Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1458: . Thần Nguyên giới (p2)



Khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Thiếu niên ngồi dậy, nhanh chóng kiểm tra trang phục, phát hiện không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó như nhớ tới chuyện gì, hắn xoay mạnh người, chỉ thấy nam tử áo xanh cứu mình đang ngồi nướng gì đó bên đống lửa.

Thiếu niên lao tới, bắt lấy tay nam tử áo xanh nói: - Đi mau!

Kéo không đi.
Thiếu niên nóng nảy: - Mau rời khỏi đây, đừng tưởng rằng ngươi giết Hạt yêu (bọ cạp) thì vô địch, khu vực này nó còn lâu mới là kẻ mạnh nhất, còn có Tang Tiểu Thuyết Tâm yêu vương, Phệ Huyết Yêu Vương, Tử La yêu vương, Hắc Đồng yêu vương, Đại Lực yêu vương... tới tận mười hai yêu vương. Mau rời khỏi đây, nếu không...

- Ngươi đang nói chúng sao?

Người áo xanh chỉ một chỗ cách đó không xa.

Thiếu niên ngạc nhiên, lúc này mới chú ý tới gần đó có một đống yêu thi, nhìn kỹ lại thì đúng là mười hai yêu vương khiến người khu vực này vừa nghe đã sợ tới mất mật.
Tồn tại khủng bố như thế giờ đang nằm rất yên tĩnh, không hề có chút uy hiếp nào.

Thiếu niên giờ mới nhận ra thứ trong tay người áo xanh là một cái chân của Đại Lực yêu vương, nướng cũng gần chín.

- Ngươi... Ngươi giết hết rồi sao? Thiếu niên ngơ ngác hỏi.

Hắn không kịp phản ứng, không dám tin vào hai mắt mình.

Người áo xanh nhìn hắn mỉm cười. Sau đó hắn cầm chiếc chân ném qua: - Chin rồi, ăn đi.

Thiếu niên ngơ ngác nhận lấy, cắn một miếng.
Hương thơm tươi mới, ngon miệng, khi ăn còn có một dòng nước ấm chạy khắp kinh mạch mang tới lực lượng. Dù sao cũng là thịt của yêu vương, năng lượng dư thừa cũng là chuyện đương nhiên.

Thiếu niên như nhớ ra chuyện gì, nhìn sang hỏi: - Là ngài đã cứu ta?

Lập tức nhận ra câu hỏi quá ngu ngốc, liền vội quỳ xuống đất: - Tiểu tử bái kiến ân công!

- Đứng lên đi. Đường Kiếp thản nhiên nói: - Ta còn tưởng nhân loại Thần Nguyên giới đã chết sạch, không ngờ vẫn còn có người sống sót, mà xem ra không chỉ có một.
Thiếu niên ngẩn ngơ nhìn Đường Kiếp, đã nghe ra được hàm ý trong câu nói.

Còn chưa kịp lên tiếng, Đường Kiếp đã nói: - Ta tên Đường Kiếp, ngươi tên là gì?

- Hoàng Phủ Mộng. Thiếu niên theo bản năng trả lời, rồi như nhận ra điều gì, mặt đỏ lên lắp bắp: - Ta...

Đường Kiếp cũng không để ý nói: - Ta chỉ đi ngang qua nơi đây, nếu ngươi có thể cung cấp cho ta một ít tin tức về Yêu tộc mà ta không biết thì yêu thi đều thuộc về ngươi.

Hoàng Phủ Mộng ngây ra, lúc này mới ý thức một điều, nếu đối phương có thể đánh chết yêu vương dễ dàng như vậy thì cũng là tồn tại hùng mạnh, chút thủ thuật che mắt của mình sao lừa được đối phương. Triệt hồi pháp thuật, dáng vẻ thiếu niên gầy yếu dần dần biến thành một thiếu nữ, chỉ có điều thân hình vẫn mảnh mai như gặp gió sẽ bị cuốn bay. Duy chỉ có hai mắt sáng ngời.

Hoàng Phủ Mộng cúi người trước Đường Kiếp: - Không biết Đường ân công muốn biết điều gì.

- Tùy, chỉ cần là điều ta không biết là được. Đường Kiếp trả lời. Tuy Y Y đã tới Thần Nguyên giới nhiều năm, nhưng dù sao sức một người không thể hiểu hết toàn bộ Thần Nguyên giới, hơn nữa từ góc độ nhân loại quan sát Thần Nguyên giới cũng sẽ có nhiều chỗ bất đồng.

Vì thế, Hoàng Phủ Mộng liền kể về Thần Nguyên giới.
Kỳ thật lúc Y Y nói nhân loại chết hết cũng không sai, qua chiến tranh, Yêu tộc giành thắng lợi, nhân loại từng bước diệt vong, hiện giờ nhân loại còn sống ở Thần Nguyên giới ít ỏi tới không có mấy, tất cả đều sinh tồn dưới lòng đất, ở trên mặt đất cơ bản không thể gặp được nhân loại.

Nhưng hoàn cảnh dưới lòng đất hiểm ác và gian nan, cũng có yêu thú hung hãn hùng mạnh. Nhân loại sống gian nan vô cùng, nhất định phải từng bước cẩn thận, huống chi Yêu tộc cũng chưa bao giờ từ bỏ việc tấn công thế giới dưới lòng đất.

Nhân loại di chuyển xuống thế giới dưới lòng đất ước chừng tám ngàn năm, trong tám ngàn năm đó, nhân loại đã thành lập hơn một ngàn thanh thi dươi lòng đất nhưng đều bị Yêu tộc phá hủy.

Mỗi một lần, Yêu tộc đều tuyên bố diệt sạch nhân loại.
Nhưng mỗi một lần, nhân loại cũng sẽ như cỏ dại ngoan cường sinh sôi sống tiếp.

- Nhân loại như thỏ, vĩnh viễn không thể chết hết! Đây là lời một vị Yêu tộc Đại Năng đã nói. Có lẽ vì thế, Yêu tộc càng săn bắt nhân loại mà không kiêng nể gì. Chúng không cần suy xét tương lai, không cần nuôi nhốt, chỉ cần không ngừng tìm kiếm, giết chóc, đi săn và cắn nuốt!

Dưới tình huống như vậy, người may mắn sống sót đều có khả năng né tránh và trốn chết mạnh mẽ.

Tiểu cô nương Hoàng Phủ Mộng chỉ là một nha đầu chưa Thoát Phàm, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, hành động linh hoạt, còn có khả năng che giấu và biến ảo xuất sắc vượt xa chúng bạn. Mà theo lời Hoàng Phủ Mộng, đó là chuyện bình thường của những nhân loại may mắn sống sót trong Thần Nguyên giới.

Không làm được thì chết.

Người của thế giới này, dốc mọi thuật pháp và cực hạn vào việc chạy!

Mặc dù như thế, nhân loại sống ở thế giới này hay dưới lòng đều vì tài nguyên mà vây khốn trường kỳ trong cảnh đói khát, vì thế hàng năm đều có những nhân loại mạo hiểm lên mặt đất tìm thực vật, hoặc trở thành đồ ăn của Yêu tộc.

Hoàng Phủ Mộng là một người như vậy, bởi vì tham luyến tài nguyên trên mặt đất, tiểu cô nương quên đi quy tắc săn đồ ăn trên mặt đất, lưu luyến không đi, kết quả bị yêu vương vùng này chú ý tới, cũng suýt nữa thì chết.
- Ngươi nói, ngươi ở trên này đã ba tháng? Nghe Hoàng Phủ Mộng nói xong, Đường Kiếp hỏi.

Tiểu cô nương dùng sức gật gật đầu.

- Vậy hẳn ngươi đã có đủ thực vật rồi? Vì sao còn không quay về?

Hoàng Phủ Mộng cắn chặt răng, lúc này mới nói: - Vì để thêm nhiều người sống sót, trong tộc đang gặp nguy nan, chúng ta... cầu ân công cứu chúng ta!

Nàng đột nhiên quỳ rạp xuống trước Đường Kiếp, trần thuật lại.

Hoá ra Hoàng Phủ Mộng bò lên không chỉ do thiếu tài nguyên mà vì bộ lạc nàng đã đến lúc hỏa cấp rồi.

Nơi Hoàng Phủ Mộng ở tên ám thôn, nhân số không nhiều, ước chừng hơn ba trăm người. Bọn họ sống một cách bí ẩn trong lòng đất, dù là Yêu tộc cũng rất khó phát hiện. Nhưng bí ẩn cũng đại biểu cho tài nguyên cằn cỗi, vì cuộc sống, nhân loại chủ yếu dựa vào một loại rêu tên Âm ảnh để sống sót.

Loại rêu này chỉ cần một chút hơi nước là có thể sống sót, có thể sinh sản, hương vị không ra gì nhưng ít có thể giúp mọi người sống sót.

Nhưng không lâu sau Âm ảnh của ám thôn chết rất nhiều. Dù mọi người dùng cách gì cũng không thể thay đổi việc Âm ảnh tử vong, nạn đói bắt đầu lan tràn, ai nấy cũng sợ hãi.
Hoàng Phủ Mộng bí quá hoá liều đi lên mặt đất, thật sự đã kiếm được thực vật, nhưng vì người trong thôn, nàng đều đưa những đồ ăn này xuống, cũng vì ở đây nhiều thực vật mà lưu lại lâu hơn.

- Nói cách khác, một thôn hơn ba trăm người phải dựa vào một mình ngươi? Đường Kiếp hỏi.

- Không, không phải như thế, chỉ có điều dưới lòng đất không thể có quá nhiều người, hơn nữa... Hoàng Phủ Mộng lắp bắp giải thích.

Càng nhiều người có nghĩa càng dễ bại lộ, càng mang tới tai hoạ ngập đầu. Trên thực tế, Hoàng Phủ Mộng xuất hiện chính là vi phạm quy định, người ở thế giới dưới lòng đất không cho phép nàng lên. Nàng có lấy được thực vật cũng không dám nói ra mà chia thành thịt khô ăn dần.

Đương nhiên không phải tất cả người trong thôn đều chờ ở đó, họ cũng phải tìm thực vật, nhưng dù là hướng nào cũng tràn ngập hung hiểm. Trong khoảng thời gian này, ám thôn đã có hơn mười thôn dân chết rồi.

Dù bi thảm nhưng chưa đủ là Đường Kiếp thương xót.

Thân là Đại Năng, hắn nhất định phải lấy thiên hạ làm trọng trách của mình, nhưng về phương diện khác, hắn phải đủ ác nghiệt vô tình, không thể tùy tiện vì một chút chuyện nhỏ mà ngừng bước. Hắn đến đây tìm kiếm bí mật của yêu tộc Thần Nguyên giới, xem chúng có quân bài gì chưa lật, liệu có gây phiền toái gì cho Tê Hà Giới không. Nếu bởi vì mấy trăm người ở một thôn nhỏ mà chậm trễ chính sự, như vậy có thể hại chết trăm triệu người khác.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể có thể xử trí theo cảm tính, nên nhẫn tâm khi liền nhẫn tâm.

Tiểu cô nương khóc không khiến hắn động tâm, ngay lúc Đường Kiếp cho là hắn không thể khai thác được tin tức có giá trị thì nghe thấy một câu.

Hoàng Phủ Mộng khóc nói: - Đều tại ta, nếu không phải ta đi đào lam thủy, Âm ảnh đào tiển sẽ không chết.

- Lam thủy? Là màu lam gì? Đường Kiếp sửng sốt.

- Một loại nước màu lam đậm, chảy ra từ lòng đất âm u, bay từ dưới lên, vô cùng nhẹ, còn rất lạnh...
Hoàng Phủ Mộng dùng cách ngốc nghếch miêu tả .

Tuy nàng không am hiểu mô tả, nhưng trong đầu Đường Kiếp đã hiện lên hình dạng của nước màu lam kia, cũng nghĩ tới vô số tên kỳ thủy, cuối cùng nghĩ đến một từ: Thiên không chi tuyền.

Thiên không chi tuyền là một loại kỳ thủy, có thể nổi trên không trung, không ngừng trôi về phía trước, còn có màu lam.

Kỳ thủy này có nhiều tác dụng, có thể trở thành tài liệu chế tác vài trận pháp đặc thù, có thể dùng chế tác thuật pháp thần thông đan dược phù chú, có thể tẩy thể xác và tinh thần, nâng cao căn cốt, tuy nhiên hậu giả cần số lượng khá lớn, hơn nữa với cấp bậc như Đường Kiếp thì chẳng còn mấy tác dụng.
Theo lời Hoàng Phủ Mộng thì Lam sắc khinh tuyền rất giống Thiên không chi tuyền, chỉ khác là Thiên không chi tuyền không lạnh, không có lãnh ý.

Cho nên Đường Kiếp cũng không thể khẳng định nước đó là thiên không chi tuyền.

Nhưng dù thế nào, loại nước kỳ lạ này đã gây hứng thú cho Đường Kiếp.

Hắn lẩm bẩm nói: - Xem ra còn có phát hiện bất ngờ.

Sau đó hắn chuyển hướng Hoàng Phủ mộng: - Mang ta đi tìm dòng suối kia, yêu thi đều là của ngươi.
----------oOo----------


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com