Lúc Hỗn La Thiên Cơ trận khởi động, Vương Phá Sát là người đầu tiên cảm ứng được.
Hắn cảm giác dưới lòng thiên đô gợn sóng, sinh ra một cỗ lực lượng làm lòng người kinh hãi.
Theo sau đó là vô số sinh linh chết thảm, tử khí ngút trời, oán linh khóc thét như biển triều đánh thẳng vào tinh thần của hắn, thần hồn của hắn.
Thân là con trai vận mệnh, thần trí của hắn mạnh hơn các tu giả khác, cũng cảm thụ rõ ràng nhất. Tiếp theo là một ý chí lớn từ trên trời giáng xuống, Vương Phá Sát toàn thân run lên, bật thốt: - Sư tôn!
Trong Hỗn La Thiên Cơ trận, khí thế của Đường Kiếp không ngừng tăng lên.
Từ Tâm Ma điên cuồng nâng cao, rất nhanh tới hóa hồn, dục anh, hóa thần, khiến Chiêu La Phi Yến há hốc miệng.
- Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Phi Yến không dám tin kêu to.
Lúc này Đường Kiếp đã từ hóa thần tăng lên tới xuất khiếu, khí thế cường đại hoàn toàn nghiền ép Phi Yến và Chiêu La.
Nhưng khí tức của hắn vẫn còn nâng cao, rất nhanh đã đột phá xuất khiếu đỉnh cao, tiến vào trình tự Tiên Đài.
Khi hắn tiến vào đến Tiên Đài Cảnh, dao động khổng lồ thoát ra ngoài trận, toàn bộ Thiên đô thành đều cảm nhận được ý chí như biển. Viêm Dương chúng tu còn nghi thần nghi quỷ, Tê Hà chúng tu đã đồng thời phát ra tiếng hoan hô. Bởi vì bọn họ đã cảm nhận được đó là lực lượng chân chính của Đường Kiếp phủ xuống!
Mà ở trong trận, đối mặt với Tiên Đài cấp Đường Kiếp, Phi Yến và Chiêu La đã gần như phát điên.
- Không, điều này không có khả năng, tuyệt không có khả năng! Phi Yến chỉ biết nói như vậy. Trước khí thế kinh khủng của Đường Kiếp, nàng không còn chút ý niệm gì trong đầu.
Ngược lại Chiêu La càng thêm hung ác.
Lúc này hắn biết mình không có lựa chọn nào khác, miệng gió xoáy phát ra một tiếng rít, một áng mây màu đen cuồn cuộn nổi lên. Trong mây đen có tiếng rít thống khổ, mơ hồ có thể thấy một khuôn mặt dữ tợn đang trầm luân, đang tru lên.
Đây đúng là thần thông mạnh nhất của Chiêu La, Khổ hải trầm luân. Một khi tế lên, khôn cùng đắm chìm trong bể khổ, chịu oan hồn ác quỷ cắn xé. Hắn vốn là Minh hoàng, lấy thân phận vương giả thân phận luyện hóa oan hồn cho mình dùng, khổ hải xuất hiện, tu giả cường thịnh cũng phải ngã xuống.
Năm đó Chiêu La lấy thân phận sơ cấp Minh hoàng chống lại một Hóa Thần Kỳ nhân loại, đã dựa vào Khổ hải trầm luân này đánh chết.
Khổ hải trầm luân có thể nói là thủ đoạn kích sát vượt cấp, là thần thông mạnh nhất của Chiêu La. Mặc dù là lúc phiền toái trước hắn cũng không dùng mà để tới tận lúc này.
Chỉ là đối diện hắn là một vị tiên nhân, đẳng cấp chênh lệch, thần thông có cường đại thì thế nào?
Tử hải mãnh liệt chạm vào Đường Kiếp như đánh vào vách tường, bất kể Tử hải có dữ dội thế nào cũng không công phá được. Tử khí âm trầm có ý ăn mòn Đường Kiếp lại bị tiên nguyên xông tan thành mây khói. Những oan hồn điên cuồng lao vào Đường Kiếp giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa mới xông vào liền bị Tiên Nguyên đánh tan.
Đường Kiếp đứng đó, đồ sộ như núi cao sông lớn, không bị chút ảnh hưởng nào.
Phi Yến nhìn cảnh tượng này mà chấn động. Nhưng nàng biết mình đã không có đường quay về, khẽ cắn răng đánh lén Đường Kiếp.
Quỷ thủ như bàn tay trẻ con, ở trong mắt Đường Kiếp thật yếu ớt vô lực.
Hắn khẽ thở ra, quỷ thủ Minh hoàng tiêu tan, ngay sau đó Đường Kiếp nhìn Phi Yến và Chiêu La, tâm niệm vừa động Tiên Nguyên lực như dòng lũ đánh tới nhị quỷ.
Chỉ cần Đường Kiếp động niệm, hai Minh giới vương giả này sẽ ngã xuống.
Một luồng ý chí vượt qua trở ngại không gian, thoát ra khỏi hoàng tuyền lốc xoáy. Tiếp theo là một tiếng rít gào vang lên, nhưng không khuếch tán mà ngưng tụ như búa tạ đập tới Đường Kiếp.
Đường Kiếp trở nên nghiêm túc, ánh mắt của hắn ngưng lại, tiên lực bàn quay hóa giải quỷ khiếu âm chùy trong vô hình.
Ngay sau đó trong hoàng tuyền lốc xoáy tuồn trào sóng triều, hóa làm bốn quỷ thủ, hai đánh tới Đường Kiếp, hai cái phân biệt chụp vào Chiêu La và Phi Yến.
Đường Kiếp động ý niệm, tiên lực vân triều cũng hóa thành bốn bàn tay ngăn bốn quỷ thủ lại.
Một Tiên Đài một Minh thần giao chiến, mỗi chiêu đều là công kích phá giới, trạng thái cũng không lệch nhiều, bởi vậy kẻ tám lạng người nửa cân không kém bao nhiêu, trong lúc nhất thời cứ thế giằng co.
Chỉ là Chiêu La và Phi Yến không được thoải mái như họ, bị kẹp giữa hai Đại Năng quả thực chả khác nhân bánh. Cũng may mà Đường Kiếp và Minh thần cũng không cố ý nhằm vào bọn họ, nếu không chỉ một lần tiện tay có thể giết chết cả hai Minh hoàng.
Dù vậy song phương chèn ép cũng làm Chiêu La vô cùng thống khổ.
Hắn điên cuồng kêu lên, những đôi mắt trên bàn quay cùng lóe sáng, đồng thời Phi Yến cũng dốc hết lực lượng. Giờ khắc này bọn họ đốt lên sinh mạng chặn lực lượng của Đường Kiếp và Minh thần, tạo khe hở để trốn chạy ra ngoài.
Đường Kiếp chỉ liếc qua chứ chưa truy kích, lúc này Chiêu La và Phi Yến đều đã là dầu hết đèn tắt, cho dù có chạy cũng không có uy hiếp gì, cho nên hắn lười phân thần để ý tới.
Nhưng ngay lúc nhị hoàng muốn chạy trốn, Minh thần đột nhiên hừ một tiếng: - Sự tình chưa hoàn thành, sao các ngươi dễ dàng lui lại. Vẫn nên lấy thân tuẫn trận đi.
Nói xong hoàng tuyền thủy hóa thành hai quỷ thủ bắt lấy Chiêu La Phi Yến, đúng là muốn bóp nát bọn họ.
- Không! Nhị hoàng đồng thời phát ra tiếng thét chói tai.
Nhưng dưới áp lực cường đại của Minh thần, bọn họ không giãy dụa được, linh hồn căn nguyên bị bức ra, hóa thành tinh quang lao về hoàng tuyền lốc xoáy, miệng hoàng tuyền lốc xoáy cũng theo đó mở rộng, có thể mơ hồ cảm nhận ý chí sâu trong hoàng tuyền vui mừng khôn xiết.
Thấy thế, Đường Kiếp cũng hơi ngây ra một chút.
Bởi vì phân thần đối phó Minh hoàng nên áp lực của Minh thần lên Đường Kiếp giảm đi, nhưng Đường Kiếp cũng không mượn cơ hội này phát động công kích mà là sử dụng vô song Thiên Mục.
Bởi vì phân thân ý chí phủ xuống, Đường Kiếp bản tôn đã có thể vận dụng một ít đạo pháp, nhưng rốt cuộc là lấy bản tôn làm trung gian nên chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một lần.
Mà cơ hội này Đường Kiếp không có lựa chọn công kích đối thủ, dù sao bản thể Minh thần không ở đây, trận này thắng cũng không có ý nghĩa. Ngược lại trong Hỗn La Thiên Cơ trận có bí mật gì, làm sao phá vỡ nó giải cứu dân chúng mới là việc cấp bách.
Hắn nhìn thấy có vô số hoàng tuyền thủy đang tràn ra, dâng lên, cuồn cuộn tuôn trào, không biết chỗ đến, cũng không biết điểm đi.
Mà sâu trong hoàng tuyền như có gì đó đang lóe sáng.
Đường Kiếp vận đủ thị lực, không ngừng tới gần, không ngừng tới gần...
Rốt cục, hắn thấy rõ thứ bên trong.
Đó là một thứ đang không ngừng biến hóa, không có hình thái cụ thể mà thiên biến vạn hóa. Đầu tiên là móc câu, tiếp theo thành lưỡi hái, rồi lại biến thành hồn phiên. Không rõ cấu thành, chỉ có vô số đạo vân chiếm cứ, xinh đẹp và đầy tính thần bí đang chậm rãi bay lên...
- Lưỡi hái luân hồi! Đường Kiếp thốt ra.
Hắn đã hiểu tác dụng của Hỗn La Thiên Cơ trận này.
Hoá ra nó là một pháp trận tế luyện, bản chất không có gì khác với trận tế luyện trước, chỉ có điều thứ nó muốn câu không phải ảo ảnh mà là bản thể lưỡi hái luân hồi.
Đây mới là mục đích ban đầu của toàn bộ Cửu U thịnh hội.
Mà hiện tại, Hỗn La Thiên Cơ trận khởi động, đại lượng oan hồn nhập vào như mồi ngon dụ dỗ Lưỡi hái luân hồi đi lên.
Nhất là khi có hai con mồi lớn là Chiêu La Phi Yến càng thêm kích thích nó.
Nó phát ra tiếng hân hoan, bay tới hai Hoàng cấp, kéo theo hoàng tuyền không ngừng dâng lên, ngàn vạn lần oan hồn cùng hí lên gào thét.
Đường Kiếp có thể thấy Minh thần sâu trong Minh giới đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn sẽ ra tay vào thời khắc quan trọng nhất, cướp đoạt lưỡi hái luân hồi.
Tất cả là âm mưu của Minh thần, là kế hoạch của Minh thần, thậm chí ngay cả Chiêu La Phi Yến cũng ở trong kế hoạch của hắn. Phi Yến vốn không phải mồi, nhưng hai Hoàng cấp khẳng định thơm ngon hơn một. Đây cũng là lý do vì sao tốc độ của lưỡi hái luân hồi tăng nhanh, tiến độ kế hoạch của Minh thần đang rất thuận lợi.
Đường Kiếp không biết nếu để đối phương đạt được mục đích sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hắn theo bản năng không cho kẻ ngứa mắt mình hoàn thành mục đích. Khi vô song Thiên Mục nhìn thấy lưỡi hái luân hồi, biết được mục đích của Minh thần, Đường Kiếp lắc lắc đầu.
Hắn nói: - Không!
Một cỗ ý chí cường đại không ngừng kéo dài, sông cuộn biển gầm lao tới lưỡi hái luân hồi.
- Mơ tưởng! Sự phẫn nộ của Minh thần thông quá thần hồn trực tiếp truyền đến đáy lòng Đường Kiếp, nước hoàng tuyền biến hóa phản công Đường Kiếp, song phương dựa vào pháp lực bắt đầu tranh đoạt quyền làm chủ hoàng tuyền.
Tranh đoạt này không có kết quả, song phương pháp lực tương đương, người này cũng không thể làm gì được người kia. Nhưng đối với Minh thần mà nói là đủ rồi. Không có Đường Kiếp ngăn trở, chân thân lại đang ở Minh giới, đương nhiên dễ dàng lấy được lưỡi hái luân hồi.
Nhưng vào lúc đó, Đường Kiếp đột nhiên mỉm cười, nói: - Đường Xuyên!
Một bóng dáng xuất hiện, đúng là Tiểu Tam Đường Xuyên.
Hắn vẽ một đường vào không gian, không ngờ lực lượng của Minh thần kia đã bị cắt đứt.
Luận thực lực, Đường Xuyên không bằng Minh thần. Nhưng luận thiên phú về không gian lại mạnh hơn mấy phần, tạm thời phong tỏa không gian khiến Minh thần không thò được tay tới thì không thành vấn đề.
Ngay sau đó, ý chí của Đường Kiếp đã thẩm thấu hoàng tuyền, hóa thành một con giao long mãnh liệt đập xuống lưỡi hái luân hồi.
- Không! ! ! Bên tai vang lên tiếng hô tuyệt vọng của Minh thần, còn ý chí giao long của Đường Kiếp đã một ngụm cắn lấy lưỡi hái luân hồi.
Ầm!
Trong đầu Đường Kiếp ầm ầm chấn động, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.