Thổ địa hoang vu, vong hồn màu trắng đang phiêu đãng không mục đích.
Chúng nó thoạt nhìn như cô hồn cấp thấp nhất Minh giới, thực lực không lớn, nhưng số lượng đông đảo như lúa trên đồng, thường thấp giọng gào thét.
Một Thực hồn thú từ xa chậm rãi đến nơi này.
Đây là sinh vật hiếm thấy ở Minh giới lấy vong hồn làm thức ăn, cô hồn chính là thứ nó yêu nhất.
Xác thực mà nói, cô hồn là sinh vật yếu nhất Minh giới, chúng như thóc sinh trưởng trong đồng ruộng, dùng sự hiện hữu của mình cung cấp dinh dưỡng nuôi quỷ vật cao cấp.
Thực hồn thú thấy lượng lớn vong hồn màu trắng thì như chuột rơi vào vạc mỡ, hân hoan kêu lên.
Nó di chuyển bước chân, lưỡi dài vươn ra quấn lấy một cô hồn đưa vào miệng.
Ngay lúc nó muốn nhét cô hồn vào miệng, đột nhiên cảm giác không đúng.
Cô hồn không giãy dụa mà an tĩnh nhìn nó. Ngay lúc lưỡi dài cuốn vào miệng, cô hồn chợt kêu một tiếng. Khiếu âm như khóc, lại mang theo lực lượng truy hồn đoạt phách.
Thực hồn thú chợt cảnh giác.
Đây không phải cô hồn, là Bạch âm hồn!
Bạch âm hồn thoạt nhìn rất giống cô hồn nhưng sai khác bản chất. Quan trọng nhất là chúng nó rất hùng mạnh, mặc dù là Bạch âm hồn yếu nhất cũng có thực lực của Thoát Phàm Cảnh.
Ngay sau đó Bạch âm hồn há to miệng, miệng của nó lập tức kéo dài hơn cả đầu, một ngụm cắn lấy Thực hồn thú, đồng thời thêm nhiều Bạch âm hồn bay tới nhào vào xau xé Thực hồn thú, thân thể trong nháy mắt bị màu trắng bao trùm, còn chưa kịp lên tiếng đã bị mai táng trong bình nguyên.
Ăn chán chê, đám Bạch âm hồn lại tản ra du đãng như cô hồn dã quỷ.
Phóng mắt nhìn lại, cánh đồng bát ngát đầy màu trắng, khắp nơi đều là âm hồn màu trắng hội tụ thành biển kéo về phương xa.
Nơi này chính là U linh chi nguyên của quỷ tích đô hãn chí. Số lấy lượng ngàn vạn Bạch âm hồn hình thành phòng ngự hùng mạnh, tồn tại gì muốn đi qua phải thoát được khảo nghiệm của bọn chúng.
Nhưng nếu như ai nghĩ đây là khu vực có lực lượng mạnh nhất thì nhầm rồi.
Sau trong U linh chi nguyên cò một rừng cây đen.
Ở đây có rất nhiều thi thú.
Như quỷ ưng Sát La, Thi mục thú, các loại yêu hồn quỷ mị chỗ nào cũng có, hơn nữa đều là tồn tại cấp Quỷ Vương.
Nếu có ai xông qua phòng tuyến Bạch âm hồn, xuyên qua U linh chi nguyên đi vào rừng quỷ thú, như vậy chờ đợi hắn sẽ là trăm ngàn Quỷ Vương tập kích tấn công.
Nhưng mà đây cũng không phải phòng tuyến mạnh nhất.
Lướt qua rừng quỷ thú sẽ thấy có bốn tòa thành lớn chiếm cứ bốn góc.
Bốn tòa thành, mỗi cái lớn gấp mười Dạ Xoa thành, đất đai mở mang, bên trong có hàng nghìn hàng vạn quỷ tốt.
Đây là Minh giới quỷ đô, cũng là thành thị chỉ Minh hoàng mới có.
Quỷ đô bình thường sẽ không tập trung một chỗ, đại đa số dưới tình huống, chúng là đầu não một phương, hạ xuống hàng trăm, thậm chí là nhiều hơn các quỷ thành.
Chỉ có một tình huống có thể khiến tất cả quỷ tập hợp một chỗ, đó là có tồn tại cường đại hơn cần bọn họ cung phụng, đi theo, thủ hộ.
Ở trung tâm bốn thành có một tòa cung điện.
So sánh với bốn quỷ đô xung quanh, cung điện này cũng không quá lớn, nhưng đều do Tê hồn mộc tạo thành.
Tê hồn mộc là một loại dưỡng hồn linh mộc phi thường quý giá, có tác dụng làm dịu thần hồn, nuôi dưỡng tráng hồn, Đường Kiếp từng có một ít, sau khi dùng bày trận thì không thấy nữa.
Loại mộc này ở Minh giới có nhiều, nhưng vì quỷ tộc cũng có như cầu nên cũng được tính là kỳ bảo ở Minh giới.
Cung điện trước mắt dựng lên từ Tê hồn mộc.
Ngoại trừ Tê hồn mộc, cung điện còn sử dụng Thông linh thạch, Huyễn hải kim, Nguyệt minh sa nuôi dưỡng hồn dục, có thể nói là nhất cung điện hồn bảo.
Bình thường cô hồn dã quỷ vào thành này, không bao lâu có thể thay da đổi thịt, tấn cấp cao hơn. Nếu ai có thể lấy một khối nhỏ ở đây mang đi cũng có thể trở thành phú hào nhỏ trong Minh giới.
Minh thần cung!
Bên ngoài U linh chi nguyên, Đường Kiếp đứng trước một tòa pháp trận, pháp trận tỏa sáng chiếu rọi ra ảo ảnh mong lung của cung điện.
Đường Xuyên ngồi bên Đường Kiếp, tò mò nhìn phụ thân như đang kỳ quái sao phụ thân có thể nâng cao khủng khiếp như thế trong thời gian ngắn.
- Nói như vậy, hắn đã trốn vào đây? Đường Kiếp thản nhiên hỏi.
- Ừm! Đường Xuyên dùng sức gật đầu.
Hắn truy đuổi Minh thần, một đường truy tra tới đây, tận mắt nhìn Minh thần tiến vào trong cung, phong tỏa mọi thứ mới báo lại.
- Biết danh hào của Minh thần là gì không? Đường Kiếp hỏi.
- Đã điều tra, tên Diệt Thần vương, là một con Sí thiên nhiêm yêu chết đi tu thành Minh thần.
- Sí thiên nhiêm yêu sao... Đường Kiếp lẩm bẩm.
Loại yêu vật hắn biết, cũng tồn tại nhưng ít ở giới nội, trời sinh to lớn, là bá chủ xà yêu nhưng rất khó tu luyện. Chỉ khi nào tu thành mới có thực lực dũng mãnh, kinh khủng nhất là thân thể cường tráng và năng lực cắn nuốt, có thể nói là yêu trong Thể Tu, ngang ngược thô bạo hung ác. Gặp phải loại hung vật này, tu giả thường phải thêm nửa giai chiến lực.
Tuy nhiên khi còn sống hùng mạnh thì chưa hẳn khi chết vẫn mạnh. Yêu vật chết đi thân thể hủy hết, chỉ lấy linh thể tồn tại. Trăn yêu không tôn hồn phách hùng mạnh mà đạt được đến Minh thần đã là chuyện không thể tưởng tượng, đoán chừng hẳn được kỳ ngộ gì đó. Nhưng dựa trên cơ sở muốn tăng lên cũng là ngàn vạn khó khăn, thế nên mới đánh chủ ý lên lưỡi hái luôn hồi, mong mượn lực Tiên Thiên Đạo Binh nâng cao bản thân.
Nếu không cũng có thể mượn việc ngộ đạo nâng cao tiềm lực, giúp mình có thêm đường thăng tiến.
Chỉ tiếc Tiên Thiên Đạo Binh lại làm Trấn Giới Đạo Binh như lưỡi hái luân hồi không phải thứ ai cũng có thể tùy tiện mơ ước đấy. Người phàm mong đồ của trời ắt bị trời phạt. Thêm vào Diệt Thần vương gặp xui xẻo, đã không trộm được mà thần hồn còn bị thương nặng, bất đắc dĩ trở lại Minh thần cung, mượn dùng hồn bảo cung khôi phục bản thân.
Hắn có thể tấn thăng đến Minh thần cũng có liên quan lớn tới bảo cung, năm đó hắn cơ duyên xảo hợp, ngẫu được kỳ ngộ, cuối cùng thành tựu ra bảo cung. Nhưng lần này hắn bị thương nặng tới trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa khôi phục được, chỉ có thể chìm vào ngủ say.
Hắn cũng biết lúc mình ngủ có rất nhiều hung hiểm, chưa nói gì khác mà chỉ riêng bảo cung này, bởi vậy không tiếc giá mọi giá đưa tứ đại Minh hoàng mình tín nhiệm nhất dời minh đô qua thủ hộ, cũng chuyển Minh thần cung đến mới có mức thủ hộ mạnh mẽ.
Dù thế, hắn cũng không thể thoát khỏi Đường Xuyên truy tung.
Dựa vào khả năng không gian của mình, khả năng truy tra của Đường Xuyên có thể nói là vô song. Đương nhiên điều này cũng liên quan tới thần hồn của Diệt Thần vương bị thương, nếu vào lúc hắn toàn thịnh, dựa vào thần hồn cũng có thể cảm giác được có người khác theo dõi.
- Phụ thân, chúng ta đi giải quyết Thần vương kia đi. Đường Xuyên hưng phấn nói, hoàn toàn không có khái niệm đối thủ của mình là một vị thần cấp.
Ở trong tư tưởng của hắn, không có đối thủ nào phụ thân không giải quyết được. Đương nhiên quan trọng hơn là, một vị Thần vương có thể mang đến nhiều của cải. Nếu như mình có thể cắn nuốt Thần vương, như vậy dù chưa tấn thăng thành Minh thần nhưng Minh hoàng bậc cao cũng là chuyện dễ dàng.
- Không vội. Đường Kiếp đáp lại: - Tịch Diệt bị thương nặng nhưng hắn tổn thương đến trình độ nào, còn có thể đánh nữa hay không, còn quân bài gì chưa lật, sẽ tạo thành ảnh hưởng gì chúng ta vẫn chưa rõ, thế nên cần tìm hiểu một phen.
- Phụ thân định làm thế nào?
Đường Kiếp cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, cười nói: - Đơn giản, trước tìm vật thử. Ta và ngươi làm như vậy...
Đường Kiếp nói nhỏ, tiểu quỷ đầu nghe được hai mắt bừng sáng, hưng phấn không thôi.
- Con hiểu rồi, để con đi làm. Đường Xuyên kêu một tiếng rồi lắc mình không thấy gì nữa.
Nhìn Đường Xuyên rời đi, lúc này Đường Kiếp mới bước tới U linh chi nguyên.
Từng bước tới gần, hình thái hơi thở cũng bắt đầu biến hóa, dần dần giống như Bạch âm hồn.
Thăng tiến hóa thần, tu vi Đường Kiếp cũng tăng trưởng. Những thủ đoạn bị hạn chế đã có thể sử dụng. Tuy nhiên thủ đoạn này cũng chỉ có thể lừa tồn tại dưới Quỷ Vương, một khi tu vi đạt tới Minh hoàng sẽ khó mà lừa gạt.
Đáng tiếc hắn không thể sử dụng đạo pháp, nếu không dùng Phù Sinh Vạn Tượng, có đại đạo thì có là Minh thần đích thân đến cũng không nhìn ra.
Ôi, phản đạo đúng là bất tiện hơn hợp đạo.
Tuy nhiên nhắc tới cũng phải nói, nếu hợp đạo là vương hầu tướng quân, phản đạo là nông dân khởi nghĩa. Quân khởi nghĩa đương nhiên có nhiều chỗ không được thoải mái tiện lợi như vương hầu chư tướng.
Tuy nhiên cũng không chắc tất cả đều như thế, ít nhất ở lĩnh vực của mình vẫn có thể tự định đoạt. Đường Kiếp dùng thân phận Bạch âm hồn xuyên qua U linh chi nguyên, xuyên qua cánh đồng bát ngát mà suy nghĩ miên man.
Thời khắc này, nghĩ đến đây thì đột nhiên máy động trong lòng.
Lĩnh vực của mình...
Khái niệm này khiến hắn trầm tư.
Nếu như nói người hợp đạo lĩnh ngộ mười hai đại đạo, có nhiều con đường. Kẻ phản đạo lại tự tại một phương, có quyền uy tuyệt đối trong lĩnh vực của mình.
Vậy có phải nói, phản đạo còn có thể tăng lên ở phương diện khác không?
Rốt cuộc là cái gì?
Đường Kiếp không biết, cũng không rõ.
Nhưng lúc này hắn lại muốn trải qua chuyện năm đó tu luyện Ly Kinh thủy chung vẫn kém một bước không thể hình thành đại đạo.
Kém một bước khi đó không phải là bước này sao?
Hiện giờ mình đã hóa thần, những ngày không bình cảnh sắp qua, tương lai thành tựu xuất khiếu, bình cảnh sẽ xuất hiện lại.
Vậy mình sẽ giải quyết như thế nào?
Lĩnh vực tuyệt đối là gì?
Phản đạo rốt cuộc ở phương diện gì và có biểu hiện như thế nào?
Những vấn đề hoang mang liên tiếp khiến hắn suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải.
Vào lúc đó, một ý niệm như chớp lướt qua trong đầu.
- Binh Chủ! Đường Kiếp bật thốt thành tiếng.
Cảnh tượng trong Binh giám, Binh Chủ vừa quát khiến vạn binh vỡ vụn tái hiện.
Như bị lôi điện đánh trúng, Đường Kiếp đột nhiên chấn động, hét lớn: - Ta hiểu rồi!