Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1492:



Chương 1168: An ninh

Thiên Nguyên năm 121, Vạn Giới Vương Đình Chiến Thiên Lang phụng mệnh Ngọc Thành Tử đi Tê Hà Giới, chấp hành sát lệnh, đồng thời Đường Kiếp dùng ý thức phân thân nắm giữ thân thể tiên đế, loạn mệnh Vương đình, ám viết Xuân Thu, phái ra Hồng Bắc Thương chặn lại. Dưới tác dụng nhân quả, song phương đại chiến ngoài Tê Hà Giới đến cùng bị thương nặng, Bình hải quân thương vong thê thảm. Đường Kiếp lúc đó mới dẫn tu giả Tê Hà Giới truy sát, đánh chết Chiến Thiên Lang, Hồng Bắc Thương, khiến Vạn Giới Vương Đình bị tổn thương nặng chưa từng có.

Đối mặt với tình huống này, Ngọc Thành Tử cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Phân thân Đường Kiếp một ngày bất diệt, hắn cũng không thể làm gì Đường Kiếp, Tê Hà Giới và Vạn Giới Vương Đình tạm thời tiến nhập thời kỳ hòa bình.

Tuy nhiên bất kể Đường Kiếp hay Ngọc Thành Tử đều biết hòa bình này sẽ nhanh chóng bị phá vỡ. Với Ngọc Thành Tử mà nói, hắn cần thời cơ, còn đối với Đường Kiếp mà nói, hắn cần thời gian.

Dưới tình huống như vậy song phương đã đạt thành sự cân bằng tinh tế, Ngọc Thành Tử đi mở mang bờ cõi, Đường Kiếp cũng dẫn Tê Hà Giới đi lên con đường tinh không để phát triển.

Thiên Nguyên năm 136, Hứa Diệu Nhiên phí hơn một trăm năm, tập hợp đủ tất cả tài liệu, lấy linh hồn thánh thủy luyện ra ba mươi sáu viên tiên linh đan. Vì đảm bảo tác dụng, Đường Kiếp quy định chỉ có người tấn công Tiên Đài ở một bước cuối cùng kia mới được một viên tiên linh đan. Cùng năm, Y Y, Hứa Diệu Nhiên mượn tiên linh đan trợ giúp thăng tiến Tiên Đài.

Thiên Nguyên năm 158, Tê Hà Giới và Thiên Trạch giới đại chiến, Tinh Giới lại lần nữa lớn mạnh. Một năm đó, Hoàng Vô Cực đột phá gông cùm xiềng xích, thành tựu Chân Tiên, Tê Hà Giới nghênh đón vị Chân Tiên thứ hai.

Thiên Nguyên năm 196, Huyền Nguyệt chưởng giáo thăng tiến Tiên Đài, chưởng giáo chuyển giao cho Thích Thiếu Danh. Theo thời gian trôi qua, Tinh Giới lớn mạnh, những người trẻ tuổi phái Tẩy Nguyệt năm đó đã thành trụ cột vững vàng.

Thiên Nguyên năm 221, Cửu Hoa Tiên Tôn thăng tiến Tiên Đài, năm sau Minh Dạ Không thăng tiến Tiên Đài. Thêm một năm, Cô Xạ tiên tử thành tựu Chân Tiên.

Thiên Nguyên năm 298, qua bảy mươi năm, Thiên Nhai Hải Các Linh Lung Tiên Tôn, Ngọc Hư Tiên Tôn, Thiên Tình Tông Vô Ưu tiên tử, Tuyết Hàn Yên, Thiên Thần Cung Kim Vô Dục, Thú Luyện Môn Phong Mục Nguyên, Thất Tuyệt Môn Viên Thiên Phong, Thạch Tâm Thiền, Vương Tuyệt Diệt trước sau tấn thăng Tiên Đài. Nhiên Tình hoa hậu, Mục Tự Dương, Diệp Vân Tử trước sau thành tựu Chân Tiên. Lục đại phái chỉ có Quý Văn Trường năm đó bị thương ở Huyết Hà giới mà thực lực sụt giảm, cho đến nay không thể đột phá. Bất quá Thất Tuyệt Môn không có Chân Tiên nhưng lại có đỉnh cấp thiên tài Vương Tuyệt Diệt.

Vương Tuyệt Diệt là người ngoài Y Y Hứa Diệu Nhiên, người duy nhất cùng thời với Đường Kiếp thăng tiến Tiên Đài. Đó không chỉ nhờ thiên tư mà cũng vì Thất Tuyệt Môn đã dốc toàn lực bồi dưỡng hắn. Kỳ tài khoáng cổ tuyệt kim của Thất Tuyệt Môn, hy vọng chấn hưng Thất Tuyệt Môn. Vương Tuyệt Diệt cũng không có phụ lòng Thất Tuyệt Môn, có thể sử dụng thời gian ngàn năm thành tựu Tiên Đài.

Hơn nữa hắn là người duy nhất không sử dụng tiên linh đan.

Hắn chỉ muốn chứng minh, mặc dù không có Đường Kiếp và tiên linh đan, hắn vẫn có thể thành tựu sự nghiệp lớn.

Ngoài người lục đại phái, những môn phái khác của Tê Hà Giới cũng có người được thưởng tiên linh đan, thành tựu tiên vị.

Thiên Nguyên năm 356, Vương Phá Sát thành tựu Tiên Đài, đuổi kịp và vượt qua tất cả tiền bối, không hổ danh là con trai vận mệnh.

Sau đó năm mươi năm, Thích Thiếu Danh, Thái Quân Dương, Tịch Tàn Ngân, Bành Diệu Long, Mục Nghị và một số nhân vật cùng thế hệ đã thành tựu xuất khiếu đỉnh cao, khoảng cách tới Tiên Đài ngày càng gần.

Khi Tê Hà Giới đi càng xa trên con đường tinh không, quay mô Tinh Giới không ngừng mở rộng, thực lực tu giả không ngừng lớn mạnh, nước lên thì thuyền lên, tiêu chuẩn cũng khác xưa, mọi người nhờ đó mà tràn đầy tin tưởng và hy vọng vào tương lai.

Về phần Đường Kiếp tự tay sáng lập vẫn dừng lại ở Địa Tiên chưa làm tiến thêm, mười năm đột phá tựa như một cửa biển vô đáy...

Trời cao, Tê Hà Tây Hải.

Tê Hà Giới vốn không có Tây Hải mà chỉ là một khối đại lục đầy đủ. Nhưng theo Tê Hà Giới bước lên con đường tinh không, vừa chiến tranh vừa thâu tóm để lớn mạnh, diện tích Tê Hà Giới không ngừng tăng trưởng, địa mạo cũng không ngừng biến hóa.

Đây là sức mạnh dùng nhân lực định ra, mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất cho Tê Hà Giới.

Hiện giờ Tê Hà Giới không còn là một khối đại lục mà là năm khối, mỗi khối đều lớn hơn Tê Hà Giới trước nhiều. Bốn trăm năm, Tê Hà Giới trước sau tóm thâu hơn mười Tinh Giới, đã sớm phát triển thành đại hình thế giới, mặc dù vẫn kém Hồng hoang đại lục nhưng không còn là Tinh Giới bình thường trong tinh không nữa.

Hiện giờ tu giả sinh hoạt ở đây chỉ có vẻn vẹn mấy chục Tiên Đài, tọa lạc ở năm khối đại lục thủ vệ một phương, mà khối đại lục trung ương thuộc về phái Tẩy Nguyệt, nhận sự cung phụng đến từ các đại lục xung quanh.

Tây Hải ở Tây Hải trung bộ đại lục. Nơi này hải vực mở mang, yêu vật nhiều, tài nguyên vô số.
Một đảo nhỏ ở Tây Hải, diện tích không lớn, tài nguyên cũng không phong phú, chỉ vẹn vẹn có sáu bảy mươi hộ ngư dân. Nhờ không có gì thiên tai gì nên ngư dân ở đây phần lớn an cư lạc nghiệp, vui vẻ hòa thuận.

Hoàng hôn, các thuyền rời bến đánh cá đã trở về. Các ngư dân dỡ thu hoạch rời thuyền, trong thôn cũng lập tức náo nhiệt lên.

Đi đàng trước là một nam trung niên có chòm râu, vác một tấm lưới đánh cá đi tới, không ngừng chào hỏi bà con trong thôn.

- Trương thẩm, Lý thúc, chào mọi người.

- Tiểu Kiếp đã về, thế nào, thu hoạch tốt chứ?
- Nhờ phúc của ngài, mọi chuyện đều tốt. Người trung niên cười hì hì, dáng vẻ đúng là Đường Kiếp.

Một căn phòng trong thôn nhỏ chính là nơi Đường Kiếp ở. Thời khắc này trở về, nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên đứng ở cửa, quần áo vải thô không thể che hết dáng vẻ xinh đẹp, lúc này đang dựa cửa ngóng chồng, gương mặt mỉm cười.

Nhét lưới đánh cá vào tay Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp nói: - Lưới rách rồi, nàng vá đi.

- Ừm. Hứa Diệu Nhiên nhận lấy, quay về phòng nghiêm túc cầm kim vá.

- Ồ đúng rồi, còn có cái này.
Đường Kiếp cầm một con cá lớn trên tay, vui vẻ: - Khó có được một con Đại vương ngư, nấu canh dùng đi.

Hứa Diệu Nhiên nhìn hắn xem thường: - Đã nói không nên sử dụng pháp thuật, Đại vương ngư này chàng bắt kiểu gì chứ?

Đường Kiếp cười ha hả vài tiếng: - Chớ để ý, thật sự là Đại vương ngư này khá hiếm lạ, mấy tiểu tử trên thuyền thấy cũng muốn tranh đoạt. Chúng ta nói không dễ sử dụng chứ không phải không cần. Làm canh cá cho phu nhân ăn đâu thể nói là chuyện nhỏ? Đó chính là đại sự.

Hứa Diệu Nhiên lại lườm hắn một cái, cười nói: - Vẫn là miệng của muội ngọt. Y Y, cầm đi nấu canh.
- Đến đây! Y Y đi ra, lột da Đại vương ngư đi nấu canh.

Ai cũng không ngờ Tiêu Dao Thiên Tôn có uy danh cường thịnh Tê Hà Giới lại ở nơi nhỏ bé này cũng Hứa Diệu Nhiên và Y Y trải qua cuộc sống không tranh quyền thế.

Vừa sửa ngư võng, Hứa Diệu Nhiên nói: - Đúng rồi, Vũ nhi có truyền tin về.

- Hả? Hiếm khi thấy đứa con này báo tin, lại gây ra phiền toái gì rồi? Đường Kiếp hỏi.

Hứa Diệu Nhiên cười nói:
- Nào có phụ thân nào như chàng. Hiên Vũ mấy ngày trước nói đã chuẩn bị xong cơ bản để tấn công Tử Phủ, không bao lâu sẽ chính thức tấn công Tử Phủ, hỏi chàng có đến xem không.

Đường Tử Hi và Đường Hiên Vũ cũng không ở cùng cha mẹ. Thứ nhất họ còn trẻ, tâm tính năng động không thích gông cùm xiềng xích. Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên ẩn cư tu thân dưỡng tính, cũng lo Tử Hi Hiên Vũ còn non nớt nhưng phải cho ra ngoài trải nghiệm. Thứ hai là dựa vào tài nguyên trong nhà, chung quy khó ra hồn, người trẻ tuổi cần kinh qua mưa gió mới thành ngọc sáng. Vì thế Đường Kiếp còn đặc biệt dặn dò, không được tiết lộ thân phận.

Mới ra ngoài, đôi tỷ đệ đã chịu đau khổ, thậm chí còn trải qua vài lần nguy hiểm. Cũng may Đường Kiếp sớm phái Vân Mẫu Chiến Khôi và Kình Sa yêu thần âm thầm thủ hộ, lần nào cũng là hữu kinh vô hiểm. Theo thời gian phát triển, hai đứa bé dần lớn lên, ngày càng biết điều, không còn khiến Đường Kiếp phải bận tâm nhiều.

Bởi vậy khi Đường Kiếp nói đứa nhỏ gây ra phiền toái không bằng nói nhớ đến đứa con khiến hắn có chút phiền muộn. Chỉ là tâm tư tinh tế này khó có thể nói thành lời.

Thời khắc này nghe Hứa Diệu Nhiên nói xong, Đường Kiếp gật đầu: - Muốn xung kích Tử Phủ sao, cũng không lệch nhiều thời gian lắm.

Đường Kiếp năm đó dùng hai trăm năm tu tới Tử Phủ Cảnh, tuy nhiên kinh nghiệm của hắn người phi thường khó thể so sánh, Đường Hiên Vũ không thể nhanh được như hắn. Nhưng có thể trong bốn trăm năm đạt tới mức này có thể nói tốc độ cực nhanh. Nhanh hơn nó là tỷ tỷ Đường Tử Hi, hai mươi năm trước đã thành tựu Tử Phủ. Có lẽ vì thế mà Đường Hiên Vũ nhàn tản trở nên nghiêm túc, nếu không e rằng còn phải mất thêm chút thời gian.

- Chỉ là Tử Phủ mà thôi, có gì đáng xem đâu, đợi chúng thăng tiến hãy nói.

Với người khác mà nói, Tử Phủ có thể là tuyệt lĩnh lạch trời, nhưng Đường Kiếp biết con mình có thiên tư không kém Vương Tuyệt Diệt, thành tựu Tử Phủ chỉ là vấn đề thời gian, căn bản không tồn tại lạch trời. Dù sao đó cũng là tư chất do Xuân Thu bảng định ra, cho đến Tiên Đài sẽ không có bình cảnh.

Nếu không phải để củng cố cơ sở, tốc độ thăng tiến của đôi tỷ đệ còn thăng tiến nhanh hơn.

Cho nên nghe Đường Kiếp nói như vậy, Hứa Diệu Nhiên cũng không kỳ quái, chỉ cười nói:
- Bất kể thế nào cũng là ngày trọng yếu. Còn nữa con cái ra ngoài đã lâu như vậy, chàng không nhớ con sao?

Đường Kiếp cười ha hả: - Nàng à, ta biết ngay là nhớ con, kiếm cớ đi xem chúng thôi. Ôi, chúng cũng đã bốn trăm tuổi, không còn là nhóc con chưa ráo máu đầu, đâu còn hiếm lạ tình cảm đó.

Hứa Diệu Nhiên trừng mắt với Đường Kiếp nói: - Lớn thế nào cũng là con của ta, chàng không đi thì ta đi.

Đường Kiếp cười khổ: - Không phải ta không muốn đi, thật sự là không còn bao nhiêu thời gian.
- Không còn bao nhiêu thời gian? Lời này có ý gì? Hứa Diệu Nhiên ngẩn ra rồi hiểu ngay: - Chàng nói là...

Đường Kiếp gật đầu: - Hồng Mông đại kiếp!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com