Tịch Diệt Minh thần kinh ngạc nhìn chiếc gương đã bị phá nát.
Nó quả thực không dám tin vào mắt mình.
Đường Kiếp có thể một quyền đánh bể nó sao?
Nát rồi!
- Khốn khiếp! Ta và ngươi liều mạng! Khi phục hồi tinh thần, Tịch Diệt điên cuồng gào thét lao ra khỏi nền đất.
Lúc này hắn đã lộ ra diện mục thật của mình. Đó là một con rắn lớn dài đến trăm trượng, thoạt nhìn giống bộ xương của minh yêu long lúc trước, dù chưa được khổng lồ tới mức đó nhưng khí thế rất mạnh.
Khí thế khổng lồ từ trong cơ thể hắn trào ra, mang theo tôn nghiêm và lực lượng của quỷ vật thần cấp. Nhưng nếu cẩn thận cảm thụ sẽ phát hiện trong khí thế thế có sự suy yếu.
Diệt thần táng tiên của tiên đế quả thật quá hùng mạnh.
Tịch Diệt Minh thần vừa xuất hiện, Vĩnh Dạ bên ngoài cũng cảm nhận được.
Hắn cất tiếng cười to: - Tịch Diệt, ngươi quả nhiên là bị thương nặng, lại bị bức tới bản thể cũng xuất hiện rồi. Được, ngươi phải sống, chớ bị thuộc hạ của mình đánh bại. Đợi phá trấn hồn sát ngục, ta sẽ tới thu căn nguyên của ngươi!
Nói xong phía chân trời xuất hiện một hình minh quỷ lớn, cũng là chân thân của Vĩnh Dạ Minh hoàng, không tiếc tự thân tham dự tấn công trấn hồn sát ngục.
Bên kia, mấy Minh hoàng cũng há hốc mồm nhìn Tịch Diệt xuất hiện. Bọn họ bị dư ba của Đại quang minh Tru Tà ấn pháp thổi quét, nhưng nhờ lực lượng hùng hậu mà chỉ bị thương không chết, giờ thấy một nhân loại và Minh thần giằng co thì vừa mừng vừa sợ.
Vui mừng là đã xác nhận được Tịch Diệt bị thương là chính xác, kinh sợ là nhân loại này xuất hiện từ đâu.
Mai Họa Bình sợ tới nhũn người, miễn cưỡng lấy hết dũng khí mới thừa dịp Đường Kiếp và Tịch Diệt giằng co lùi về phía sau.
Chỉ có điều Đường Kiếp vẫn thừa rảnh chú ý hắn, cười nói: - Ta cho ngươi đi rồi sao?
Mai Họa Bình lập tức cứng đờ.
Đường Kiếp nói: - Mặc dù chỉ là Vương cấp nhưng vẫn có chút công dụng, đi giết hết tử thị, đưa tử thần binh tới cho ta!
Đường Kiếp vung Đế Nhận lên, một phần hóa thành xiềng xích quấn lấy Mai Họa Bình. Đồng thời thân thể Mai Họa Bình chấn động, hắn cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một ý chí đang thay mình chưởng quản thân thể. Hắn hoảng sợ muốn kêu lên nhưng không thành tiếng, khuôn mặt biến hóa thành dáng vẻ của Đường Kiếp, cứ như vậy cười quái dị lao tới các tử thị, vơ vét tử thần binh.
Thấy Đường Kiếp còn thong thả làm chuyện khác, Tịch Diệt cực kỳ phẫn nộ.
Hắn là Minh thần!
Minh thần cao cao tại thượng lại không được để trong mắt.
Quả nhiên là có thể chết nhưng không thể bị làm nhục.
Ngay sau đó Tịch Diệt rít gào: - Hôm nay bản tôn có ngã xuống thì cũng phải lấy đi tính mệnh của ngươi, nhận lấy cái chết!
Cho dù liên tục chịu thiệt trong tay Đường Kiếp, nhưng từ đầu đến cuối, Tịch Diệt vẫn nghĩ thực lực của mình mạnh hơn Đường Kiếp. Hắn chịu thiệt chỉ vì những nguyên nhân khách quan, tỷ như vũ khí của Đường Kiếp mạnh hơn, nhiều thủ đoạn quái dị....
Nhưng dù hắn có thủ đoạn thế nào, thực lực mới là vương đạo.
Nương tựa theo ý niệm này, đầu rắn của Tịch Diệt phun ra một luồng hắc khí tới Đường Kiếp.
Đây là một kích dồn hết lực lượng Minh thần, Tịch Diệt thấy Đế Nhận tự ý công mà không tự ý thủ, cùng hắn đối công chính là lựa chọn duy nhất. Làm Minh thần, Tịch Diệt cũng có nhãn quang hùng mạnh, tìm ra cách ứng đối chính xác.
Nhưng đáng tiếc thủ đoạn của Đường Kiếp không chi có những điểm hắn biểu hiện ra ngoài.
Hào quang hiện ra trên đỉnh đầu Đường Kiếp, còn sáng hơn Đại quang minh Tru Tà ấn lúc trước. Hắc triều đánh vào quầng sáng nhưng không phá được.
Tịch Diệt giật mình, trên đỉnh đầu Đường Kiếp, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một bếp lò, chuyển động quay tròn không ngừng.
Vạn vật âm dương lô. Nếu như nói Đế Nhận là thần khí công kích thì Vạn vật âm dương lô là thánh vật phòng thủ, phát huy lực lượng của một trăm lẻ tám kiện thần trân, đủ để đối kháng với công kích toàn lực của một Minh thần. Nếu như nói trước kia vạn vật âm dương lô chưa đủ thành thục, như vậy qua thời gia không ngừng tinh luyện, Vạn vật âm dương lô ngày càng phù hợp.
Đây cũng là lý do hắn không cần Bình thiên quan, chỉ cần mang theo vạn vật âm dương lô.
Bình thiên quan tuy là Đạo Binh, đã có đặc tính riêng nhưng không hợp với thuộc tính của Đường Kiếp, cũng không thể phát huy hiệu quả. Vạn vật âm dương lô là bảo vật trưởng thành cũng hắn, tương lai rất có thể trở thành một Bình thiên quan, thậm chí còn siêu việt hơn. Thời khắc này vạn vật âm dương lô ngăn cản hắc triều, Đế Nhận lại họa xuất lên cơ thể Tịch Diệt, cuối cùng, dù không cắt đứt được Tịch Diệt nhưng cũng tạo ra vết thương dài hơn mười trượng, khiến tất cả quỷ vật nhìn mà kinh tâm.
Vĩnh Dạ Minh thần đang vội, xuyên thấu qua trấn hồn sát ngục hắn có thể nhìn thấy bên này tình huống, hét lớn: - Không ngờ nhân loại kia có thủ đoạn sắc bén như vậy. Tịch Diệt ngươi phải sống, chớ để nhân loại lấy mất mệnh. Con cac ngươi nưa, nội đấu cái gì. Đã có người loại, còn không mau từ bỏ phòng hộ, trước diệt nhân loại!
Lúc này, hắn vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, tiên phong bình ổn giặc ngoại xâm.
Chỉ tiếc chúng Minh hoàng cũng hiểu biết, giờ mà vào thì càng hỏng bét. Nhân loại chỉ có một, mục tiêu cũng chỉ là Tịch Diệt, còn mục tiêu của Vĩnh Dạ là tất cả. Huống chi trấn hồn sát ngục do Tịch Diệt khống chế, trừ hắn ra, những con quỷ khác cũng không được.
Vĩnh Dạ Minh thần mắt thấy không khuyên can được tức giận dậm chân.
Cũng may quỷ vật vốn cũng không dựa vào mồm mép kiếm cơm. Thế nên kế tiếp vẫn phải điên cuồng công kích, chỉ hy vọng có thể xung phong liều chết cũng tốt hơn bị nhân loại hái mất quả đào.
Nhưng ý tưởng của Vĩnh Dạ đã tan vỡ.
Xác thực mà nói, Tịch Diệt chiến bại sắp chết, dù sao hắn bị trọng thương. Nhưng chẳng ai ngờ hắn sẽ bị bại nhanh như vậy, nhanh gọn, dứt khoát như vậy. Sau một kiếm tách ra thân thể Tịch Diệt, Đường Kiếp đột nhiên khẽ cười nói: - Kỳ thật ngươi không cần phải sợ thanh kiếm này, bởi vì ngươi sẽ không chết dưới thanh kiếm này.
- Cái gì? Tịch Diệt ngẩn ngơ.
Hắn không hiểu được ý của Đường Kiếp.
Đường Kiếp nói: - Không lâu trước ngươi mới nuốt vào một khối bản nguyên thạch phải không?
Nghe thế, Tịch Diệt run lên. Đường Kiếp gọn gàng dứt khoát nói: - Bản nguyên thạch đó đã bị ta động tay động chân.
Tịch Diệt muốn ngã.
Hắn kêu to: - Điều đó không có khả năng, không có khả năng ngươi động vào mà không bị ta phát hiện! Ngươi chỉ là hóa thần! ! !
Đường Kiếp khinh thường bĩu môi, thu kiếm.
Hắn nhìn Tịch Diệt, nói: - Tin hay không, ngươi lập tức sẽ biết. Ta biết ngươi còn nhiều thủ đoạn chưa dùng, có lẽ còn có kế hoạch chạy trốn. Quỷ khác nghĩ ngươi hẳn phải chết, chính ngươi chưa hẳn cho là như vậy. Nhưng ta biết ngươi chắc chết rồi. Bởi vì lúc ngươi nuốt vào nguyên thạch thì ngươi đã chết. Công kích vừa rồi chỉ là dẫn đường, mà hiện tại... Dẫn đường đã hoàn thành.
Theo lời hắn nói, thân rắn của Tịch Diệt Minh đột nhiên run rẩy, mỗi chỗ trên cơ thể xuất hiện bọc nhỏ kỳ dị. So với thân thể khổng lồ của Tịch Diệt thì chỉ như nốt muỗi đốt. Không, thậm chí còn nhỏ hơn.
Nhưng số lượng nghìn nghìn vạn vạn, cái trước cái sau không ngừng xuất hiện trên thân Tịch Diệt.
- Đây là cái gì? Đây là cái gì? Tịch Diệt kinh hãi nhìn thân thể mình, thất thanh kêu to. - Đây là oan hồn vô tội vì ngươi mà chết. Đường Kiếp lạnh lùng nói.
Lúc này một số bọc nhỏ đã nổ tung, lộ ra từng gương mặt. Bọn họ bám vào người Tịch Diệt với các vẻ mặt thống khổ hoặc tuyệt vọng, bi thương, hoặc phẫn nộ, sợ hãi hoặc tàn nhẫn, tổ hợp lại cùng cất tiếng tiếng hoan.
Những tiếng này không biểu hiện bên ngoài mà ở trong tâm Tịch Diệt Minh thần, vô số tiếng khóc thét nháy mắt làm nổ thức hải của Tịch Diệt. Cảm xúc tiêu cực đánh vào thần hồn vốn đã bị thương khiến hắn không nhịn được gầm to.
- Là bọn họ! Là bọn họ!
Hắn rốt cuộc biết đó là cái gì rồi. Là vô số oan hồn đã chết đi ở Viêm Dương giới!
Bọn họ đến tìm hắn!
- Đúng, là bọn họ! Đường Kiếp lạnh lùng nói: - Như ngươi nói, ta không có khả năng làm ra cạm bẫy gì trên bản nguyên thạch mà không bị ngươi phát hiện. Nhưng đây không phải là cạm bẫy, ta chỉ để lại một ít tin tức, thức tỉnh lại một ít oan hồn, sau đó hấp dẫn chúng tới đây...
Đúng vậy, đây là chuyện Đường Kiếp đã làm.
Oan hồn thức tỉnh lại cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng tiến vào luân hồi không gian, có được hắc sa thì Đường Kiếp làm được, hắn tìm được những oan hồn ở Viêm Dương, dẫn đường cho bọn họ tìm được Tịch Diệt.
Những chuyện còn lại không cần hắn làm.
Đây là oán linh báo thù, là nợ ở Nhân Giới phải trả bằng máu!
Làm người khởi xướng, Tịch Diệt nhất định phải chịu đựng oán linh báo thù. Một hai oán linh đương nhiên hắn không cần quan tâm, nhưng nếu tính bằng ngàn vạn?
Nhiều oán linh hình thành lực lượng báo thù khủng bố, lấp đầy thức hải, đánh thẳng vào thần hồn của hắn.
Trong thức hải tràn ngập tiếng oán linh hí hét như muốn xé rách thần hồn của hắn, mà thân thể hắn cũng nổ tung từng khúc. Từng gương mặt oán linh nổ tung lại gây thương tổn nhục thể cho Tịch Diệt, tiếp theo lại một oán linh hiện lên, bùng nổ.
Liên tiếp, kéo dài không dứt.
Từ thân thể đến thần hồn, Tịch Diệt đều bị các oán linh trả thù.
Hắn điên cuồng kêu thảm, thân hình đang công kích chợt giảm tốc độ.
Sự suy giảm này đến từ bản chất, Tịch Diệt vĩnh viễn Tịch Diệt.
Thân thể cao tới trăm trượng cứ như vậy bị kiến cắn mòn với tốc độ mắt thường có thể thấy, lúc này Tịch Diệt thậm chí không thể làm bất cứ chuyện gì. Khi thân thể Tịch Diệt bị oán linh cắn nuốt không còn thì như bọt khí nổ nát trên không, thế giới này không còn dấu vết tồn tại của hắn nữa.
Hắn đã biến mất.
Biến mất sạch sẽ, chỉ để lại một viên yêu đan được luyện hóa thành bảo vật cùng với nhóm oán linh do Đường Kiếp cố ý lưu lại linh hồn căn nguyên.
- Cảm tạ. Đường Kiếp nói.
Gió nổi lên.
Đó là tiếng oán linh đáp lại. Toàn thân Đường Kiếp bùng lên kim quang, khiến hắn cao lớn lên.
Đường Kiếp biết đây là chúc phúc của các oán linh.
Chúc phúc này vô dụng với người khác, nhưng đối với Đường Kiếp lại có ý nghĩa trọng đại, bởi vì nó trực tiếp hạ thấp thù hận của thiên đạo.
Thiên đạo lĩnh vực có thể nói là vô địch.
Nhưng nó có hai chỗ thiếu hụt, một là phạm vi, ý chí ảnh hưởng chỉ tồn tại trong phạm vi, mà hiện tại tuyệt đối lĩnh vực của Đường Kiếp còn hữu hạn. Hai là mỗi lần sử dụng đều hấp dẫn ánh mắt thiên đạo, khiến thiên đạo ghen ghét. Khi hận ý đạt tới trình độ nhất định sẽ dẫn tới Thiên kiếp. Thế nên ngoài lần đầu tiên cảm thụ thiên đạo, Đường Kiếp cũng hạn chế sử dụng. Dù vậy, cũng tích lũy không ít thiên đạo oán hận.
Ngàn vạn oán linh chúc phúc tương đương giúp Đường Kiếp miễn đi một lần bị vận mệnh tiễu trừ.
Đương nhiên, sự giảm bớt này chỉ có một, ngày sau nếu sử dụng thiên đạo lĩnh vực, địch ý của thiên địa vẫn sẽ tiếp tục nâng cao, nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, có thể khiến thực lực bản thân gánh được thiên địa tức giận cũng là một chuyện tốt. Ý vị tương lai hắn có thể dùng lực lượng càng mạnh đối kháng với Thiên kiếp.
So sánh với Minh thần căn nguyên, sự tẩy rửa thù hận còn có ý nghĩa lớn hơn với hắn. Dù sao với một nghĩa quân mới thành lập, lực lượng nhỏ vẫn tốt hơn.