Quá khứ ngàn năm, nếu không vì cuộc chiến đoạt xá này người ta cũng không nhớ, bản thân ngoại trừ cái tên Đường Kiếp còn có tên là Đường Kiệt.
Đứng trong thức hải, Đường Kiếp thổn thức , mỉm cười nhìn sang tiên đế đối diện.
Sắc mặt của Ngọc Thành Tử xanh mét.
Mặc dù nơi này lấy ý chí của hắn làm chủ đạo thì sắc mặt hắn vẫn xanh lét. - Ta giết chết ngươi... Tự tay giết chết ngươi, ngươi không thể còn sống. Ngọc Thành Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Cái gì mà Đường Kiệt, hắn căn bản không hiểu được.
Nhưng ngay sau đó, Ngọc Thành Tử động tâm niệm đã cảm nhận được tồn tại kì dị, cảm nhận được tương lai bị thay đổi, cũng có thể nói là quá khứ qua đi.
- Hả?
Hắn thốt lên, vào thời khắc này vận dụng vô song Thiên Mục, xuyên qua cực hạn thời gian và không gian nhìn về quá khứ xa xôi.
Trong chiều dài của lịch sử, hắn thấy một cảnh tượng kỳ quái.
Đó là một thân ảnh, một thân ảnh quen thuộc, sừng sững giữa đất trời, hướng trời xanh kiêu ngạo, ngông cuồng gầm rú.
- Lê Cửu Dương!
Ngọc Thành Tử lẩm bẩm.
Hắn nhìn thấy bất thế cuồng nhân dùng một búa chém nát vương đình, lại hướng về thế giới Đại Thiên, dưới thiên đạo của Tinh La quay tròn chiến phủ.
Đạo pháp trên trời luân phiên phản kích, Binh Chủ thân vẫn, sau đó ngã xuống một tiểu thế giới.
Nơi hắn ngã xuống là Tê Hà Giới.
- Đây là... Ngọc Thành Tử toàn thân run lên.
Hắn nhìn Binh Chủ như một vì sao bay tới.
Khi tiến vào Tê Hà Giới, thân thể của hắn phá nát, tiêu tan, đại bộ phận bay vào một khe hở, một tiểu thế giới ký sinh.
Binh Chủ Bí Cảnh.
Còn có một bộ phận thì hóa làm lưu quang trốn vào giới nội.
Lưới vận mệnh của Tê Hà Giới chợt sinh ra dao động quỷ dị.
- Không tốt! Ngọc Thành Tử kêu to.
Tuy rằng trước lúc hắn sử dụng Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật đã nhìn thấu thời gian, hiểu rõ vận mệnh, cũng làm ra an bài.
Nhưng vận mệnh vô thường, tương lai khôn cùng, mọi chuyện đều có khả năng xuất hiện biến hóa, cảnh tượng phát sinh trước mắt hiển nhiên không nằm trong dự đoán của hắn.
Vận mệnh chi mạng xuất hiện thay đổi, nhưng thay đổi này lại giấu diếm được ánh mắt của hắn, đã lừa gạt cảm giác của hắn, mãi tới giờ mới phát hiện. Như một tin tức xuất hiện từ vạn năm trước, nhưng trì trệ tới vạn năm sau mới khoan thai tới.
Theo vận mạng biến hóa, Ngọc Thành Tử tiếp tục cảm ứng, cảnh tượng thời gian thay đổi, Ngọc Thành Tử thấy một sơn thôn nhỏ.
Núi xanh thẳm có thôn Tiểu Hà.
Một thiếu niên theo sau cha mẹ săn bắn.
Thiếu niên có gương mặt tuấn lãng, đúng là thiếu niên Đường Kiếp, chỉ có điều hành động còn mấy phần trẻ con.
Dù non nớt nhưng không sợ hãi.
Hắn đi theo cha mẹ dũng cảm săn bắn, tay cầm đinh ba.
Khi con heo rừng chạy tới, hắn cơ bản có cơ hội tránh thoát.
Nhưng vào lúc đó, hắn vấp vào viên đá khiến cước bộ lảo đảo. Chỉ một giây chậm trễ khiến hắn mất đi sinh mạng.
Thoạt nhìn chỉ là bất ngờ, nhưng người tinh thông vận mệnh mới biết đó là vận mệnh đã sớm có an bài.
Ngay lúc thiếu niên Đường Kiếp chết đi, phía chân trời xuất hiện lưu quang.
Một linh hồn hoàn toàn mới bay vào cơ thể Đường Kiếp.
Đường Kiếp, tái sinh rồi.
- Không! ! ! Ngọc Thành Tử phát ra tiếng kêu.
Đây là ký ức chưa bao giờ tồn tại trong đầu hắn, mãi tới lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn điên cuồng rống to: - Lê Cửu Dương! ! !
Tiếng hô truyền từ trong thức hải ra, chấn động càn khôn, lay động nhật nguyệt, lay động thiên địa ra uy thế kinh người. Dưới uy thế này, cho dù là núi cao sông lớn cũng run rẩy, núi có trận pháp bảo hộ cũng không chịu được chấn động, mặt đất nứt kéo ngàn dặm khiến động đất phát sinh.
Mà đó chỉ mới là tiếng hống của tiên đế.
Nếu không phải đám người Vân Thiên Lan toàn lực thủ hộ, ở Xuất Vân này, trừ Tiên Đài sẽ không còn ai sống sót.
Dù là như thế, cũng có không ít tu giả chết thảm tại chỗ, máu thịt hóa hư ảo.
Tiếng hống vẫn còn tiếp tục, giằng co một lát mới đình chỉ.
Hai mắt tiên đế đỏ khủng bố như máu.
Hắn lớn tiếng hét lớn: - Ngươi không phải người bản giới, ngươi không phải người trong bản giới! ! !
Tiếp theo vẫn là gương mặt này, vẻ mặt đột biến, trở nên ác nghiệt và thương cảm: - Đúng vậy, ta không phải. Ta từng bất ngờ, nhưng đến giờ mới biết ta chỉ là quân cờ của Binh Chủ và ngươi. Hiển hách, thật biết điều, hẳn ngươi còn chưa biết, Binh Chủ không ngờ cũng tinh thông vận mệnh chi đạo sao? Không chỉ như thế, hắn giống như ngươi, cũng lĩnh ngộ nhiều đại đạo. Chỉ là con đường hắn chọn khác ngươi, ngươi lựa chọn thống nhất đại đạo, thành tựu thiên đạo. Hắn lựa chọn ly kinh phản đạo, từ khi bắt đầu đã đi trên con đường tà đạo.
Tiên đế tái mặt, phẫn nộ quát: - Lê Cửu Dương là nghịch tử Tinh Giới, tự xưng Binh Chủ, mưu toan quản lý đại đạo làm chuyện phản nghịch, cuối cùng bị thiên đạo giết. Sự thật đã chứng minh, con đường của hắn là sai lầm!
- Con đường của ngươi cũng không chắc chính xác. Đường Kiếp trả lời: - Hắn lấy sinh mạng làm đại giá, bày ra cục này để phá cục của ngươi. Ngươi có thể dùng Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật thống hợp đại đạo, ngộ đạo tái sinh, hắn liền ở trong chuyển thế thân của ngươi nhập một biến số nhỏ. Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật đích xác lợi hại, nhưng thân thể của ta có biến số nên không nằm trong phạm vi trấn áp.
Ý thức của phân thân Đường Kiếp đúng là đã bị Ngọc Thành Tử giết chết rồi.
Nhưng ý thức của Đường Kiếp lại do hai bộ phận tạo thành, một phần là Đường Kiếp, một phần là Đường Kiệt.
Thâu Thiên Hoán Nhật Đại Tiên Thuật khi đoạt xá có khả năng trấn áp, vốn nhằm vào ý thức, còn cũng không có tác dụng gì đặc biệt với thứ khác ý thức. Mà thứ Ngọc Thành Tử giết chết là một phần thuộc Đường Kiếp, thì ra chủ nhân chính của thân thể này là ý thức của thiếu niên Đường Kiếp.
Vì thế ý thức của Đường Kiếp vẫn chưa toàn tiêu diệt mà là dùng phương thức đặc thù tồn tại, cũng như tiên đế hoàn thành một lần Niết Bàn tái sinh trong thức hải, cũng sống lại rồi cùng Ngọc Thành Tử triển khai quyền khống chế thân thể này.
Cho tới giờ khắc này, Ngọc Thành Tử mới hiểu được điểm ấy.
Dù vậy, hắn vẫn không dám tin tưởng: - Điều đó không có khả năng, cho dù ngươi là nhị hồn hợp nhất, ngàn năm tu luyện đã sớm ngưng làm một thể, sao có thể còn tới hai phần?
Đường Kiếp thở dài: - Cho nên nói, vận mệnh của Binh Chủ chi đạo không hề kém ngươi. Nếu như không có Hàng Thế Tâm Kinh, ta cũng không thể tách được linh hồn đã dung hợp ra.
Hàng Thế Tâm Kinh?
Ngọc Thành Tử ngạc nhiên.
Đây cũng là một tin hắn không biết.
Vạn năm ngủ đông, chung quy không phải vạn năm quan sát. Phần lớn thời giờ Ngọc Thành Tử bị vây trong trạng thái ngủ say, chỉ thức tỉnh vào thời khắc trọng yếu, nắm một chút thời cuộc, nhiều nhất là những tin tức sau khi hắn tỉnh dậy.
Đúng vậy, có rất nhiều tư liệu hắn không biết.
Thôn Tiểu Hà, Đường Kiếp chết đi sống lại hắn không biết. Hàng Thế Tâm Kinh chia thần hồn hai phần hắn không biết, thậm chí Đường Kiếp hoặc Binh Chủ có những bố trí khác, hắn cũng không biết.
Ngủ đông nên dù chuẩn bị tốt cũng có nhiều biến hóa, là thứ Ngọc Thành Tử không thể nhìn thấy, cũng không thể nắm giữ.
Hắn có thể nhìn thấy cảnh vạn năm sau mình quật khởi, những không thấy Vương đình ngã xuống khi mình ngủ đông.
Hắn chỉ có thể chú ý đến chính mình.
Không thể chú ý đến thứ mình xem nhẹ, càng không cách nào chú ý nếu kẻ thù có tâm giấu diếm.
Còn hậu chiêu gì, còn bất ngờ gì, Ngọc Thành Tử đều không biết.
Dù biến hóa hiện tại đã đủ làm hắn đau đầu.
- Cho dù như thế, ngươi cũng đừng mơ thắng ta! Trong thức hải, Ngọc Thành Tử dữ tợn hô.
Dù sao mình vẫn đang là chủ nhân thân thể này, còn thức hải vẫn là sân nhà mình.
Đoạt xá hung hiểm, nhưng đại đa số thời điểm vẫn chiếu cố nguyên chủ.
Dù có địa lợi, Ngọc Thành Tử cũng không có lý do để thua.
Nhưng ngay sau đó, khí thế đến từ Đường Kiếp lại lại một lần nữa làm đảo điên tam quan của Ngọc Thành Tử.
Quanh ý chí của Đường Kiếp có một luồng sức mạnh mãnh liệt. Lực lượng này vô biên như biển, ngay cả Ngọc Thành Tử cũng cảm thấy khiếp sợ.
Hắn rất nhanh nhìn ra đây là cái gì.
- Vận mệnh... Vận mệnh lực... Điều này sao có thể? Vì sao ngươi được vận mệnh lực phù hộ! Ngọc Thành Tử rống to.
Cuộc chiến đoạt xá có một bên được vận mệnh phù hộ, đây quả thực là gian dối trắng trợn. Vấn đề là chuyên gia vận mệnh như Ngọc Thành Tử không làm được thì sao Đường Kiếp lại làm được?
Đường Kiếp không nói lời nào, vận mệnh lực quanh quẩn trong ý niệm của hắn, từng điểm từng điểm thẩm thấu vào ý niệm.
Đây là...
Ngọc Thành Tử lập tức nhận ra chỗ không đúng.
Có vận mệnh lực phù hộ, Đường Kiếp không khởi xướng phản kích, ngược lại còn toàn lực hấp thu vận mệnh lực, điều này có ý nghĩa gì?
Ngọc Thành Tử là nhân vật bậc nào, trong đầu xuất hiện vô số ý niệm, đồng thời mở ra luân hồi chi đạo, ngược dòng ký ức của Đường Kiếp tìm kiếm manh mối.
Tin tức quá nhiều, Ngọc Thành Tử như chiếc máy tính siêu cấp, điên cuồng xử lý tin tức, cũng rất nhanh tìm được thứ mình cần.
- Hóa ra là thứ này!
Trong trí nhớ hiện ra một cảnh tượng.
Đó là một tờ kim thư bay lên trời, trên viết một hàng chữ lớn:
- Phái Tẩy Nguyệt thống lĩnh Tê Hà, bất hủ đỉnh cao, vạn năm bất diệt!
Đúng là số mệnh năm đó Đường Kiếp dùng Đại hứa nguyện thư gieo xuống cho phái Tẩy Nguyệt.
- A! Đường Kiếp kêu lên, từ luân hồi trong không gian ngã xuống.
Đầu đau muốn nứt.
Đây là phản ứng tất nhiên sau khi ý thức tiến vào luân hồi không gian.
Nhưng mà Đường Kiếp không có nhiều thời gian để cảm thụ thống khổ, bởi vì ngay lúc hắn ngã xuống luân hồi không gian đã đã xảy ra vài chuyện.
Đầu tiên chính là phân thân biến mất.
Khi Ngọc Thành Tử đoạt xá, phân thân đã không có khả năng truyền đạt, ý thức bị gián đoạn.
Tiếp theo là một luồng sức mạnh khổng lồ theo mối liên hệ giữa thần hồn của bản tôn và phân thân muốn tiêu diệt giết Đường Kiếp. Nếu cảnh tượng này có thể tái hiện, đó chính là một đạo ý thức vô hình từ trong hư không hướng về bản thể, mà trên đó là một kích toàn lực của người từng chứng đạo thánh tiên, hiện giờ là kim tiên đại năng.
Diệt thần táng tiên pháp!
Tiếp theo là lưỡi hái luân hồi thấy Đường Kiếp mất đi ý thức không tiến mà lui, hướng xuống dưới hoàng tuyền.
Cuối cùng là tiềng gầm phẫn nộ của Minh thần, một bàn tay khổng lồ động phá hư không lao tới Đường Kiếp, cũng hoàn toàn vứt bỏ lưỡi hái luân hồi, ý nghĩa của nó từ xưa tới nay không ở chiến đấu mà là luân hồi đạo lực, người tiếp xúc có thể thấm nhuần sinh mạng, lĩnh ngộ luân hồi. Khi ý thức của Đường Kiếp va chạm vào lưỡi hái luân hồi, lĩnh ngộ luân hồi thì đạo lực đã suy giảm không thể chống đỡ cho nó tiếp tục bay lên, vậy nên nó trở về vực sâu. Điều này cũng có nghĩa là Minh thần đã hoàn toàn mất đi cơ hội, hắn chẳng những không được Đạo Binh mà ngay cả một cơ hội nhập đạo cảm ngộ cũng không có.
Cho nên một trảo này không vì điều gì mà chỉ vì trả thù!