Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1427: . Ta tức thiên đạo



Mời đọc
U linh chi nguyên, Đường Kiếp cười ha ha như đứa bé.

- Chủ giả, chúa tể. Binh Chủ giả, chúa tể binh đạo! Ta thật khờ, từ lúc mới bắt đầu Binh Chủ lão nhân gia đã nói cho ta biết con đường hắn thăng tiến là gì, nhưng ta chưa bao giờ chân chính lý giải. Đúng rồi, đúng rồi, khó trách năm đó một Cơ Dao Tiên có thể đánh cho hắn chết đi sống lại, nhưng về sau lại chỉ cần một mình cũng có thể diệt Vạn Giới Vương Đình. Bởi vì lúc đó hắn đã có lĩnh vực tuyệt đối. Chính là đạo của hắn, binh đạo!

- Trong đạo này, hắn chính là chúa tể, là thiên đạo, là tuyệt đối. Cho nên hắn quát một tiếng vạn binh tan vỡ, vung tay liền lay động càn khôn! Bởi vì hắn là chúa tể binh đạo, nắm trong tay vạn binh, tất cả thần binh, thậm chí cả đạo binh cũng phải nghe lệnh y. Khiến nó vỡ thì nhất định phải vỡ! Cũng chỉ có binh đạo chúa tể mới có thể thành tựu Đế Nhận, tiến hóa vạn binh, không có gì kiên cố mà không phá nổi, đập nát hết thảy!

Đường Kiếp ngửa mặt lên trời cười to.

Giờ này, hắn đã chân chính hiểu được ý nghĩa chân chính của Binh Chủ, hiểu được Lê Cửu Dương là tồn tại hùng mạnh đã đột phá hạn chế.

Hắn đi theo con đường ly kinh phản đạo, từ lúc mới bắt đầu đã đi theo con đường của quân khởi nghĩa. Bởi vậy hắn không có khả năng lĩnh ngộ đại đạo, bởi vì đó là thứ đối địch với hắn. Nhưng từ khi hắn "Khởi nghĩa" thì hắn đã có đạo của mình. Ở trong đó, hắn chính là quyền uy, là hết thảy!

Mới đầu đạo này còn rất yếu. Giống quân khởi nghĩa mới chiếm một thôn nhỏ, căn bản không lọt vào mắt vương giả, cũng không có uy hiếp gì đáng nói.

Nhưng theo lực lượng nghĩa quân mạnh lên, Binh Chủ đã có khu vực thuộc về mình. Ở khu vực này, ý chí của hắn chính là mệnh lệnh, nắm mọi thứ trong tay.

Mà thứ hắn nắm trong tay chính là binh đạo.

Vì thế, hắn có thể từ đạo nhập pháp, dùng thuật pháp đại đạo ghi chép lại kế thừa.

Bởi vì đạo của hắn, pháp của hắn, ý chí của hắn!

Khi Đường Kiếp thực sự lĩnh ngộ, hắn chỉ cảm thấy có một lực lượng tân sinh trong cơ thể, đi khắp toàn thân.

Đó là một loại lực lượng phi thường đặc thù, không phải linh khí, không phải thuật pháp mà là đại đạo lực, nhưng cũng không giống đạo lực truyền thống. Không thuộc về mười hai đại đạo, không thuộc thiên ý mà chỉ thuộc về ý chí của riêng Đường Kiếp.

Lúc này, Đường Kiếp đã cảm nhận được.

Hắn cảm nhận được mình chính là thiên đạo, lực lượng tân sinh lấy ý chí của hắn làm trung tâm, không ngừng chuyển động, cũng diễn hóa xuất ra nghìn vạn đạo vân, huyễn sinh huyễn diệt, sinh sôi không ngừng.

Đường Kiếp thở dài một hơi.

Hắn biết kế tiếp mình phải định hình, định cách đạo.

Chỉ có giữ nó yên ổn thì hắn mới có lực lượng, lĩnh vực tuyệt đối thuộc về mình.

Nhưng hắn biết đạo, nếu hắn làm như vậy, hắn sẽ trở thành kẻ địch của thiên đạo, giống như tiên đế Ngọc Thành Tử, bị trời ghen ghét, cũng đưa tới vô số cường địch.

- Đây không phải là càng kích thích sao?
Đường Kiếp thuận miệng hừ một tiếng.

Ở sâu trong nội tâm, uy hiếp của thiên đạo đều không có tác dụng, Đường Kiếp nhìn sang bên cạnh.

Tiếng động khi nãy đã làm kinh động Bạch âm hồn, không ít Bạch âm hồn đang tới lui tuần tra tìm kiếm nơi phát ra tiếng người. Một vài Bạch âm hồn đã nhìn về phía hắn.

Đường Kiếp lại không thèm để ý, chỉ tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.

Đi theo con đường của Binh Chủ?

Dùng binh đạo lấy mình làm trung tâm tuyệt đối?

Đường Kiếp lắc lắc đầu.

Con đường của Binh Chủ vẫn quá hẹp, chỉ khống binh quyền mà mất đi những mặt khác. Như vậy cũng tốt hơn thân là thủ lĩnh nghĩa quân, chỉ chưởng quân tiên phong chứ không để ý cái khác, được cái này mất cái kia, quyền uy quyền hạn đều không đủ.

Nhưng chuyện này cũng khó trách, một nghĩa quân gấp gáp khó tránh khỏi thỏa hiệp, do đó sinh ra vô số nhượng bộ.

Binh Chủ sở hành phản đạo, chưa từng có ai, vô sư mà hiệu quả, nhưng đồng dạng cũng khó tránh nhầm lẫn, thỏa hiệp và nhượng bộ.

Thế nên, hắn tuy phản đạo nhưng không cách nào tiến thêm một bước khuếch trương quyền bính của mình mà chỉ có thể độc chưởng quân tiên phong, làm một người mở đường đã là cực hạn của hắn.

Nhưng Đường Kiếp thì khác!

Hắn có Binh Chủ làm vết xe đổ, đứng ở trên vai người khổng lồ này, hắn hoàn toàn có thể nhìn xa hơn, đi được cao hơn!

Giờ khắc này trong đầu Đường Kiếp đã xoay chuyển vô số ý niệm trong đầu.

Có lẽ do tự hỏi quá mức nhập thần, khí tức của Đường Kiếp phát ra không thể che lấp hết.

Rốt cục có Bạch âm hồn phát hiện khác thường, đột nhiên hí dài một tiếng.

Khàn giọng kinh động cánh đồng hoang vu, vô số Bạch âm hồn chạy tới.

Bạch âm hồn thực lực chỉ có Thoát Phàm, nhưng lấy số lượng đông đảo, mãnh liệt như biển triều, mặc dù dùng số lượng cũng có thể đè chết một Tử Phủ. Quan trọng nhất là, một khi chiến đấu tới trình độ kịch liệt sẽ kinh động nội tầng, đến lúc đó quỷ thú yêu vương, tứ đại Minh hoàng xuất hiện thì Đường Kiếp cũng không chiếm được chỗ tốt nào.

Nhưng Đường Kiếp vần đang trong trạng thái tự hỏi, như không thấy được tình hình hung hiểm nơi đây.

Rất nhiều Bạch âm hồn đánh tới, Đường Kiếp theo bản năng hộ thể kích phát hào quang ngăn trở đám quỷ, dù bị vây quanh tàn sát cũng không để ý tới, bản thân của hắn vẫn chìm trong suy nghĩ. Hào quang hộ thể như mai rùa chặt chẽ chặn lại vạn quỷ xâm nhập, nhưng pháp lực có cường thịnh cũng có lúc khô kiệt.

Bạch âm hồn bất khuất không biết mệt mỏi, có năng lượng chứa tính ăn mòn chạm vào màn hào quang phát ra tiếng xì xì. Nhưng với Tử Phủ mà nói tiêu hao không đáng kể, nhưng tính bằng đơn vị hàng nghìn Bạch âm hồn thay nhau tấn công, pháp lực của Đường Kiếp tựa như thác nước chảy xuống.

Đường Kiếp vẫn đang tự hỏi.

Lý giải đại đạo, tiến nhập trình tự mới, lựa chọn tương lai.

Mắt của hắn như đang truyền lệnh, đạo vân lóe trên người cũng dần dần ổn định.

Rốt cục, hắn quyết định.

Dứt khoát kiên quyết.

Đường Kiếp cười thành tiếng nói:
- Binh Chủ là tấm gương châu ngọc phía trước, thân ta làm hậu bối tự nhiên theo sát phía sau. Làm địch của thiên đạo thì làm đi, đã có một Ngọc Thành Tử là địch nhân, thêm ta chẳng phải rất tốt. Thiên hạ vốn là vương triều vô vạn năm, người như thế, trời cũng như thế. Thiên đạo nên đổi cũng phải đổi.

Tiếng Bạch âm hồn cắn xé càng lúc càng mãnh liệt.

Đường Kiếp vẫn nói:
- Quân tiên phong dù có lợi nhưng quá liều lĩnh, chỉ thích hợp làm tướng không thể làm Vương. Ta muốn phong thiên phải có khí độ vương giả. Không dùng một đạo xưng hùng, lúc này lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình. Cho nên con đường của ta chính là thiên đạo... Ta tức là đạo, ta tức thiên đạo!

Theo chữ ta tức thiên đạo, trên bầu trời đột nhiên bùng nổ sấm sét.

Tiếp theo là ầm một tiếng vang dội, sét từ trên trời giáng xuống Đường Kiếp.

Đường Kiếp vẫn bất động, chỉ có điều quanh người tỏa hào quang, hào quang màu trắng dâng lên, hình thành một màn chắn trong suốt.

Hào quang thoạt nhìn do pháp lực hình thành, nhưng trên thực tế không thuyên chuyển linh khí mà dùng đạo vân thuần túy cấu thành. Đạo vân cũng không phải đạo gì giữa đất trời mà là do Đường Kiếp tự tạo ra, độ phiền phức vượt qua bất cứ thứ gì, thế nên đến giờ vẫn không ngừng tạo ra, tổ hợp cùng với biến hóa.

Nhưng chính màn sáng như vậy lại thay thế pháp tráo đã vỡ tan, chặn Bạch âm hồn xâm lấn, chặn sấm sét giáng xuống.

Khi sét đụng vào bạch quang bảo hộ, ánh sáng bùng lên, năng lực khủng bố trong nháy mắt quét ngang tứ phương.

Đó không phải Đường Kiếp phóng thích là chính là đạo sấm sét kia, sau khi Đường Kiếp ngăn cản mới chính thức thể hiện uy năng khủng bố, nháy mắt san bằng tồn tại trong trăm dặm, Bạch âm hồn đều hóa thành hư ảo, trình độ kinh khủng tới rợn tóc gáy.

Theo sấm sét biến mất, bạch quang bảo hộ của Đường Kiếp cũng tiêu tan.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mỉm cười nói:
- Bắt đầu tính rồi sao? Tốt, tốt, rất tốt!

Nói xong bật cười ha hả.

Hắn biết từ bây giờ, hắn giống Ngọc Thành Tử, đã bước lên con đường phản thiên đạo.

Đúng vậy, tức là phản đạo sao thiên đạo có thể dung?

Trước kia mình học Ly Kinh chỉ là chút da lông chứ chưa tới thần tủy, thẳng đến thời khắc này thiên đạo tức giận hạ lôi phạt mới chứng minh mình đã chân chính nắm giữ thần tủy của Binh Chủ, Ly Kinh chi đạo.

Không, còn mạnh hơn hắn.

Binh Chủ phản đạo chỉ là quân tiên phong.

Còn hắn tự thành thiên đạo.

Từ hôm nay trở đi, hắn không bị đại đạo bó buộc, thiên lý không dung, dưới tuyệt đối lĩnh vực, ý chí của hắn chính là mọi thứ.

Mà khi hắn đi lên con đường này, hắn đã không thể quay đầu lại nữa.

Người hợp đạo còn có thể được triều đình cung phụng, mặt ngoài khiêm tốn, kẻ phản đạo sẽ bị chư thiên lôi phạt, chinh phạt không ngừng. Đây chính là lý do thiên đạo mượn dao giết người với Ngọc Thành Tử, còn với Đường Kiếp lại trực tiếp dẫn lôi phạt.

Hiện tại lần phạt đầu đã qua, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có gì mới. Nhưng không bao lâu, tân lôi phạt sẽ tới, Đường Kiếp nhất định phải nâng cao bản thân trước lúc đó.

Hoặc là chết, hoặc là đi tới đích!

Đây là con đường của người phản đạo.

Năm đó vì sao Binh Chủ phải huy động tiên phong với thiên đạo pháp, đó chính là lý do.

Đi lên con đường này, hắn cũng không có lựa chọn.

Hiện giờ, Đường Kiếp cũng đã đi lên con đường này.

Miễn là còn sống thì sẽ không ngừng đấu với trời, đó chính là số mệnh kế tiếp của hắn.

Đường Kiếp lại không thèm để ý.

Ngửa đầu nhìn trời, hắn cười ha ha bước sâu vào rừng cây hắc ám.

Mấy Vương cấp quỷ thú nghe được động tĩnh lao tới, ý đồ cắn chết kẻ xâm lược.

Không thấy động tác, quanh thân thể Đường Kiếp vận chuyển đạo quang, mấy Vương cấp quỷ thú tới gần hắn đồng thời ngơ ngẩn, cùng nhau quỳ xuống, cúi đầu xưng thần.

Trong tuyệt đối lĩnh vực, Đường Kiếp chính là hoàng, là thiên đạo.

Mọi tồn tại phải đi theo ý chí của hắn.

Ngay sau đó, mấy Vương cấp quỷ thú thay đổi lao ra giết những Vương cấp quỷ thú đang tới đây. Đám Vương cấp quỷ thú kia đang định phản kích, lại đột nhiên cảm thấy vô lực, không thể nhúc nhích. Cứ như vậy trơ mắt nhìn lũ phản quỷ thú cắn nuốt sạch sẽ.

Dưới tuyệt đối lĩnh vực có thể chuyển hóa địch ta, đương nhiên cũng có thể giam cầm trong tay, thân là thiên đạo trong lĩnh vực, Đường Kiếp có thể làm được bất cứ chuyện gì. Hạn chế duy nhất chỉ có hai thứ.

Một là đạo lực, hai là phạm vi lĩnh vực.

Một quỷ thú bất cẩn chạy ra khỏi phạm vi lĩnh vực của Đường Kiếp, ngay sau đó, hắn như ý thức được gì, vẻ mặt hung ác nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp đi lên trước một bước, lĩnh vực vươn tới bao trùm, khống chế quỷ thú một lần nữa.

Lúc này đây hắn không chuyển hóa, chuyển hóa cần tiêu hao quá nhiều đạo lực, hắn chỉ cần nhiễu loạn thần trí đám quỷ thú. Vì thế quỷ thú nổi hung tính cắn xé quỷ thú bên cạnh.

Chẳng phân biệt được địch ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com