Chớp mắt đã mười năm qua đi. Trong mười năm này, Đường Kiếp chỉ ở bên vợ con, nhìn các con từ bi bô học nói đến từng bước trưởng thành, tận tình hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Từ khi sinh ra, tiểu Tử Hi và tiểu Hiên Vũ đã thể hiện thiên phú kinh người, dù bị Đường Kiếp phong ấn thì sự thông minh tài trí kế thừa từ Đường Kiếp vẫn làm người ta tán thưởng. Bọn chúng tràn đầy tinh lực, năng lực học tập mạnh mẽ, chỉ riêng phần thông minh và tinh lực này đã khiến mọi người xung quanh vui sướng mà phiền não.
- Không, không, tiểu thiếu gia, nơi đó không thể đi! Thị nữ kinh hoàng quát lớn, một thiếu niên bướng bỉnh như khỉ leo lên tòa điện phủ. Nơi đặt chân trơn trượt gần như không có điểm mượn lực, nhưng lần nào thiếu niên cũng có thể chuẩn xác dẫm lên. Đáng lưu ý là trong quá trình này nó không hề cúi đầu liếc mắt mà hoàn toàn dựa vào trực giác. Sự mẫn cảm về không gian này chính là biểu hiện cho thiên phú không gian của nó.
Có thiên phú như vậy, bé trai leo trèo như giẫm trên đất bằng, thực khó mà ngã xuống. Mặc dù thế thì thị nữ vẫn hoảng sợ kêu lên, e sợ cho đứa nhỏ sẽ bị thương.
- Hỉ Thước, đừng hô to gọi nhỏ nữa, cũng không phải chuyện to tát gì. Một âm thanh nhu hòa từ trong tiểu đình cách đó không xa truyền đến, là một tiểu cô nương dung mạo giống hệt thiếu niên đang chấp bút vẽ tranh.
Họa bút làm từ kim thiết nên rất nặng, tiểu cô nương cầm nó cũng có phần cố hết sức. Trán chảy mồ hôi, nhưng tiểu cô nương vẫn nghiêm túc đặt nét vẽ, một đóa bạch vĩ hướng tới mặt trời chậm rãi nở rộ trên giấy. - Ai da tiểu thư, thế không được đây. Nếu chẳng may thiếu gia té ngã thì sao. Thị nữ Hỉ Thước vội nói.
Tiểu cô nương lên tiếng: - Té ngã thì sao? Phụ thân thường nói không trải mưa gió thì khó thành châu báu, che chở trăm bề chính là một cách hãm hại. Chỉ cần Hiên Vũ không chết thì cứ kệ nó đi.
- Tiểu thư, thế sao được. Tiểu thiếu gia tấm thân ngàn vàng... Thị nữ kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
Tiểu cô nương vung tay lên nói: - Ồn ào quá! Thị nữ kia cảm thấy có lực lượng gì đó làm mình ngưng trệ, lời muốn nói bị ngăn ở miệng không cách nào thốt ra.
Cảm giác này chỉ trong một cái chớp mắt rồi biến mất, tựa như ảo giác.
Nhưng thị nữ biết đây không phải ảo giác, mà là thủ đoạn đến từ thiên phú của tiểu thư dù lão gia phong ấn cũng không hoàn toàn che giấu hết.
- Ta tới đây! Tiếng thiếu niên đắc ý vang trên đỉnh chóp.
Trên đỉnh điện cao tới trăm trượng, Đường Hiên Vũ tùy ý chạy nhảy như trên đất bằng. Đột nhiên, Đường Hiên Vũ trượt chân, trên đỉnh lưu ly bóng loáng như gương lăn xuống dưới.
Phía dưới kinh hô, chỉ có điều nhóm người theo hầu thiếu gia tiểu thư lại không có ai là tu giả, không ai cứu được Đường Hiên Vũ. Mắt thấy Đường Hiên Vũ sắp khó giữ mạng, tiểu cô nương Đường Tử Hi đột nhiên quát một tiếng, vung bút điểm tới.
Thời gian như đọng lại, tiếng gió lưu động, mọi người kinh hô, chuồn chuồn bay trên bầu trời, thậm chí cả ánh sáng cũng như đọng lại trong giờ phút này.
Sự ngưng trệ này không hoàn toàn, nó không kìm hãm thời gian mà chỉ làm chậm tốc độ chảy. Trong quá trình làm chậm đó, tốc độ Đường Hiên Vũ chậm lại, như chiếc lông vũ nhẹ tênh hạ xuống, mãi lúc gần tiếp đất mất biến mất. Đường Hiên Vũ ngã đập mông xuống đất kêu "A" một tiếng, nhưng cũng chỉ là dập mông mà thôi. Mọi người không biết quả trình, chỉ thấy Đường Hiên Vũ ngã xuống nhưng không có việc gì thì đều há hốc miệng, chỉ có tiểu cô nương sắc mặt trắng nhợt, trán thấm mồ hôi, trong mắt toát lên vẻ không thể tin.
Đường Hiên Vũ lớn tiếng gọi: - Phụ thân đánh lén con!
Tiếng cười "Ha hả" vang lên.
Trên đất bằng xuất hiện một người, như vẫn luôn tồn tại ở đó từ trước, cũng chính là Đường Kiếp.
Chúng người hầu nhìn thấy thì vội quỳ xuống: - Lão gia! Đường Kiếp mỉm cười nhìn con: - Lúc leo tường thì cẩn thận từng bước. Nhưng lúc rút một cái ngói nhỏ lại bị trượt chân, đúng là chưa đủ cẩn thận.
- Thôi đi cha ơi, là do con không chú ý. Tiểu Hiên Vũ không phục.
Đường Tử Hi đi tới, thi lễ nói: - Phụ thân.
- Ừm. Đường Kiếp vui mừng nhìn con gái.
Mặc dù là song bào thai, nhưng hai tỷ muội tính cách khác biệt. Đệ đệ tăng động, trời sinh tính nghịch ngợm, giống mẹ nhiều hơn. Con gái yên tĩnh, tâm tư tỉ mỉ giống như Đường Kiếp.
Đường Tử Hi nhìn Đường Kiếp, nói: - Vừa rồi...
Đường Kiếp làm dáng tay giữ im lặng.
Đường Tử Hi thấy thế, lập tức đã hiểu được.
Sở dĩ vừa rồi mình có thể giảm tốc độ của thời gian, đích thật là do phụ thân mở phong ấn. Nhưng hiện giờ nàng có thể cảm nhận mình đã bị phong ấn lại, chỉ có điều chỗ hở của phong ấn lớn hơn trước rất nhiều. - Đó là phần thưởng, cha tin con sẽ sử dụng thật tốt, đúng không?
Đường Tử Hi tâm tình kích động, khẽ gật đầu.
Đối với Đường Hiên Vũ bướng bỉnh, tỷ tỷ có tâm tính thành thục hơn, có thể nắm nhiều lực lượng hơn.
Làm phụ thân, không ai quan trọng việc giáo dục con hơn Đường Kiếp, bất kể tâm tính, năng lực, Đường Kiếp đều rất có kiên nhẫn. Giống như chuyện vừa rồi, kỳ thật đã phát sinh qua vô số lần trong chục năm qua, hai tiểu tử kia cũng đã quá quen.
Vào lúc đang cùng con cái chơi đùa, chợt thấy phía xa có hỏa quang bay tới.
Đường Kiếp khẽ vẫy tay, hỏa quang hóa hình người nói với Đường Kiếp: - Hà Trường Khanh gặp qua thiên tôn, phụng mệnh Vân sư tổ mời thiên tôn tới Tham Thần điện.
Hà Trường Khanh chính là thiên khôi mới của phái Tẩy Nguyệt, là nhân tài mới xuất hiện gần trăm năm nay.
Nghe Hà Trường Khanh truyền tin, Đường Kiếp đã vỗ về ái tử ái nữ hơi ngừng lại, hồi lâu mới nói: - Chuyện gì?
Hà Trường Khanh trả lời: - Sắp đến Thần Nguyên tinh.
Quả nhiên là như vậy sao. Lúc nghe được câu này, Đường Kiếp biết hạnh phúc gia đình sắp phải chấm dứt.
Mười năm trước trở lại Tê Hà Giới, Đường Kiếp tới gặp Vân Thiên Lan.
Hai người từng thảo luận thế cục của Tê Hà Giới.
Khi đó Ngọc Thành Tử còn du đãng trong hư không, nhưng cả Đường Kiếp và Vân Thiên Lan đều biết Ngọc Thành Tử sẽ trở về, Tinh La Đại Thiên Giới sẽ có sự rung chuyển lớn trong tương lai.
Dưới tình huống như vậy, ai cũng không dám an tĩnh phát triển. Nếu muốn chiếm lấy một vị trí nhỏ trong tương lai thì nhất định phải có đủ thực lực. Thực lực này không chỉ nhằm vào mọi người, đồng dạng cũng nhằm vào toàn Tê Hà Giới.
Cũng may chuyện này không xung đột với kế hoạch vốn có của Vân Thiên Lan, nên sau khi hoàn thành thâu tóm Huyết Hà giới, Vân Thiên Lan Đường Kiếp hoặc không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, di chuyển Tê Hà Giới, tìm kiếm kỳ ngộ làm mạnh bản thân.
May mắn là Đường Kiếp vừa lúc chiếm được bản đồ tinh vực Tinh Giới, có bản đồ tinh vực, Vân Thiên Lan nhanh chóng vẽ ra lộ tuyến quy hoạch của Tê Hà Giới. Chỉ cần đi theo đó, Tê Hà Giới nhất định sẽ phát triển rất nhanh.
Nhưng kế hoạch chưa bắt đầu thì đã gặp chướng ngại vật Thần Nguyên tinh. Đó là thế giới gần Tê Hà Giới nhất, cũng là một thế giới hoàn toàn do yêu loại thống trị, nghe nói trong giới có một nguồn suối có thể xúc tiến trí tuệ, sinh mạng tiến hóa thành thần, tên cổ là Thần Nguyên tinh.
Từ rất lâu trước, Vân Thiên Lan dạo chơi các giới đã từng tới Thần Nguyên tinh, cũng từng kiếm được ít ưu đãi ở đó.
Vấn đề là, thần nguyên giới mạnh hơn Tê Hà Giới, hạn mức cao nhất của nơi này là Chân Tiên!
Đại năng của Thần nguyên giới, Vạn Yêu Lão tổ chính là Chân Tiên, là tồn tại dũng mãnh cùng thời với Thanh Long.
Tê Hà Giới thôn tính Huyết Hà giới cũng đã đề thăng lên thế giới cấp Chân Tiên, nhưng thời gian quá ngắn, trước mắt ngoài Vân Thiên Lan thì chưa có Chân Tiên khác. Mà Thần Nguyên giới ngoài Vạn Yêu lão tổ, còn Chân Tiên nào khác không không ai biết. Nhưng một thế giới cấp Chân Tiên lâu dài, đồng thời tồn tại nhiều Chân Tiên là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Mặc dù như thế, Vân Thiên Lan và Đường Kiếp vẫn quyết định đi theo con đường đã định.
Bởi vì, uy hiếp của Ngọc Thành Tử quá lớn.
Đối với loại quái vật như Ngọc Thành Tử và Vạn Giới Vương Đình, Thần Nguyên giới chưa tính là gì. Nếu không để Ngọc Thành Tử thống nhất Hồng hoang, hoàn thành tổ hợp hùng mạnh bản thân thì tương lai sẽ càng thêm gian nan. Hơn nữa Thần Nguyên giới tài nguyên phong phú, bản thân Thần Nguyên là vô thượng thần vật trong truyền thuyết, thực tế chính là bản thể yêu loại, đối với tu giả đều là bảo vật đắt giá. Uy hiếp lớn, tài nguyên hấp dẫn, Vân Thiên Lan và Đường Kiếp không thể không bỏ lơ Thần Nguyên giới.
Nhưng điều khiến Vân Thiên Lan và Đường Kiếp quyết định vẫn là một tin tức.
Tin tức này đến từ một tu giả Huyết Hà giới dạo chơi ở đó về. Theo như hắn nói, trăm năm trước Thần Nguyên giới từng khởi xướng một cuộc chiến tranh tu giới. Nhưng mục tiêu không phải Tê Hà Giới mà là Hải vương giới xa hơn một chút.
Lúc đó Thần Nguyên giới không có lưỡng giới đại trận, cho nên chọn dùng cách chuyển binh lực truyền thống tiến hành cưỡng ép chiếm lĩnh. Kết quả lại nằm ngoài dự liệu, bên thua là Thần Nguyên giới. Chiến tranh tu giới tàn khốc vô cùng, không thể không có vài Đại Năng ngã xuống.
Vậy nên, Vân Thiên Lan và Đường Kiếp đã thấy được hy vọng.
Sau một thời gian quyết định, Tê Hà Giới mà bắt đầu hướng về phía Thần Nguyên Giới. Đương nhiên, di chuyển không nhất định phải tiến công, nếu xác nhận đây là đối thủ không thể chiến thắng, Tê Hà Giới sẽ chọn đi vòng qua tìm kỳ ngộ khác.
Nhưng dù đánh hay không thì Tê Hà Giới cũng không thể đình chỉ đi tới và khuếch trương. Trong thời đại này, không tiến tức là lùi, không sinh sẽ phải chết ngay lập tức! Hiện giờ, lênh đênh trên hư không mười năm, bọn họ đã tiếp cận với thế giới này!