Đứng ở chỗ hư không giới hạn Thần Nguyên giới, Đường Kiếp nhìn xuống dưới.
Do toàn bộ thế giới bị bào tử cương phong bao trùm, thoạt nhìn trông như một cây nấm.
- Phải nhớ, lúc đi vào đừng phá hủy bào tử, để nó bao trùm trên người có thể che lại khí tức của huynh. Y Y nhắc nhở Đường Kiếp.
Không ai biết tình hình dưới cương phong như thế nào, có lẽ đã sớm có vô số Yêu tộc chờ bên dưới, tuy rằng với một giới lớn không có khả năng như thế, nhưng Yêu tộc thiện tốc độ, lại có Đại Năng có thể phát hiện kẻ xâm nhập thì tình huống này vẫn có khả năng phát sinh.
Lúc này, Y Y có phần nghiêm trọng.
Không ngờ thứ bào tử này lại có tác dụng che giấu bản thân.
Tuy rằng Đường Kiếp có thể dựa vào thiên đạo lĩnh vực làm điều đó, nhưng hiển nhiên có bào tử không sử dụng đến vẫn hơn.
Đường Kiếp gật gật đầu, dẫn đoàn bay xuống.
Lấy tu vi của hắn, bào tử này có tính ăn mòn cũng không làm gì được. Để bào tử chạm vào người, Đường Kiếp có cảm giác đang hứng mưa vừa ướt vừa ngứa. So ra Y Y và Đồ Đồ tốt hơn nhiều, bọn họ vốn không phải nhân loại, ở Thần Nguyên giới cũng không cần che giấu khí tức.
Bay qua một tầng rêu dày, Đường Kiếp xuyên qua bào tử tới không trung Thần Nguyên giới.
Đập vào mắt là rừng cây rậm rạp, khắp nơi là đại thụ, màu lục mênh mông vô bờ.
Một cảnh tượng thanh tịnh, không có phục kích gì.
Bào tử che lấp khí tức cơ thể, Đường Kiếp hỏi: - Đây là đâu vậy? Y Y trả lời: - Nơi đây là Đa Bảo thất huyền lâm, cẩn thận một chút, nơi này là địa bàn của Ngũ Sắc yêu thần.
Qua lời Y Y, Ngũ Sắc yêu thần giống Cực Quang Yêu Hoàng năm đó ở Thanh Vân Giới, đều là khổng tước tu thành đại yêu, thiên phú Ngũ Sắc thần quang thần thông, uy năng khắc chế mọi thiên hạ bảo vật.
Nơi đây tên Đa Bảo thất huyền lâm, phỏng chừng cũng vì Ngũ Sắc thần quang kia. Có Ngũ Sắc thần quang, nó ở nơi nào thì nơi đó đa bảo.
Lại nói Binh Tự Quyết và Đế Nhận cũng là thứ chuyên khắc thiên hạ bảo vật, nếu là ngày thường Đường Kiếp sẽ cùng Ngũ Sắc thần quang đọ sức xem ai lợi hại hơn, thuận tiện cũng thu chút bảo vật. Nhưng mục đích chuyến đi này không phải giao chiến, hơn nữa bảo vật bình thường không còn nhiều ý nghĩa với hắn, bởi vậy cũng không có hứng thú tìm khổng tước kia gây phiền toái.
Ngược lại cảnh gió êm sóng lặng ở đây khiến Đường Kiếp cảm thấy kỳ quái: - Theo lý thuyết mấy đại yêu kia về kể lại chuyện phát sinh, nơi đây phải có cảnh giác chứ sao lại an tĩnh như thế? Chẳng lẽ là có mê trận che giấu sát khí?
Chỉ là nhìn thế nào hắn cũng không thấy khu rừng này có vấn đề gì.
Y Y cũng không hiểu ra sao: - Muội có thể cảm nhận được khí tức yêu thần, nó đang ở đây.
- Ta cũng cảm giác được một sức mạnh mãnh liệt ở phụ cận. Đường Kiếp trả lời, nhưng không hề khẩn trương.
Ngũ Sắc yêu thần ở gần đây là chuyện hợp lý, vì nơi này vốn là địa bàn của nó, nó ở trong này cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì. Mà Y Y có thể cảm giác được nó vì nó không hề che giấu khí tức của mình.
Nói cách khác, Ngũ Sắc yêu thần hoàn toàn không hề có phòng bị tập kích đến từ bên ngòai!
Nó đang say ngủ ở địa bàn của mình, người hay yêu cũng thế, chỉ cần không chọc đến nó thì nó cũng chẳng rảnh mà để ý.
Điều này khiến Đường Kiếp và Y Y khó hiểu. Y Y nói: - Làm sao bây giờ?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút trả lời: - Nếu đối phương không đề phòng, chúng ta cũng không cần kinh động quá sớm, trước đi nơi khác xem qua tình hình. Như vậy, chúng ta chia hai đường, Y Y muội tìm đại yêu nào quen thuộc, ta đi phía khác.
- Được! Y Y gật đầu đáp ứng.
Nàng ở đây nhiều năm, cũng quen không ít yêu vật, muốn thăm dò tin tức thì cứ thăm dò từ họ là tốt nhất. Hai người bay thẳng một đường.
Đống hoang tàn.
Là một tòa thành đã sập, tan hoang tới cỏ mọc thành bụi.
Dây thường xuân bò đầy bức tường phế, nhuộm tường đá thành màu xanh biếc.
Mấy con chuột nhát gan lén lén lút lút dưới chân tường nhìn ra ngoài, một đám ruồi bọ ong ong lách qua cây cỏ tìm mục tiêu của mình.
Một con heo sữa hoang dã thong thả đi từ xa đến, nó vươn cổ nhìn quanh, ba con mắt chia ra quan sát ba nơi. Sau khi xác nhận không có kẻ thù mới cúi đầu gặm cỏ xanh trên mặt đất.
Heo sữa lắc lư vài cái rồi ngã xuống đất, cách đó không xa hiện ra bóng dáng nhân loại.
Đó là một thiếu niên thoạt nhìn hơn mười tuổi, nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời.
Hắn xuất hiện trong bóng tối, đầu tiên nhìn quanh mới hưng phấn chạy lại nói: - Thêm một con, ha ha, hôm nay có thể ăn một bữa no nê.
Nói xong vác heo lên lưng, xoay người muốn đi. Đúng lúc này, một tiếng nói âm u lạnh lẽo vang lên: - Ha ha, đúng là có thể ăn một bữa thật ngon.
Thiếu niên sợ hãi, bỏ cả con heo lại chạy đi.
Một bóng đen khổng lồ xẹt qua đỉnh đầu hắn, chắn đường chạy của thiếu niên, là một con Cự hạt màu đen.
Cự hạt quay lại nhìn thiếu niên, mọc ra một gương mặt hình người cười ha ha: - Rốt cục vẫn không chịu được phải xuất hiện sao? Một con heo nhỏ cũng mắc câu, Thiên Câu yêu vương ta quả nhiên là trí tuệ phi phàm!
Nhìn Cự hạt, sắc mặt thiếu niên trắng bệch. Là mình không cẩn thận, ở mãi một khu suốt ba tháng liền mà hi vọng đối phương không phát hiện ra, đúng là muốn chết.
Mà hiện tại, hắn phải trả giá cho sai lầm của mình.
Dù thế, thiếu niên vẫn muốn giao tranh.
Hắn lùi về phía sau, từng bước tới gần bóng tối, ngay lúc đó, thân hình đột nhiên biến mất, cứ như vậy biệt tích vô tung.
Chỉ là Hắc ám cự hạt không thèm để ý nói: - Chút tài mọn cũng dám thi triển trước mắt bổn vương, còn không đi ra cho ta!
Nói xong quét đuôi ra, không quét ở chỗ thiếu niên biến mất mà đánh vào khoảng không trước người.
Chợt nghe tiếng "A" thảm thiết, thiếu niên hiện hình, đuôi Cự hạt như sắt xích quật lên người hắn, sức mạnh khổng lồ gần như chém cơ thể hắn đứt đôi.
Hắn không chết, không phải do hắn mạnh, mà là vì Hắc ám cự hạt muốn ăn tươi.
- Nhân loại tươi sống mới là ngon nhất. Vừa ăn vừa nghe chúng kêu gào, đó là hưởng thụ tối cao! Hắc ám cự hạt đi tới.
Nó tới bên thiếu niên, giơ đuôi nhấc thiếu niên lên, hai cái càng như gọng kìm đặt lên trước ngực, cởi bỏ y phục của hắn, làm như có thể mổ bụng bất cứ lúc nào mà đe dọa thiếu niên: - Đương nhiên, nếu ngươi đồng ý nói cho ta biết chỗ ẩn nấp của những nhân loại khác, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút.
Thiếu niên kia trừng mắt đá một cước vào mặt người của Hắc ám cự hạt, Hắc ám cự hạt bị bất ngờ trúng một cước, gọng tay phải chống đỡ, thiếu niên xoay người tránh thoát, đồng thời thuận thế chạy ra ngoài.
- Muốn chạy sao? Hắc ám cự hạt gầm lên ra tiếng, há miệng phun ra một ngụm khói đen.
Khói đen tràn tới, thiếu niên lập tức cảm thấy choáng váng, lao ra vài bước liền thất tha thất thểu ngừng lại, trời đất quay cuồng.
Hắc ám cự hạt giữ lấy thân thể thiếu niên: - Nói, những nhân loại khác ở đâu!
Thiếu niên kia ý chí mơ hồ, nhưng vẫn như cũ lắc đầu nói: - Không nói cho ngươi biết...
- Đáng giận! Hắc ám cự hạt thấy thiếu niên bị khói độc bao trùm vẫn không mở miệng, tâm tình không khỏi bực bội.
Độc này không thể mê hoặc, nhưng khi người ta hỗn loạn sẽ dễ dàng nói ra tình hình thực tế, nhưng chỉ cần mục tiêu có ý chí kiên định thì vẫn có thể chống đỡ. Vấn đề bản thân khói độc có thể giết chết đối phương, nói cách khác, hiện tại thiếu niên không mở miệng thì vĩnh viễn cũng không thể mở miệng được nữa. Điều này làm cho Cự hạt do dự.
- Chết rồi thì không thể ngon nưa... Nó thì thào tự nói.
- Kỳ thật nướng lên, hương vị cũng không tệ lắm. Một thanh âm quanh quẩn bên tai Hắc ám cự hạt.
Hắc ám cự hạt nhảy dựng lên: - Ai?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã nam tử đứng sau nó.
- Nhân loại? Mắt Hắc ám cự hạt tỏa sáng.
Gần như theo bản năng, Cự hạt vứt bỏ thiếu niên, chiếc đuôi quét ngang qua trực chỉ cổ họng đối phương thể hiện sát ý hùng mạnh. Đó là pháp thuật thiên phú của nó nên sắc bén vô cùng, ít nhất đã có Thiên Tâm ngã xuống, cho dù có phòng bảo hộ cũng không xi nhê, Hắc ám cự hạt cực có tự tin vào thủ đoạn của nó.
Nhưng mà đối mặt với nó, nam tử kia chỉ nhướn mày.
Hắn thậm chí không dùng tới càng, tùy ý quật đuôi tới.
Trúng rồi!
Hắc ám cự hạt mừng rỡ. Ngay sau đó, nó thấy chiếc đuôi móc câu như đánh vào thứ cứng nhất thiên hạ, bị gãy đôi.
Đau khổ truyền tới, Hắc ám cự hạt kêu thành tiếng.
Đuôi bò cạp là pháp thuật thiên phú, cũng là mạng của nó, một khi bị hao tổn sẽ khiến bản thân trọng thương.
Hắc ám cự hạt kêu đau bay lên, đồng thời trong miệng phun ra khói độc, hai chiếc càng chụp tới đối phương, đây là sở trường thủ đoạn nhất của nó, nhưng trong mắt đối phương lại chỉ như trò đùa.
Chỉ một hơi thở, khói độc tận diệt, tận tán. Lại thổi một hơi, ảo ảnh không thể tới gần người đã tiêu tan hết, Hắc ám cự hạt bay lên, như Thiên Ngoại Lưu Tinh va vào núi đá nhão nhoẹt.
Thiếu niên kia quả thực không thể tin vào chuyện mình thấy.
Con Cự hạt cường đại, khủng bố, cứ như vậy bị người còn chưa động ngón tay kia thu thập?
Đây không phải là ảo giác của ta chứ?
Trước mắt mơ hồ.
Khói độc mang đến cảm giác mê muội khiến mí mắt thiếu niên rũ xuống. Trước khi hôn mê, trong tầm mắt là một bóng người kéo dài, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn.