Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1420: . Đoạt xá



Tê Hà Giới.

Xuất Vân đỉnh.

Ngọc Thành Tử đứng ở chỗ cao trên Trích Tinh đỉnh, giờ khắc này, dường như hắn chính là núi, núi chính là hắn.

Thiên hạ tối cao, độc nhất vô nhị.

Mà ở dưới rõ ràng là Vân Thiên Lan, Mục Tự Dương, Diệp Vân Tử, Hoàng Vô Cực, Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn và các Đại Năng.

Chỉ là các Tiên Đài Đại Năng thân phận tôn quý, ngày thường hô mưa gọi gió này đang run rẩy trước Ngọc Thành Tử.

Kim tiên!

Đây chính là Đại La Kim Tiên!

Chỉ cần một người đủ lật úp toàn bộ Tê Hà Giới.

Huống chi bên cạnh hắn còn có ba Tiên Đài tồn tại, toàn bộ là thuộc hạ của Ngọc Thành Tử, trong đó cũng có một vị Chân Tiên.

Chênh lệch như thế đủ khiến đám người Vân Thiên Lan tuyệt vọng.

Thời khắc này Ngọc Thành Tử nhìn quanh lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta trở về đúc lại Vương đình, là lúc dùng người. Hiện giờ cho các ngươi một cái cơ hội, cho ta sử dụng hoặc đối nghịch với ta? Chư vị có thể tự quyết.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên:
- Bệ hạ!

Là Thanh Long!

Lão Long quỳ rạp xuống chân Ngọc Thành Tử khóc rống:
- Bệ hạ ngài đã trở lại, tiểu long ta chờ người đã hơn một vạn năm rồi!

Lời này nói ra, chúng tiên cảm thấy ác hàn.

Lão Long năm đó vì suy nghĩ cho bản thân mà tính kế Cơ Dao Tiên, nhưng không ngờ bị tiên đế tính kế, trực tiếp bị hủy đi cơ hội thăng tiến, khiến hắn đợi uổng công vạn năm, ngược lại nhờ Đường Kiếp làm lợi cho Ngọc Thành Tử. Nhắc tới thù có thể nói là kết khá lớn.

Nhưng thời khắc này nhìn Thanh Long đâu có trái tim thù hận, dường như hắn chết khô thủ vạn năm là vì làm đá kê chân của Ngọc Thành Tử vậy.

Ngọc Thành Tử nhìn hắn, rốt cuộc mỉm cười:
- Thanh Long, ngươi tốt quá nhỉ.

Thanh Long sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Hắn quen Ngọc Thành Tử nhiều năm, hiểu biết tính cách của Ngọc Thành Tử, khi hắn nói ngươi tốt lắm thì có nghĩa là ngươi rất không tốt.

Hắn cũng biết năm đó mình ý đồ lừa gạt Ngọc Thành Tử là tội lớn, tuy nhiên hắn không bị lừa, ngược lại còn hành Thanh Long chết đi sống lại, thời khắc này chỉ có thể kiên trì nói:
- Tiểu long năm đó vàng đỏ nhọ lòng son, đã làm nhiều chuyện sai, nhưng chưa bao giờ có lỗi với bệ hạ!

Ngọc Thành Tử thản nhiên nói:
- Thôi, đều là chuyện đã qua, không đề cập tới cũng được, ngươi đứng lên đi.

Thanh Long nghe vậy như được đại xá.

Ngọc Thành Tử nhìn về phía Bàn Long.

Bàn Long thở dài một tiếng quỳ rạp xuống chân Ngọc Thành Tử:
- Tiểu long tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vương giả trở về, Vạn Giới Vương Đình chắc chắn tái hiện!

Lời này cũng có nghĩa hắn đầu hàng rồi.

Ngọc Thành Tử chỉ gật gật đầu, kế tiếp nhìn về phía Chu Tước.

Chu Tước không nói lời nào, nét mặt có phần quật cường.

Người trước mắt, mặc dù vẫn là dung mạo của Đường Kiếp nhưng không còn là Đường Kiếp. Mặc dù đối phương là Đại La Kim Tiên, là tiên đế, nhưng không biết tại sao nàng không muốn quỳ, không muốn bái.

Trong tiềm thức, hình tượng của Đường Kiếp trước đây vẫn chiếm cứ lòng nàng.

Nếu như không có hắn, Đường Kiếp sẽ không chết!

Là hắn giết chết Đường Kiếp, sao mình có thể bái hắn?

Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu Chu Tước khiến nàng không thể cúi thấp đầu.

Ngọc Thành Tử như nhìn ra tâm tư của nàng, cũng không bắt buộc, chỉ nhìn về phía những người khác.

Một đám Địa Tiên sắc mặt trắng bệch.

Bọn họ nhìn nhau, trong nội tâm hoảng sợ ý, trong ý thức có một ý chí kiêu ngạo và kiên cường của Đại Năng khiến họ không muốn thần phục dễ dàng như vậy.

Vẫn là Vân Thiên Lan lên tiếng phá vỡ trầm mặc.

Hắn cúi mình với Ngọc Thành Tử:
- Vân Thiên Lan tham kiến tiên đế! Thật không ngờ Đường Kiếp là thế thân của tiên đế. Hiện giờ tiên đế trở về, nói vậy ý thức của đồ tôn chắc đã tan thành mây khói?

Ngọc Thành Tử hắc một tiếng:
- Vốn ta là có thể không giết hắn, tuy nhiên ai kêu bản tôn của hắn là truyền nhân của Lê Cửu Dương. Lê Cửu Dương phản nghịch, thừa dịp ta chuyển sang kiếp khác hủy vương đình của ta. Nếu không phải cường nhân nhiều vương đình đã ngủ đông chuyển thế, tứ thánh phân thân hạ phàm trần, thực lực sa sút thì đâu dễ để hắn đạt được như thế? Cho nên sau khi ta trở về đã mượn dùng liên hệ nhất hồn song thể tiêu diệt ý thức Đường Kiếp bản tôn lưu lại, lấy lực lượng thần hồn hiện giờ của bản tôn hẳn đã thần hồn câu diệt rồi.

Bởi vì sau khi chiếm cứ phân thân, Ngọc Thành Tử liền hoàn toàn gián đoạn mối liên hệ với Đường Kiếp bản tôn, vì vậy tình huống phía cũng chỉ có thể dùng một câu "hẳn là" để hình dung. Mặc dù như thế, chúng tiên vẫn bi phẫn.

Ngươi chiếm cứ phân thân Đường Kiếp cũng thôi, nhưng lại còn hủy diệt ý thức của Đường Kiếp bản tôn, hành vi đó đã kích phát lửa giận của Vân Thiên Lan Lăng Tiêu Tiêu Biệt Hàn và Hứa Quang Hoa.

Chỉ là đối mặt với một Đại La Kim Tiên, dù phẫn nộ cũng chỉ có thể đè xuống.

Vân Thiên Lan run giọng hỏi:
- Nếu như thế, ta muốn biết. Nếu ta không muốn thần phục Vương đình, bệ hạ sẽ làm thế nào?

Ngọc Thành Tử ngẩng đầu nhìn không trung.

Một lát sau mới trả lời:
- Thế giới này luôn phải có trật tự. Kẻ không có thứ tự như hạt bụi, cuối cùng bị quét vào góc, không thấy mặt trời.

Câu trả lời khiến lòng người run rẩy.

Không hề nghi ngờ, thái độ của Ngọc Thành Tử đã cho thấy thái độ hắn.

Tiên đế Ngọc Thành Tử nhất định sẽ trở thành người sáng tạo trật tự mới, từ nay về sau, vạn giới nhất thống, Vương đình xây dựng lại, tất cả tu giả đều ở Vương đình.

Người không phục, chết!

Nhưng mà không phải tất cả tồn tại đều thần phục với uy hiếp của tử vong.

Một bóng khỉ xuất hiện phía sau Ngọc Thành Tử, mang theo một cây gậy đánh ra sau gáy Ngọc Thành Tử, đúng là kia Trích Tinh Tháp Tháp Linh.

Ngọc Thành Tử cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ hừ một tiếng.

Một tiếng hừ này làm bóng khỉ chấn động toàn thân, không thể tiếp tục nhúc nhích.

Tiên đế lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn lại tháp linh, vô tận uy nghiêm áp bách tháp linh, khiến nó không ngừng run rẩy.

- Hạng người vô tri, vừa hay lấy thân thử nghiệm, thích hợp trừng phạt, răn đe một phen!

Theo lời tiên đế nói, một cỗ lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đánh bay tháp linh vào trong tháp, nhưng không phải tư thế nắm trong tay mà là thái độ trấn áp.

Thân là Trích Tinh tháp linh, giờ lại bị Trích Tinh tháp trấn áp.

Đường đường là Đạo Binh thần linh lại bị một ý niệm của tiên đế trấn áp, chúng tiên nhìn xem cũng rung động.

Chênh lệch thực lực hoàn toàn phá hủy lòng phản kháng của chúng tiên.

Mục Tự Dương Diệp Vân Tử nhìn nhau, dẫn đầu đi ra khỏi đội ngũ.

Bọn họ là sư tổ Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn, làm hành vi đầu hàng cũng có áp lực tâm lý. Nếu đã đầu hàng phái Tẩy Nguyệt thì đầu hàng tiên đế cao cấp hơn phái Tẩy Nguyệt cũng là chuyện bình thường.

Các phái khác, trong lòng cũng do dự.

Điều này không thể trách bọn họ, đối mặt với áp lực khổng lồ của tiên đế vốn là không phải chuyện bất cứ kẻ nào cũng có thể chống cự.

Chỉ là vào lúc đó Chu Tước lại ngửa cổ lên nói:
- Ngươi giết Đường Kiếp, ta sẽ không hàng ngươi!

Những lời này như cây châm đâm vào làm lòng người sợ hãi.

Vân Thiên Lan, Hứa Quang Hoa, Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn, Hoàng Vô Cực, cả đám hiện vẻ quyết tuyệt.

Nếu tiên đế không giết Đường Kiếp, không gạt bỏ ý thức của Đường Kiếp bản tôn, có lẽ bọn họ còn nhận đầu hàng . Vì sinh tồn, cúi đầu cũng không thành vấn đề.

Nhưng tiên đế giết Đường Kiếp, đó chính là thù!

Đại thù!

Đại thù phải báo, càng không thể khuất thân theo địch!

Một khắc này, ánh mắt lục tiên nhìn tiên đầy bi phẫn, thậm chí nét mặt Quý Thanh Phong, Cô Xạ tiên tử cũng tỏ vẻ khó chịu.

Thấy thế, Ngọc Thành Tử cũng hiểu được.

Hắn nói:
- Như vậy phải không? Xem ra các ngươi không nguyện quy hàng. Nếu như thế...

Hắn định nói đánh chết toàn bộ thì ngừng lại, toàn thân co cứng.

Tiếp theo mặt tiên đế bắt đầu vặn vẹo, giống như có ai đó đang nắn bóp mặt hắn, ở trong nháy mắt bị kéo dài nắn tròn quỷ dị vô cùng. Tuy rằng đây chỉ là biến hóa trong nháy mắt, nhưng mọi người ở đây là nhân vật bậc nào, dù chỉ có một phần ngàn giây biến hóa cũng không thoát được ánh mắt của họ.

Chúng tiên đồng thời sửng sốt, ý thức được tiên đế có biến, mà ngay cả hai người Mục Tự Dương Diệp Vân Tử suýt bước lên tuyên thệ đầu hàng cũng ngây lại.

Ngay sau đó tiên đế đã kêu lên:
- Là ai, dám...

Hắn còn chưa nói hết, biểu hiện trên mặt biến đổi, đã nói:
- Ngọc Thành Tử, ngươi thực sự nghĩ đã giết được ta sao?

Tiếp theo tiên đế biến sắc:
- Đường Kiếp... Ngươi...

Đường Kiếp!

Nghe cái tên này, chúng tiên vừa mừng vừa sợ.

Chẳng lẽ Đường Kiếp còn chưa chết?

Chỉ thấy trên Trích Tinh tháp, vẻ mặt tiên đế không ngừng biến hóa, thoạt đỏ thoạt trắng, rõ ràng là biểu hiện của hai thần hồn đang tranh đoạt quyền khống chế.

Đoạt xá!

Sao có thể phát sinh loại chuyện này?

Thần hồn của Đường Kiếp không phải đã bị tiêu diệt sao?

Tiên đế dùng Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật, không phải từ lúc mới bắt đầu ngủ đông đã có chuẩn bị, không cho phép tồn tại thứ gì đoạt xá hay sao?

Vì sao còn phát sinh chuyện này?

Chúng tiên không hiểu, mà ngay cả tiên đế Ngọc Thành Tử cũng không rõ.

Hắn bây giờ đang tranh giành, bởi vì trong thân thể xuất hiện thêm một thần hồn.

Thần hồn của Đường Kiếp!

Thần hồn vừa xuất hiện đã có ý tranh đoạt quyền chủ đạo thân thể, trong thức hải, hai ý chí hòa quyện một chỗ.

Nhưng khác lúc trước, lúc này ý chí của tiên đế không hề chiếm được ưu thế tuyệt đối.

Chuyện này cũng không kỳ quái, đọ sức về ý thức không căn cứ vào thực lực. Tu vi cao tới đâu cũng không ảnh hưởng tới thức hải, nếu không cũng sẽ không có màn đoạt xá gian nguy vừa nói.

Lúc trước tiên đế có thể dễ dàng nghiền ép ý chí Đường Kiếp là vì Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật nên đã sớm dự mưu dùng trọng sinh chi thuật, Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật tự nhiên không có khả năng lưu lại nguy hiểm khi đoạt xá, từ lúc mới phát động đã thông qua đủ loại bí pháp thủ đoạn bảo đảm đoạt xá thành công.

Nhưng khi đoạt xá hoàn thành, Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật kết thúc, ý chí vô địch cũng theo đó biến mất, tiên đế không có khả năng dễ dàng nghiền ép bất cứ kẻ nào.

Chỉ là lấy khả năng của tiên đế, hắn cũng không có khả năng khiến ai dễ dàng xâm nhập thức hải, tranh đoạt quyền chủ đạo của mình.

Nhưng hiện tại, cảnh tượng này đã xảy ra.

Sau khi hắn trọng sinh.

- Điều này... Điều này không có khả năng! Ta tự tay giết ngươi, ngươi chắc chắn đã chết! Ngươi rốt cuộc là ai!
Tiên đế hoảng sợ hét lớn.

Trên cùng gương mặt, giọng nói lạnh như băng truyền ra:

- Ta là... Đường Kiệt!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com