Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1491: Loạn mệnh



Chương 1167: Loạn mệnh

Mở mắt ra, Ngọc Thành Tử nhìn thấy trước mắt là muôn hồng nghìn tía.

Bản thân đang ở trong ngự hoa viên, mười hai Hoa nô đang ở trong hoa viên chăm sóc hoa cỏ, mỗi một gốc đều là kỳ trân dị thảo hiếm thấy.

Ngọc Thành Tử lại nhíu mày.

Hắn nói: - Ngọc Thư... Ngọc Thư... Ngọc Thư ở đâu?

Thanh âm của hắn không lớn, lại sung mãn uy nghiêm, quanh quẩn khắp ngự hoa viên.
Một gã thị vệ áo tím Hóa Thần Kỳ bay tới, quỳ gối trước Ngọc Thành Tử: - Bẩm bệ hạ, Ngọc Thư Thần Quân đã rời khỏi Vương đình, đi giám sát việc kiến thiết Tiên giới rồi.

- Hả? Ngọc Thành Tử ngẩn người.

Hà Ngọc Thư là truyền lệnh quan, chủ yếu chịu trách nhiệm truyền đạt ý chỉ của hắn, sao lại chạy đi giám sát Tiên giới thi công?

Tuy nhiên Ngọc Thành Tử cũng không nói gì thêm: - Nếu vậy thì thôi, ngươi đi truyền Nhất Hạ Minh Hồng Thượng nhân.

Thị vệ kia có chút kỳ quái nhìn Ngọc Thành Tử, thật cẩn thận trả lời:
- Minh Hồng Thượng nhân lĩnh phi tinh quân đi bình định nam vực rồi.

- Vậy Xích Hàn Tung, Tây Thánh Mẫu, Hồng Bắc Thương đâu?

- Xích thống lĩnh đi Hồng hoang đại lục trấn thủ, Tây Thánh Mẫu đi tây cực Phật giới, du thuyết Phật giới quy thuận, Bắc Thương Thần Quân lĩnh bình hải quân nói đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù gì đó... Thị vệ kia nhất nhất trả lời.

Ngọc Thành Tử càng nghe càng kinh tâm, nhưng giờ không phải lúc mới tái sinh, trong lòng kinh sợ nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh, hừ nói: - Sao đi ra ngoài hết rồi? Kim tiên trở lên còn có ai không.

- Bẩm bệ hạ, không có ai.
- Khốn khiếp! Ngọc Thành Tử mắng: - Là ai bảo chúng ra ngoài? Như thế chẳng phải là trẫm không còn ai để sử dụng sao?

Thị vệ áo tím hoảng sợ nói: - Đó đều là do bệ hạ ra lệnh!

- Ngươi nói cái gì? Ngọc Thành Tử giật mình.

Thị vệ áo tím dập đầu trả lời: - Bẩm bệ hạ, bọn họ đều nhận được dụ lệnh của bệ hạ nên mới đi ra ngoài.
Ngọc Thành Tử sắc mặt âm trầm.

Một hồi lâu, hắn mới nói: - Đã biết, là trẫm quên, ngươi lui xuống trước đi.

Hắn là tiên đế, tu vị thông thiên triệt địa, lại quên chuyện mình đã phái ai đi ra ngoài, thực không thể tin nổi. Chỉ có điều thị vệ áo tím cũng không dám nghi ngờ, chỉ đành thối lui.

Đợi cho nhân đi rồi, Ngọc Thành Tử lúc này mới đem tâm thần chìm vào thức hải.

Thức hải trống rỗng, nhưng Ngọc Thành Tử biết thứ mình kiếm còn tồn tại, chỉ là nấp trong chỗ tối.
- Đường Kiếp, ra đây! Ngọc Thành Tử lớn tiếng nói.

Không ai để ý.

- Đường Kiếp, ra đây! Ngọc Thành Tử lớn tiếng quát: - Ta biết là ngươi giở trò quỷ!

- Ôi... Một tiếng thở dài quan quẩn trong thức hải.

Thanh âm của Đường Kiếp truyền đến: - Nếu đã biết thì cần gì phải hỏi lại. Ngươi không phải đang muốn hỏi vì sao lại làm như vậy phải không?

Ngọc Thành Tử im lặng.

Đúng vậy, làm thế có gì tốt?

Trước đó không lâu, mình mới hạ lệnh đuổi giết Đường Kiếp bản thể, phân thân của Đường Kiếp sao lại không phản kích?

Ngọc Thành Tử hừ nói: - Cho nên ngươi hủy bỏ lệnh của ta bảo Thiên Lang? Thế cũng được, nhưng tại sao lại phát tất cả mọi người ra ngoài?

Trong thức hải có sương đen lượn lờ ngưng tụ thành Đường Kiếp.
Hắn mỉm cười nhìn Ngọc Thành Tử: - Hủy bỏ? Không, ta không có hủy bỏ lệnh của Chiến Thiên Lang, hắn còn đang dẫn Trường Phong quân đi tới Tê Hà Giới.

Ngọc Thành Tử sửng sốt: - Vì sao?

Đường Kiếp trả lời: - Vì đó là vô ích. Cho dù ta gọi bọn họ về, chẳng lẽ ngươi không thể tiếp tục phái bọn họ đi sao? Hơn nữa có thể hạ lệnh, nhưng cũng có thể không tiếp nhận lệnh.

Ngọc Thành Tử nheo lại: - Cho nên...
- Ta phái Hồng Bắc Thương đi ngăn cản Chiến Thiên Lang, nhưng chưa cho hắn ngự chỉ. Đường Kiếp cười.

Ngọc Thành Tử hít sâu: - Không có ngự chỉ, Chiến Thiên Lang không thể chỉ dựa vào lời của Hồng Bắc Thương mà lui binh.

- Đúng vậy, ta vốn muốn hắn nghe lời. Đường Kiếp cười ha hả: - Đừng quên Hồng Bắc Thương dẫn theo bình hải quân đi ngăn cản Chiến Thiên Lang.

Ngọc Thành Tử hiểu ra, giận dữ:
- Khốn khiếp, ngươi muốn chúng tự diệt lẫn nhau!

- Là ngươi bức ta. Thanh âm của Đường Kiếp cũng âm trầm xuống: - Đó là một sự giáo huấn, nếu ngươi còn muốn động thủ với ta, ta sẽ hạ thêm nhiều mệnh lệnh hoang đường.

Ngọc Thành Tử hiểu ra.

Khó trách Đường Kiếp phái hết kim tiên đi, vì chỉ có như vậy mới khiến hắn tạm thời không có người để dùng. Chiến Thiên Lang và Hồng Bắc Thương đều đã rời đi khá lâu, cho dù dựa vào thần thông của Ngọc Thành Tử cũng đừng mơ báo cho họ biết.
Hồng Bắc Thương và Chiến Thiên Lang đều là người có tính hung bạo nổi danh ở Vương đình, hai người kia bình thường đã không hợp mắt, hiện giờ dính vào nhiệm vụ này không đánh nhau một trận mới là lạ. Ngọc Thành Tử chỉ có thể hy vọng, bọn họ đừng đánh đến chết còn thủ đoạn của Đường Kiếp, hắn đã hiểu rất rõ rồi.

Ngọc Thành Tử phẫn nộ nhìn Đường Kiếp: - Nói đi, rốt cuộc ngươi làm thế nào? Ngươi không thể nắm giữ thân thể này mới đúng.

Đường Kiếp trả lời: - Ngươi thực sự nghĩ lúc ở hư không, ta nắm giữ thân thể này một năm chỉ dùng để tìm đường mà không làm gì khác sao?

- Ta biết ngươi động tay động chân, nhưng...
- Nhưng ngươi cũng đã ngăn chặn rồi, đúng không? Màn sương đen lộ ra Đường Kiếp đang mỉm cười: - Rất hiển nhiên, ngươi chưa ngăn chặn được toàn bộ.

Đoạt xá và phản đoạt xá là trận chiến không có hồi kết, mặc dù phần lớn Đường Kiếp là kẻ thua, nhưng khi hắn ẩn nhẫn tìm kiếm cơ hội thì cũng có thể cưỡng ép đoạt xá một phen.

Đây là cơ hội hắn đã tranh thủ trong suốt một năm ở hư không.

Dù rất ngắn nhưng cũng đủ cho hắn làm rất nhiều chuyện.

Ngọc Thành Tử cho là hắn nắm trong tay mọi thứ, cũng nắm giữ 99% thời gian, nhưng còn 1% không khống chế được cũng đủ tạo thành đại phiền toái.
Đường Kiếp không còn kiên nhẫn để hòa nhã với Ngọc Thành Tử nữa.

Sắc mặt trong màn sương đen âm tàn khó coi, thậm chí có chút dữ tợn: - Ngọc Thành Tử, thân thể này phần lớn thời gian là của ngươi. Nhưng chỉ cần ta nguyện ý, ta vẫn có thể cướp đoạt được một chút thời gian sử dụng. Chuyện ngày hôm nay là cảnh cáo, ngươi đừng nghĩ động tới ta. Nếu như tái phạm thì sẽ không chỉ đơn giản là phái tất cả ngươi của ngươi ra ngoài. Ngươi sẽ phát hiện, tất cả bí mật của ngươi sẽ không còn là bí mật. Tất cả bố trí của ngươi sẽ bị quấy rầy, địch nhân của ngươi sẽ bất ngờ xuất kích, thậm chí tu vi của ngươi có thể tẩu hỏa nhập ma, lâm vào vạn kiếp bất phục! Chớ chọc ta, đây là cảnh cáo cuối cùng...

Đường Kiếp nói xong, thân hình tán đi, trôi vào trong thức hải vô tận.

- Khốn khiếp!
Ngọc Thành Tử tức đến xanh mét.

Hắn là Ngọc Thành Tử, là tiên đế Ngọc Thành Tử duy nhất từ xưa đến nay!

Tất cả mọi người kinh ngạc, cho dù là thiên đạo hắn cũng không sợ, chưa từng có ai khiến hắn chịu thiệt. Nhưng đây lại là Đường Kiếp, mỗi một lần chống đối khiến hắn rất tức giận.

Ngay từ lúc mới sống lại, tâm tình bất ổn thì thôi, nhưng lúc này thì đúng là bị chọc giận rồi.

Không ai có thể trêu đùa cho hắn như vậy.

- Chờ xem, sẽ có một ngày ta hoàn toàn loại bỏ ngươi.
Ngọc Thành Tử lẩm bẩm nói, rời khỏi thức hải.

Từ hôm đó, hắn không còn đề cập chuyện đối phó Tê Hà Giới, thậm chí ngay cả Chiến Thiên Lang và Hồng Bắc Thương cũng không hề nhắc lại.

Vô tận hư không.

Một tinh cầu xanh thẳm bay tới phía đối diện.

Vạn Giới Vương Đình công thành chiếm đất 120 năm, Tê Hà Giới cũng phát triển 120 năm.
Khác với Ngọc Thành Tử trở về khiến thiên hạ khiếp sợ, Tê Hà Giới và Đường Kiếp không dùng cách long trời lở đất mà dùng cách riêng của mình ngoan cường tồn tại, lớn mạnh .

Sau Thần nguyên giới, Tê Hà Giới trước sau tóm ba giới, quy mô không ngừng mở rộng.

Phạm vi được nâng cao khiến toàn bộ Tê Hà Giới biến hóa long trời lở đất, thêm nhiều tài nguyên, còn không ngừng tăng trưởng kiến thức, mở rộng tầm mắt, khiến nhiều tu giả đột phá bình cảnh tiến vào tầng cao hơn.

Sự đột phá này trong phạm vi toàn giới, tuy rằng không như linh hồn thánh thủy dựng sào thấy bóng, nhưng phạm vi rộng lớn hơn, khiến thực lực tổng thể nâng cao.
Đương nhiên, sự nâng cao này với tu giả trung tầng, cao tầng sẽ cho họ không gian phát triển.

Chỉ là, bọn họ vẫn còn cần nhiều thời gian và tài nguyên hơn nữa.

Tham Thần điện.

Đường Kiếp nhắm mắt ngồi trong điện.

Thăng tiến Tiên Đài, Đường Kiếp nhập chủ Tham Thần điện, trở thành người quản lý toàn bộ Tê Hà Giới, về phần Vân Thiên Lan thì tiếp tục bế quan, chỉ mỗi lần chiến tranh mới xuất hiện.

120 năm tu luyện, tu vi của Đường Kiếp từ Địa Tiên sơ kỳ dần tiến vào trung kỳ. Điều này cũng nhờ phúc của chiến tranh, mỗi lần chiến tranh người thắng ăn sạch, đạt được tất cả tài nguyên. Nếu không chỉ dựa vào bản thổ sản xuất cùng với lượng cố định hàng năm, muốn đạt tới trung kỳ thì ít nhất cũng phải chờ tới ngàn năm. Nhờ chiến tranh mà sự tích lũy này trở nên nhanh chóng, sau khi vượt qua bình cảnh có thể nhanh chóng phát triển.

Tuy vậy, muốn đi vào hậu kỳ, đỉnh cao, cho đến thành tựu Chân Tiên cũng cần ít nhất tám trăm năm.

Với đa số tu giả mà nói, có thể trong một ngàn năm tu từ Địa Tiên lên Chân Tiên đã là tốc độ không thể tin nổi, nhưng theo Đường Kiếp thì vẫn còn quá lâu.

Bởi vì hắn biết, Tê Hà Giới không có quá nhiều thời gian.
Không xa nữa, uy hiếp sẽ tới.

Không chỉ đến từ Vạn Giới Vương Đình, còn đến từ thế giới phản diện...

- Không còn nhiều thời gian nữa. Đường Kiếp thở dài nói.

Sau đó hắn cười rộ lên: - Cũng may Ngọc Thành Tử đã tặng cho ta lễ vật. Hai kim tiên, nêu dung tốt có thể giúp ta trong mười năm hoàn thành đột phá.

Đúng lúc này, một tiểu đồng gõ cửa tiến vào: - Thiên tôn!
- Chuyện gì?

- Thưa thiên tôn, chưởng giáo truyền lệnh nói chuyện công đạo lúc trước đã thỏa đáng, không biết thiên tôn còn gì chỉ bảo!

- Đã làm xong hết rồi sao? Đường Kiếp tươi cười: - Vậy lặng yên chờ khách quý đi.

PS lời tác giả: Có bằng hữu nói, lần trước tiên đế đánh chết Đường Kiếp không phải nghĩ Đường Kiếp đã chết rồi sao? Giải thích một chút, đây không phải BUG (lỗi) mà là quên. Bởi vì như đã nói, tiên đế Ngọc Thành Tử chính là vào lúc này mới biết Đường Kiếp không chết. Cách biết rất đơn giản, chính là chiến tranh tu giới. Thân là tiên đế, Ngọc Thành Tử không thể không biết chuyện phát sinh trong Tinh La giới, càng không thể thờ ơ Tê Hà Giới. Mà Tê Hà Giới bước lên con đường tinh không, không ngừng lớn mạnh cũng không phải việc nhỏ. Tiên đế đã biết Đường Kiếp chưa chết như vậy đấy.

Vấn đề khi viết tới đoạn đó ta đã quên nhấn mạnh, đó là sơ hở của ta. Thực tế, khi chư tiên báo cáo chuyện Tê Hà Giới thì tiên đế đã biết Đường Kiếp chưa chết. Ta không viết rõ là lỗi của ta, lúc này bổ sung thuyết minh, cũng xin được tạ lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com