Mang theo ánh sáng thần thánh, Đường Kiếp đi thẳng một đường khiến chúng quỷ tan thành mây khói, không một quỷ nào có thể ngăn cản cước bộ của Đường Kiếp. Mãi khi trên người Đường Kiếp không còn đạo vân lóe lên, hào quang ảm đạm thì Đường Kiếp mới dừng bước lại.
Đạo lực hao hết.
Mặc dù là phản đạo thì cũng có cực hạn của mình.
Một khi sống quá cực hạn sẽ bị đánh về nguyên hình, giống như đạo pháp vậy.
Đáng ăn mừng chính là khi tuyệt đối lĩnh vực của Đường Kiếp Tịch Diệt tác dụng, lực lượng dẫn động sát ý thiên địa cũng biến mất, cảm giác thiên địa nhằm cũng không còn tồn tại.
Đường Kiếp không biết tình huống này sẽ theo thực lực của mình tăng lên mà biến hóa hay không, nhưng ít ra trước mắt nó là chuyện tốt.
Lúc này hắn đã xông qua khu rừng quỷ thú, phía xa chính là tứ đại minh đô. Một lần nữa kiềm chế khí tức che đậy sự hiện hữu của mình, Đường Kiếp đi về phía minh đô gần mình nhất.
Âm Khiếu thành.
Nơi này là sở hữu của Bất Tử Minh hoàng Hắc Khô.
Lúc bước vào Âm Khiếu thành, Đường Kiếp lại có cảm giác một lực lượng thần bí đang thăm dò mình.
Đây chính là bố trí Bất Tử Minh hoàng lưu lại, làm người thủ hộ Tịch Diệt Thần vương, vị Minh hoàng này phải cẩn thận phòng bị mọi tồn tại ngoại lai.
Từ góc độ này có thể thấy Tịch Diệt Thần vương tổn thương rất nặng, cũng khiến Đường Kiếp càng muốn diệt trừ Minh thần, nếu bỏ qua cơ hội lần này, muốn giết một Minh thần cũng không biết phải đợi tới khi nào.
Tuy nhiên Đường Kiếp cũng không vội.
Hắn bây giờ dùng hình dạng của thiết giáp cương thi tiến vào Âm Khiếu thành. Thân kim loại, toàn thân đầy xích sắt, tráng kiện, vô cùng đặc sắc. Loại cương thi này có thân thể hùng mạnh nhưng đầu óc trì độn, ở trong này cũng thuộc nhân vật hạ tầng.
Đường Kiếp cứ như vậy đi chẳng có mục đích về phía trước.
Xuyên qua Âm Khiếu thành, ý đồ theo cửa thành phía Tây đi ra ngoài.
Từ nơi này ra khỏi thành, đối diện chính là Minh thần cung.
Nhưng hắn bị ngăn lại.
Hai gã âm phong quỷ tốt chặn đường hắn, dùng tiếng khàn khàn nói: - Đường này không thông.
Thiết giáp cương thi nhếch miệng rít gào, dùng cách đặc thù của nó hỏi vì sao không thể rời khỏi thành.
Âm phong quỷ tốt không có hứng thú nói nhảm nhiều, không kiên nhẫn nói: - Cấm địa không được thông hành. Phải đi cửa khác.
Thiết giáp thi tuy ngu nhưng cũng biết không thể cùng "Quan phủ" đối nghịch, loạng choạng thân thể cồng kềnh ly khai.
Tuy rằng không được thông qua nhưng Đường Kiếp cũng không thất vọng.
Hắn đã sớm nghĩ nơi này không tùy tiện cho người qua, vừa rồi cũng chỉ là thử một phen.
Nhìn bề ngoài ở đây chỉ có hai quỷ tốt canh gác, nhưng ngay lúc vừa rồi có ít nhất bốn đạo hồn niệm đảo qua thân thể hắn, toàn bộ đều là Quỷ Vương bậc cao. Nói cách khác, nơi này có ít nhất bốn Quỷ Vương bậc cao canh gác. Cho dù là tồn tại cấp Minh hoàng muốn cưỡng ép vượt qua ải này cũng có thể bị ngăn cản lại trong chốc lát.
Đương nhiên, Đường Kiếp ngoại lệ.
Nhưng Đường Kiếp biết, cho dù có thể qua được cửa ải này cũng không có nghĩa là không còn cửa nào khác.
Từ Âm Khiếu thành đến Minh thần cung còn một khoảng cách. Đoạn khoảng cách này không có bài trí, rất có thể đã có bố trí hung hiểm. Bản thân Minh thần cung thủ vệ nghiêm khắc, Đường Kiếp hiện tại chưa xác định được thủ vệ là gì, nhưng hắn tin ngoài tứ đại Minh hoàng còn có ít nhất một tồn tại cấp cấp Minh hoàng.
Đây mới là tiêu chuẩn, không phải sao?
Cho nên việc cấp bách là tìm hiểu về thủ vệ của bốn thành một cung kia.
Những tin tức này cũng không dễ kiếm, nhưng Đường Kiếp không vội, bởi vì hắn đã có chuẩn bị.
Kế tiếp, hắn phải tìm một chỗ ở lại.
Tùy tiện tìm một cái huyệt, Đường Kiếp bò vào đó nằm xuống. Nơi này là khu tập trung của Thiết giáp thi, khắp nơi đều là giáp thi. Chúng hít thở âm khí, ngưng kết quỷ linh, cả đám sẽ ngủ say, không dễ dàng đi ra.
Giống như một người chết nằm trong mộ địa, Đường Kiếp chìm vào trầm tĩnh.
Mới đầu, tâm linh còn có chút hỗn loạn, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện lộn xộn. Thời gian trôi qua, tâm linh trở về yên lặng, Đường Kiếp nhập định quá khứ, không quản chuyện bên ngoài như một Thiết giáp thi chân chính.
Trong quá trình này, Đường Kiếp lắng đọng tâm linh, cảm thụ thanh âm thuộc về nội tâm mình.
Sự cảm nhận này cũng không khiến tu vi hay thực lực tiến bộ gì, chỉ giúp tâm cảnh của hắn bình thản, trầm ổn, rộng lớn hơn. Nó không phải thực lực mà là tồn tại vô hình, giống như đại đạo.
Cũng không biết nhập định bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh âm kỳ quái làm Đường Kiếp đang ngủ say tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, Đường Kiếp không khỏi thổn thức một chút.
Ở bên ngoài chủ yếu là chiến đấu khiến bản thân có rất ít khoảnh khắc yên tĩnh cảm thụ bản thân. Mãi tới giờ làm một xác ướp cổ đã giúp Đường Kiếp có một lần lắng đọng lại tâm linh.
Lúc này lắng đọng lại khiến Đường Kiếp có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hẳn lên.
Ý niệm vận chuyển, Đường Kiếp ngồi dậy.
Lúc này mới nhìn thấy thứ phát ra âm thanh khiến hắn tỉnh lại là một khối quan tài.
Quan tài đen ngòm đấy, trầm trọng, quanh thân quấn đầy xiềng xích đỏ. Ý vị kẻ nằm bên trong là một giáp thi Vương cấp. Quan tài do bốn cương thi nâng đỡ, nhảy tiến về phía trước. Xiềng xích phát ra tiếng động tạo ra tạp âm.
Chỉ là một Thi Vương đi ngang qua mà thôi, Đường Kiếp vốn không định để ý tới, nhưng khi hắn nằm xuống thì đột nhiên có cảm giác kỳ diệu cắt qua tâm trí.
- A? Đường Kiếp ngạc nhiên nhìn về phía quan tài kia.
Lúc này hắn cảm nhận được trên người kẻ nằm trong quan tài mang tới cảm giác quen thuộc.
Chỉ là cảm giác đó là gì, hắn không rõ ràng lắm, không thể nắm lấy, cũng khó mà xác định.
Nhưng lúc này, Đường Kiếp đã quyết ý đuổi theo quan tài, nhìn xem là chuyện gì xảy ra.
Từ trong huyệt mộ đi ra, Đường Kiếp chậm rãi bám theo.
Tuy nhiên đi theo một đoạn đường, Đường Kiếp không theo nổi nữa, bởi vì hướng đi của quan tài là Tây Môn, nó đang đi Minh thần cung.
Tuy rằng không thể đi theo nhưng Đường Kiếp cũng không nóng nảy, hắn lẳng lặng chờ ở gần Tây Môn.
Ước chừng sau bốn canh giờ, quan tài trở lại.
Bốn cương thi nâng quan tài nhảy trở về, đi dọc theo đường cũ.
Thấy thế, Đường Kiếp tâm niệm chuyển động, một cơn gió thổi qua cuốn đất cát tới dưới chân cương thi. Vốn lấy thực lực của nó sẽ không dễ dàng ngã xuống, nhưng ngay lúc nó ổn định lại, đột nhiên sâu trong linh hồn cảm thấy mệt mỏi khiến hắn mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Quan tài bị quăng vào một góc, may mắn khi nện vào đầu cương thi khiến nắp quan tài nảy ra.
- Phế vật vô dụng! Trong quan tài phát ra tiếng quát tức giận.
Xiềng xích màu đỏ xủng xoảng như chân chống đỡ quan tài, đồng thời nắp quan tài cũng chậm rãi thu hồi. Tuy nhiên cương thi vốn vô tri, sau khi đứng lên tiếp tục chống đỡ quan tài đi tới.
Lúc nắp quan tài mở ra, Đường Kiếp đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ bên trong truyền ra.
Đường Kiếp mỉm cười.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, lúc đến tay lại chẳng tốn công sức.
Đúng vậy, nếu như mình cảm giác không sai, tồn tại trong quan tài chính là tàn hồn mình bỏ lại năm đó.
Mai Họa Bình!
Sau khi ném vào Minh giới, Đường Kiếp ý đồ mượn hắn cảm thụ Minh giới, lĩnh ngộ luân hồi.
Mới đầu hắn cũng lấy được không ít tin về Minh giới, giúp hắn hiểu thêm nhiều chuyện về Minh giới, ngoại trừ ghi chép trong Hoàng Tuyền Vấn Đạo và điển tịch cũng không thể bỏ qua công lao của tàn hồn này. Nhưng không lâu sau mối liên hệ giữa tàn hồn và hắn hoàn toàn biến mất.
Đường Kiếp cho là hắn chuyển thế luân hồi nên cũng không để ý, chỉ tiếc là không thể tìm hiểu cảm giác trải qua luân hồi quý giá.
Không ngờ lại gặp du hồn ở đây.
Cảm nhận được khí tức từ trong quan tài, hắn cũng chưa trục xuất thần niệm của mình để lại. Chỉ là quan tài kia có tác dụng ngăn cách thần niệm, chỉ cần ở trong quan tài, Đường Kiếp không thể cảm giác được hắn, khó trách cho là hắn đã chuyển thế luân hồi. Giờ ở khoảng cách gần, Đường Kiếp mới xác định, chỉ cần tàn hồn không cách quan tài trăm trượng, Đường Kiếp cũng sẽ không cảm ứng được.
Tuy nhiên vận khí của hắn không tốt, lại gặp Đường Kiếp ở đây.
Hiện giờ có phát hiện như vậy, Đường Kiếp liền bám theo, muốn xem người này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì. Có thể ngăn cách thần niệm của mình mà lăn lộn đến trình độ hiện tại, chỉ có thể nói cuộc sống của Mai Họa Bình coi như không tệ, có lẽ sẽ mang đến cho mình niềm vui bất ngờ cũng không chừng.
Đi theo quan tài tới một sườn đồi, bốn cương thi vác quan tài nhảy vào trong vách. Đường Kiếp nhìn kỹ thì nhận ra đó là một ảo trận, hơn nữa còn là ảo trận cực cao minh. Nơi này không phải là sườn đồi, người tiến vào cũng không phải nhảy từ trên vách đá dựng đứng xuống mà có cửa vào. Nếu người theo dõi không rõ mà nhảy theo, chờ đợi hắn sẽ là công kích khủng bố, hơn nữa còn là công kích mà tu vi hiện giờ của Đường Kiếp khó lòng chống cự.
Ở Minh giới khan hiếm tài nguyên mà vẫn có trận pháp cỡ này tồn tại, chỉ có thể nói nơi này không bình thường.
Đường Kiếp càng hứng thú, quan sát kỹ rồi bước chân thong thả tiến vào trận, hắn cứ nhẹ nhàng bước qua khu sườn đồi, hắc khi tiêu tan, xuất hiện một khu rừng nhỏ khô héo.
Quan tài ở trên vùng đất trống như chờ đợi gì đó.
Đường Kiếp che giấu thân hình lẳng lặng chờ đợi.
Cũng không biết bao lâu, đột nhiên phía xa một cơn gió đánh úp lại.
Nương theo tiếng gió, trên đất trống xuất hiện tam quỷ.
Khiến Đường Kiếp kinh ngạc là tam quỷ kia đều là Minh hoàng.
Trong đó một quỷ đói Minh hoàng bụng lớn phát ra âm thanh khàn khàn: - Chuyện thế nào rồi?
Nắp quan tài mở ra, một cương thi mặc giáp trụ màu vàng bước ra, cảm giác quan thuộc từ sâu trong linh hồn khiến Đường Kiếp lần nữa xác định, đó là Mai Họa Bình!