói qua giao dịch của mình với Viêm Dương giới. Hắn giơ ba ngón tay lên: - Ba mươi tỷ! Đây là số linh tiền Viêm Dương giới nợ ta, lợi tức hàng tháng ba phần. Thời kỳ Viêm Dương giới toàn thịnh muốn hoàn lại cũng không phải chuyện dễ, chứ đừng nói lần này Minh giới xâm lấn, rất nhiều việc đã bị gác lại chờ làm. Bọn họ đã định trước phải bán mạng cả đời cho ta... đó là điều ta cần. Cho nên bọn họ muốn vứt bỏ ta thì ta cũng không kỳ quái. Ta không có lý do oán hận, bởi vì ta không giả tạo. Ta làm chuyện gì cũng đều có hồi báo.
- Về phần ngươi. Hắn nhìn Phi Yến cười lạnh: - Một nữ nhân ích kỷ mà ngu xuẩn, không ngờ lại vì bị nhân loại vứt bỏ mà phẫn nộ dấn thân vào Minh giới. Ngươi không rõ về người khác, thậm chí cũng không thấy rõ cả bản thân mình. Ngươi cảm giác mình bị phản bội, cảm giác người khác nên hoàn toàn theo ngươi liều mạng, đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Tuy nhiên chuyện này cũng khó trách, kẻ ngu xuẩn thường tự cao tự đại, cảm giác cả thiên hạ đều thiếu nợ mình, làm chút chuyện tốt đã coi mình là thánh nhân, chỉ một chút suy sụp đã khiến toàn bộ thế giới sụp đổ...
- Câm miệng! Phi Yến phẫn nộ hét ầm lên.
Đường Kiếp châm chọc cay độc mà chua ngoa, nhưng đúng là một câu trúng trọng điểm.
Phẫn nộ, oán hận, trả thù, mọi việc trong miệng Đường Kiếp đúng là câu chuyện cười.
Hắn không nói đạo lý chính nghĩa gì, chỉ dùng một câu chuyện đơn giản nói Phi Yến nàng rất ngu xuẩn!
Những gì nàng ta gặp phải là do nàng ta ngu xuẩn, phẫn nộ của nàng ta cũng là vì nàng ta ngu xuẩn.
Đó là kết quả tất nhiên của kẻ ích kỷ mà ngu xuẩn.
Đáp án này chân thật tới khó thể tiếp nhận.
Phi Yến tức giận: - Ngươi cho là mình tốt đẹp lắm sao? Mặc kệ ngươi thản nhiên đối mặt thế nào, cuối cùng cũng là kẻ bị vận mệnh vứt bỏ. Mặc kệ ngươi chiếm được hứa hẹn hay ưu đãi gì ở giới này, hiện tại chúng cũng không thuộc về ngươi!
- Là tất cả mọi người vứt bỏ ta sao? Đường Kiếp nhìn Chiêu La hỏi.
- ... Chiêu La hoạt kê, cũng không biết nên nói như thế nào.
Hắn rất muốn lừa Đường Kiếp là tất cả mọi người đã từ bỏ hắn, nhưng nhìn ánh mắt tự tin của Đường Kiếp, hắn ý thức mình mà nói dối thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Chỉ là sự do dự này đã có Đường Kiếp đáp án.
Hắn cười nói: - Không phải, đúng không? Có một đám tu giả kiên quyết không đồng ý! Cho nên bọn họ vẫn còn chiến đấu ở ngoài đó!
Đường Kiếp mà không có chút lòng tin nào với đám Vệ Thiên Xung thì hắn cũng không cần ra ngoài lăn lộn nữa.
Chiêu La hít một hơi thật dài: - Thì sao, giờ ngươi bị vây trong trận, đối mặt với hai vị vương giả, ngươi đã không còn cơ hội nào. Về phần Hỗn La Thiên Cơ trận... Hà Quỷ Vương!
Hắn hét lớn một tiếng.
Quỷ Vương có dáng vẻ xấu xí như hà mã kia xuất hiện trong trận, quỳ xuống nói: - Ba đạo minh luân đã xong, cửu khúc hoàng tuyền trận đã thành, có thể phát động Hỗn La Thiên Cơ trận.
- Ha ha ha ha! Nghe thấy không Đường Kiếp, ngươi vẫn không thể ngăn cản bổn hoàng! Chiêu La đắc ý cười ha hả.
Theo tiếng cười của hắn, Hỗn La Thiên Cơ trận tỏa năng lượng mãnh liệt.
Nó hình thành một lốc xoáy, đúng là thứ xuất hiện vào trước khi Phi Yến ngưng tụ hoàng tuyền chi nhãn, chỉ có điều nó to lớn hơn, sâu thẳm hơn, thông thẳng vào nơi sâu không thể chạm tới.
- Đây là... Đường Kiếp cũng thấy hơi kinh ngạc: - Cửu U hoàng tuyền?
Hỗn La Thiên Cơ trận toàn lực phát động lại đi thông tới Cửu U hoàng tuyền, khó trách có lực không gian hùng mạnh, cũng làm cho Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc.
Cửu U hoàng tuyền vốn là sở hữu của Minh giới, chúng quỷ quay lại đó nhờ hoàng tuyền kết nối U Minh. Đối với nhân loại mà nói thì hoàng tuyền hiếm thấy, nhưng đối với quỷ vật lại tự nhiên như không khí, đâu cần pháp trận đặc biệt kết nối?
Trừ phi...
Trong đầu Đường Kiếp nghĩ tới một ý niệm đáng sợ.
Hắn thốt lên: - Các ngươi muốn kéo dài thời gian xâm lấn Viêm Dương giới?
Cửu U thịnh hội vốn xuất phát từ hoàng tuyền lực bùng nổ, nhưng hoàng tuyền lực sẽ tới lúc suy kiệt. Mà Hỗn La Thiên Cơ trận kết nối hoàng tuyền vì mục đích duy trì lực Cửu U hoàng tuyền ở nhân gian, giúp Minh giới kéo dài thời gian xâm lấn.
Nhưng vì sao phải như vậy?
Đường Kiếp không rõ.
Minh giới xâm lấn như cường đạo phạm biên, mấu chốt ở chỗ đánh vào đô thị cướp của rồi bỏ chạy, muốn vĩnh cửu chiếm cứ là chuyện không thể nào. Còn về hưng thịnh hay diệt vong của Viêm Dương cũng không phải mục đích của Minh giới quỷ tộc.
Vậy nên sau khi Cửu U thịnh hội kết thúc, chư quỷ hồi giới, kiểm kê tiền lời mới đúng, chuyện như thế này đúng là dị thường.
Chiêu La cười quái dị nói: - Không rõ thì hành nhìn cho rõ hành động vĩ đại nhất của Minh giới đi, giết cho ta, bắt đầu hiến tế!
Theo tiếng hô của Chiêu La, trong trận truyền đến tiếng khóc rung trời.
Nhóm quỷ vật giơ đao, đầu người rơi xuống đất, máu loãng chảy thành sông, có thể nhìn thấy linh hồn người chết bay ra, được hoàng tuyền hấp dẫn trực tiếp bay sâu vào trong lốc xoáy.
Hàng trăm hàng trăm linh hồn cứ như vậy tiến vào lốc xoáy, hội tụ thành lực lượng khổng lồ, hoàng tuyền chi nhãn càng thêm lớn, nước hoàng tuyền thủy rít như tiếng gầm, ma quang đầy trời. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm gừ điên cuồng dưới đáy nước như có dã thú đang gầm thét.
Vô tận oan hồn trầm luân, gào khóc, bay đi chỗ khác. Nơi tận cùng lốc xoáy là sương mù tham lam há cái miệng khổng lồ, cắn nuốt từng linh hồn một.
- Không! Đường Kiếp kêu to lên.
Dù luôn mồm mình không phải là người chính nghĩa nhưng cũng không có nghĩa là Đường Kiếp có thể thờ ơ nhìn nhiều người chết như vậy.
Hắn âm hiểm, hắn giảo quyệt, nhưng hắn luôn biết một điều mấu chốt, hắn là người. Sau khi thành tựu Tiên Đài cũng có trách nhiệm và ý chí tương ứng của chi sĩ đại năng.
Hắn không thể nhìn nhân loại chết thảm trong tay ác quỷ.
Cho nên hắn đến đây để cứu người!
Nhìn vô số dân chúng bị giết, hắn liều lĩnh phát động Ngũ Hành trận. Sau khi ngũ hành bạo trùng, tuy rằng lực lượng Ngũ Hành trận pháp không còn nhiều, nhưng thời khắc này ngưng tụ ra lực lượng cường đại thổi quét Chiêu La. Cùng lúc đó Đường Kiếp cũng đánh ra Tru Tà ấn. Hào quang mượn dùng lực lượng ngũ hành pháp trận đề thăng đến mức tận cùng, giao hòa ra lực lượng cường đại, mặc dù là hóa thần Chiêu La nhìn thấy cũng tỏ vẻ ngưng trọng.
Nếu lấy trạng thái hiện giờ, hắn thậm chí không dám nói mình có thể cứng rắn chống đỡ một kích này.
Nhưng hắn không lo lắng, bởi vì bên hắn còn có Phi Yến.
Ngay sau đó Phi Yến đã ra tay, vỗ nhẹ vào dòng khí lưu kia.
Vẫn là bàn tay bạch ngọc, chỉ vỗ nhẹ đã cứng rắn đóng kín một kích toàn lực của Đường Kiếp.
Phi Yến mỉm cười duyên dáng nói: - Châu chấu đá xe, không biết lượng sức. Đường Kiếp, bất kể thế nào ngươi chỉ là một tiểu Thiên tâm, dù ngươi dùng thủ đoạn gì cũng không thể nào đấu với Minh hoàng. Cảnh giới chênh lệch không phải là thứ thiên phú của ngươi có thể bù lại. Chỉ cần ngươi đồng ý giao ra bó mật về tinh thần cấm chế rồi ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, ta còn có thể cho ngươi cơ hội chuyển hóa thành thi quỷ!
- Cảnh giới chênh lệch sao? Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng: - Nếu như vậy, ta sẽ cho các ngươi hảo hảo cảm thụ cái gì gọi là cảnh giới chênh lệch.
Đường Kiếp nói xong, tay lấy ra lá bùa dán lên ót mình.
Một chút hắc sa từ mi tâm bay lên, rơi xuống mặt giấy.
Ngay sau đó, một lực lượng khổng lồ, mênh mông từ trên trời giáng xuống, hạ xuống chân thân của Đường Kiếp!