Trên sa mạc mênh mông, Ngọc Thành Tử nhìn một gốc cỏ xanh thẳm bên dưới, thổn thức nói.
Cũng không biết do trùng hợp hay cố ý, thế giới Ngọc Thành Tử tới thật cằn cỗi và hoang vắng.
Cũng không phải thế giới nào cũng có sinh mạng trí tuệ, càng không phải thế giới nào cũng có sự dư thừa tài nguyên. Trên thực tế ở Tinh La Đại Thiên Giới, đa số thế giới hoang vắng tới thậm chí không thể xưng là thế giới, chỉ gọi là tinh cầu.
Mà nơi Ngọc Thành Tử tới hoàn toàn nằm giữa thế giới và tinh cầu có sinh mạng có trí khôn, có tài nguyên, nhưng tương đối cằn cỗi!
Dựa theo kế hoạch của Ngọc Thành Tử, sau khi đi vào thế giới sẽ sưu tập tài nguyên, tổ chức và thành lập Truyền tống trận đi Hồng hoang đại lục, đúc lại Vương đình.
Nhưng kế hoạch nằm ngoài dự đoán của hắn, ở nơi hoang vắng này, nếu muốn sưu tập đủ tài liệu thiết kế Truyền tống trận cũng đã là chuyện cực kỳ khó khăn.
Hồng hoang đại lục càng không cần nghĩ tới, biện pháp duy nhất là tạo một tiểu Truyền tống trận tới thế giới có tài nguyên phong phú hơn một chút, dù vậy thì ở nơi hoang vắng cằn cỗi này cũng vẫn cực kỳ khó khăn.
Vì thế Ngọc Thành Tử tìm tòi bảy năm, toàn bộ nhờ Phù Sinh Vạn Tượng, Âm Dương Đạo pháp, hoá sinh ngàn vạn lần đi khắp mỗi chỗ hẻo lánh tìm kiếm tài nguyên, sưu tập, chiếm đoạt thậm chí là gieo trồng, còn rút cả một chiếc xương sườn mài thành cốt phấn thay thế tử tuyết bạch sương mới miễn cưỡng có một chút tài liệu.
Tới gốc hải thảo khô trước mắt cũng là tài liệu chủ yếu, vật ấy sinh trưởng sâu trong nước, một khi sinh trưởng sẽ không ngừng hấp thu nước biển, cho đến khi biển cả hóa thành sa mạc mới thành công.
Ngọc Thành Tử năm đó vất vả lắm mới tìm được một hạt giống hải thảo khô, lại còn cần hơn một ngàn năm mới thành thục. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mỗi ngày dùng máu nuôi trồn, đợi bảy năm mới thành thục, biến phiến hải dương hóa thành hoang mạc mới thành tựu được gốc hải thảo khô.
Đợi hoàn thành xong những thứ này, Ngọc Thành Tử đã mất tới mười năm. Mười năm mới hoàn thành Truyền tống trận, trong lòng Ngọc Thành Tử cũng thổn thức vô cùng.
Đến lúc này, hắn đã tái sinh mười một năm.
Mười một năm với tu giả không quá dài, nhưng đối với Ngọc Thành Tử tuyệt đối không ngắn.
Dù sao hắn vừa mới sống lại, còn muốn trọng chỉnh bộ hạ. Không thể quay về đúng lúc cũng có nghĩa rất nhiều kế hoạch không thể triển khai đúng lúc, càng có ý nghĩa đối thủ cản trở hắn sẽ có thêm nhiều thời gian chuẩn bị.
Đáng tiếc là dù biết vậy nhưng Ngọc Thành Tử cũng không có cách nào. Đây là thiên đạo an bài, là sự phản kháng của nó, Ngọc Thành Tử từ khi bắt đầu đã không trông cậy mình có thể xuôi chèo mát mái. Tương phản, thiên đạo phản kháng càng mạnh thì càng chứng minh con đường mình đi là chính xác.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: - Bất kể ngươi ngăn cản thế nào thì chỉ có thể trì hoãn chứ không thể ngăn cản bước chân của bản thiên tôn!
Nói xong đã bước vào trong truyền tống trận, biến mất không thấy gì nữa.
Ngay lúc hắn rời đi không lâu, một bóng người chậm rãi xuất hiện trong.
Đúng là Cơ Dao Tiên. Nhìn bóng dáng biến mất, trong miệng Cơ Dao Tiên thốt lên những tiếng lạnh băng: - Đường Kiếp... Ngọc Thành Tử...
Nhẹ nhàng bước tới bên Truyền tống trận vừa được sử dụng.
Đường Kiếp đi vào Tham Thần điện ngày thứ mười.
Khi hắn tới, trong điện đã đứng đầy người.
Đại năng đến từ bảy đại phái Tê Hà Giới gần như tụ tập ở nơi này, vị trí cao cao tại thượng chính là sư tổ Tẩy Nguyệt Vân Thiên Lan. Nhìn thấy Đường Kiếp đến, Vân Thiên Lan mỉm cười: - Đường Kiếp, ngươi đã đến rồi, ngồi bên này.
Rồi chỉ vào vị trí gần bên mình.
Dù Đường Kiếp đã không còn là Tiên Đài Đường Kiếp trước kia, nhưng Vân Thiên Lan vẫn không hề xem nhẹ hắn.
Đó không chỉ vì tình cảm với Đường Kiếp, mà cũng do Đường Kiếp hiện tại cũng chưa chắc yếu hơn lúc là Địa Tiên bao nhiêu.
Vân Thiên Lan cũng không biết thiên đạo lĩnh vực có thể coi là lĩnh vực không có thiên đạo, thân thể hoàn mỹ khiến Đường Kiếp là có thể đánh bại mọi Tử Phủ Cảnh. Mất đi tu vi Địa Tiên nhưng có được tiềm lực cường đại hơn, được mất họa phúc đúng là khó đoán.
Nhưng dù thế nào, thân là Chân Tiên thì Vân Thiên Lan đã sớm xem nhạt được mất nhất thời, với hắn mà nói, chỉ cần Đường Kiếp còn sống là tốt rồi!
- Vâng, sư tổ! Đối mặt với Vân Thiên Lan triệu tập, Đường Kiếp cũng không khách khí, đi thẳng tới bên Vân Thiên Lan, ngồi trên rất nhiều Địa Tiên.
Chúng tiên nhân cũng không để ý, cùng cười với Đường Kiếp.
Hoàng Vô Cực cười nói: - Đường Kiếp, ta nghe nói thời gian này ngươi có phần buông thả. Chúng ta vẫn chờ ngươi trở về tiên tầng, tái hiện cảnh huy hoàng đấy. Đường Kiếp cười đáp: - Dù không trở về tiên tầng, Đường Kiếp vẫn có thể giết địch lập công, tạo cơ nghiệp bất thế.
Hoàng Vô Cực sửng sốt, bật cười ha hả: - Hay lắm, không hổ là Đường Kiếp, cũng chỉ có ngươi mới có khí phách như thế.
- Đúng rồi, tình hình Thần Nguyên Giới thế nào rồi? Đường Kiếp hỏi.
Tê Hà Giới tới nơi này mất mười năm, nhưng vào mười năm trước, Vân Thiên Lan đã phái ra rất nhiều người thám thính tình hình của Thần Nguyên Giới. Vân Thiên Lan cười nói: - Chuyện này để cho Y Y nói đi.
- Y Y? Đường Kiếp ngẩn ngơ.
Trở lại Tê Hà Giới mười năm, Đường Kiếp vẫn không thấy Y Y. Hứa Diệu Nhiên nói là Vân Thiên Lan gọi đi tự mình bồi dưỡng, phải bế quan mười năm.
Suy xét ra, tu giả bế quan mười năm cũng không coi vào đâu, Đường Kiếp cũng không để ý.
Nhưng không ngờ lúc này Vân Thiên Lan lại nói ra tên của Y Y. Chẳng lẽ...
- Đúng vậy. Nhìn Đường Kiếp kinh ngạc, Vân Thiên Lan nói: - Mười năm qua, Y Y đi Thần Nguyên tinh.
Theo lời ông nói, một tiếng thở nhẹ truyền đến.
- Ca ca!
Thân ảnh của Y Y xuất hiện, hiên ngang trước mặt Đường Kiếp.
Hiện giờ Y Y đã là đại cô nương hoàn toàn trưởng thành, trở nên xinh đẹp động lòng người. Phía sau còn một con thỏ nhỏ rụt rè. Đồ Đồ!
Ồ, có lẽ nên gọi là thân đồ tử.
Lúc nhìn thấy Y Y, Đường Kiếp mừng rỡ.
Nhưng hắn lập tức sầm mặt nhìn Vân Thiên Lan: - Ngài không cho muội ấy bế quan, còn bắt đi Thần Nguyên Giới?
Trong giọng nói mang theo vài phần bất mãn thậm chí là chất vấn.
Lấy tu vi và thân phận của Đường Kiếp, chất vấn Vân Thiên Lan như vậy cũng khiến đám đông cảm thấy khẩn trương. Vẫn là Y Y đi tới giữ Đường Kiếp lại nói: - Ca ca chớ trách Vân Tổ gia gia, gia gia cho muội nhập động phủ tu luyện Hồng Quân Vân Đoàn, nhập thế tu hành. Cho nên tiến nhập chính là bế quan, bế quan chính là tiến nhập, gia gia không hề lừa huynh.
Vân Thiên Lan cũng không ngại cười ha hả nói: - Đúng vậy. Thần Nguyên Giới có thiên địa vô hạn, diện tích lớn hơn Tê Hà, thích hợp tu Hồng Quân Vân Đoàn hơn. Còn nữa Y Y vốn là tinh vật, thần nguyên yêu giới đối với nhân loại là tử quan hiểm địa, nhưng với Y Y không có nhiều nguy hiểm như vậy, còn rất dễ trà trộn vào trong đó.
Nghe thế, Đường Kiếp mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Y Y này mới phát hiện nàng tinh hoa nội liễm, linh khí đã đến mức hóa thần. - Xem ra mấy năm nay muội tiến bộ không ít. Đường Kiếp thổn thức nói.
- Đương nhiên. Y Y đắc ý trả lời: - Mười năm trước gia gia dùng vô thượng thần thông đưa muội đi Thần Nguyên Giới, mười năm qua muội đã đi khắp Thần Nguyên Giới, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, hút linh khí thiên địa, tu bổ văn hoa. Nếu không phải gia gia triệu tập, muội còn chưa muốn về đâu.
Nghe khẩu khí của nàng đúng là đã vui đến quên cả trời đất.
- Tình hình bên Thần Nguyên Giới thế nào? Đường Kiếp hỏi. Vừa nghe hỏi đến Thần Nguyên Giới, Y Y lập tức trở nên nghiêm nghị nói: - Thần Nguyên Giới là vạn yêu chi giới, hoàn toàn khác Huyết Hà giới. Huyết Hà lấy yêu là chính, nhưng phần lớn là Huyết Hà chi yêu, không thuộc chủ lưu, còn có Ma Nhân hỗn tạp. Nhưng Thần Nguyên Giới hoàn toàn là thiên hạ của Yêu tộc, không tiếp nhận thế lực khác.
- Không có nhân loại sao? Đường Kiếp giật mình hỏi.
Y Y trả lời: - Đều bị ăn sạch rồi.
Mọi người đồng thời hít một hơi lãnh khí. Ngay cả Vân Thiên Lan cũng thở dài nói: - Lúc lão phu dạo chơi năm đó, Nhân Tộc đã suy yếu tới gần như diệt tộc, những người may mắn còn sống cũng trốn sâu trong lòng đất. Thần nguyên Yêu tộc, thật sự quá mạnh mẽ.
- Không biết thần nguyên Yêu tộc có bao nhiêu Phản Hư Cảnh tồn tại. Có người hỏi.
Y Y trả lời: - Yêu giới Thần Nguyên thực lực hùng hậu, nguyên bản có hơn bốn mươi Phản Hư đại yêu, trong đó có ba yêu thần cấp Chân Tiên.
Nghe con số này, mọi người tiếp tục hít sâu. Thực lực như thế thì mạnh hơn Tê Hà Giới nhiều lắm.
Cũng may Y Y tiếp tục nói: - Nhưng trận chiến với Hải vương giới khiến Thần Nguyên Giới bị thương thê thảm và nghiêm trọng. Năm đó tiến công Hải vương giới, thần nguyên đại yêu cũng dốc toàn lực, hơn bốn mươi vị phản hư đại yêu chỉ có hơn hai mươi trở về, còn lại đều ngã xuống. Trong đó yêu thần Chân Tiên ngã xuống một vị, một vị bị thương nặng, chỉ còn một vị Chân Tiên toàn thân quay về. Còn lại cũng mang thương tích, thực lực hạ xuống.
Nghe thế, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, mấu chốt vẫn là Chân Tiên yêu thần bị thương kia, không biết thương thế ra, chiến lực còn lại thế nào. Đáng tiếc về điểm ấy, Y Y không thể điều tra ra.
Trừ Phản hư cảnh, số lượng Phân thần cảnh Yêu Hoàng cũng có mấy trăm, tổng số cũng hơn Tê Hà Giới.
Tổng thể mà nói, dù giới này vì trận chiến với Hải vương giới mà tổn thất nghiêm trọng, nhưng thực lực vẫn mạnh hơn Tê Hà Giới.
Thế nên, Tham Thần điện xuất hiện tranh luận chiến hay không chiến.
Có người cho rằng Thần Nguyên Giới mạnh hơn, tấn công chỉ như lấy trứng chọi đá, có thắng cũng phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng, nên từ bỏ Thần Nguyên Giới mà đi vòng qua tìm mục tiêu khác. Đợi tương lai lớn mạnh sẽ quay về tìm Thần Nguyên Giới. Cũng có người cho rằng, thân là tu sĩ không nên sợ đầu sợ đuôi. Tuy rằng Thần Nguyên Giới có nhiều Đại Năng, nhưng chiến tranh không phải chỉ nhìn tu vi thực lực, nếu không lúc trước Huyết Hà giới cũng không thể chống cự lâu như vậy. Yêu tộc xưa nay chỉ biết dựa vào thực lực loạn đấu, khuyết thiếu trí tuệ, không hiểu trận chiến, không hiểu chiến thuật, không sở trường phối hợp, trên chiến trường đại quy mô vốn kém hơn Nhân Tộc. Hơn nữa còn có tài nguyên và nhân lực Viêm Dương giới làm hậu thuẫn, thêm Tê Hà Giới đã có chuẩn bị suốt mười năm, chút sai biệt về thực lực có thể được triệt tiêu.
Tuy nhiên trọng yếu nhất là vẫn là Tẩy Nguyệt được vận mệnh phù hộ.
Vận mệnh phù hộ không phải chuyện cười, lúc trước tiên đế Ngọc Thành Tử muốn diệt phái Tẩy Nguyệt, cũng vì vận mệnh phù hộ mà thất bại, ngược lại cho Đường Kiếp phân thân cơ hội. Có sự phù hộ này, Tê Hà Giới như có Kim Thân bất bại, có thể thử khiêu chiến Thần Nguyên Giới.
Thậm chí còn hô lên khẩu hiệu "Chuyên diệt cường địch, không sợ lăng nhược".
Song phương cứ thế tranh luận không ngớt.
Tham Thần điện nổi lên phân tranh, Vân Thiên Lan cảm thấy có chút đau đầu nhìn về phía Đường Kiếp, chỉ thấy hắn khẽ cười.
Trong lòng thoáng động, Vân Thiên Lan nói: - Đường Kiếp, ngươi thấy thế nào?
Đường Kiếp trả lời: - Nhiều người như vậy, cứ thảo luận có nên đánh Thần Nguyên Giới không, nhưng vì sao không có ai nghĩ, khi Tê Hà tới gần Thần Nguyên, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta chứ?
Mọi người đồng thời ngạc nhiên.
- Ngươi nói là...
Đường Kiếp hơi hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: - Khi chúng ta bắt đầu bước lên con đường này, chiến hay không không phải do chúng ta quyết định nữa rồi.