Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1493: Bình hải bát trọng sơn



Chương 1169: Bình hải bát trọng sơn

Hồng Mông đại kiếp!

Đây là một cái tên mà tu giả chính giới nghe rồi đều biến sắc.

Thiên địa có chính phản, Tinh La là chính Hồng Mông là phản.

Hồng Mông đại kiếp đại biểu cho phản giới xâm lấn, đại biểu cho cuộc sống bị Ma tộc xâm lấn!

Không ai có thể bỏ qua uy hiếp từ Hồng Mông Giới, bởi vì ngàn vạn năm qua, Tinh La chính giới chưa từng đánh bại được Hồng Mông Giới. Số lượng ma đầu Hồng Mông Giới như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, số lượng nhiều, thực lực dũng mãnh.
Đánh bại chúng chỉ có một thứ, đó chính là thiên đạo vận chuyển.

Thiên đạo vận chuyển, cứ ba ngàn năm mở ra một lần, sau trăm năm đóng lại. Ngày thông đạo đóng cửa là lúc Hồng Mông Ma tộc lui.

Ngọc Thành Tử năm đó bố trí Chư thiên đấu la tinh quang thần võng cũng dựa trên cơ sở đó, khiến thông đạo ít hơn, thời gian đóng cửa nhanh hơn, nhưng chủ đạo nhất vẫn là bản thân quy luật thiên đạo.

Thế nên, mỗi một lần Hồng Mông đại kiếp đến, cả chính giới đều phải toàn lực ứng phó phòng bị.

Tê Hà Giới mấy năm nay không ngừng thâu tóm để phát triển, nhưng sự hùng mạnh này chỉ so với chính giới thôi, với Hồng Mông Giới thì Tinh Giới càng hùng mạnh càng dễ thu hút nhiều Ma tộc tiến công. Ở điểm này thiên đạo khá công bằng.

Hiện giờ khoảng cách Hồng Mông đại kiếp còn 20 năm, thân là tồn tại cao nhất Tê Hà Giới, Đường Kiếp không thể khoanh tay đứng nhìn. Sự thật là từ hơn một trăm năm trước, phái Tẩy Nguyệt đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, mà ngay cả bước đi trên con đường tinh không cũng chậm dần. Trước đó Đường Kiếp còn được Vân Thiên Lan truyền lệnh, nói cho hắn biết tất cả những gì cần thiết đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hắn trở về.

Dưới tình huống như vậy, chuyện Đường Hiên Vũ thăng tiến không được tính là đại sự gì.

Biết chuyện, Hứa Diệu Nhiên không yêu cầu Đường Kiếp đi nữa mà chỉ nói: - Xem ra những ngày bình an sắp phải chấm dứt, chỉ không biết đại kiếp tới, cả Tinh La chính giới có bao nhiêu người có thể sống sót.

Mỗi một lần Hồng Mông đại kiếp nạn đều là một lần thanh tẩy, núi thây biển máu.

Đường Kiếp thản nhiên nói: - Kiếp Hồng Mông là nguy nan cũng là kỳ ngộ. Yên tâm đi, ta và thúc tổ đã sớm có sắp xếp, nhất định phải mượn lần đại kiếp này thành tựu cho Tê Hà Giới vinh quang vạn thế, khai sáng con đường tương lai.

- Vậy thì tốt. Hứa Diệu Nhiên nhìn trượng phu, trong mắt là sự tín nhiệm.

Đây đúng là ưu điểm của Hứa Diệu Nhiên, bất kể tình huống cũng rất tin tưởng trượng phu.

Ba ngày sau, núi Xuất Vân.

Hiện giờ Xuất Vân đã khác trước kia nhiều.

Sau khi thôn tính đại lượng thổ địa, Xuất Vân cao lớn hơn trước nhiều. Ngọn núi cao nhất đã sớm đổi chủ, đổi thành Bái Nguyệt Phong, không chỉ đâm thẳng vào tận trời mà còn trực tiếp chạm vào cương phong. Đứng ở đỉnh Bái Nguyệt Phong có thể cảm nhận cương phong gào thét. Ngẫu nhiên sẽ có gió cuốn ra oai. Bởi vậy đỉnh núi ngoài bãi đá trơn nhãn như gương thì không còn gì khác.

Nhưng đối với những tồn tại Xuất Khiếu hay Tiên Đài thì cương phong không còn là trở ngại ra vào tinh giới mà là thứ phụ trợ họ tu luyện.
Giờ phút này, Tịch Tàn Ngân ngồi trên bệ đá Bái Nguyệt Phong.

Đỉnh đầu ba thước có cương phong xoay tròn, toàn thân cương phong bao phủ. Duy khoảng cách trước Tịch Tàn Ngân ba thướ vẫn duy trì sự bình tĩnh.

Phía trước hắn đốt một cây ngọn nến. Tim nến rất nhỏ, ý vị nó rất dễ bị tắt, dù chỉ là một hơi thở. Nhưng ngọn nến để trước Tịch Tàn Ngân vây quanh bởi cương phong cũng vẫn chưa đứt đoạn.

Đó không phải ngăn cách đơn thuần, nếu muốn ngọn nến cháy thì phải cho không khí tiến vào, chứng tỏ lúc ngăn cách cương phong phải mở lỗ hổng nhỏ. Mà cương phong lúc lớn lúc nhỏ, biến ảo vô thường nên phải không ngừng điều chỉnh, chỉ khi khả năng nắm giữ lực lượng tới đỉnh cao mới làm được điều này. Thế nên, hắn đang tập năng lực thao túng lực lượng.
Một luồng gió lớn đánh úp lại.

Ngọn nến hơi nhảy lên, biên độ không lớn, mắt thường gần như khó có thể cảm thấy, nhưng trong mắt Tịch Tàn Ngân lại là chấn động như động đất. Cuối cùng nhờ hắn ứng biến đúng lúc nên ánh nến không tắt, chỉ có điều tim đập nhanh hơn vài phần, có thể nghe thấy rõ trong tiếng gió cuồng bạo.

- Làm không tồi. Một thanh âm truyền đến.

Tâm ý Tịch Tàn Ngân máy động, điều chỉnh linh khí có chút sai lầm khiến ngọn nến phụt tắt.

Tịch Tàn Ngân cũng không để ý, khẽ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kiếp đang đứng phía sau.

- Sư tôn! Tịch Tàn Ngân mừng rỡ đứng lên.

Mất đi ngăn cách, gió nổi lên lướt qua Tịch Tàn Ngân. Tịch Tàn Ngân hướng Đường Kiếp thi lễ: - Đệ tử tham kiến sư tôn, sư tôn rốt cuộc đã trở lại. Không biết sư tôn trăm năm thanh tu, mọi chuyện đều tốt chứ?

- Mọi chuyện đều tốt. Đường Kiếp mỉm cười nói: - Nhìn ngươi thì khoảng cách tấn công Tiên Đài đã không còn xa nữa rồi, cũng không biết có thể vượt qua Hồng Mông đại kiếp hay không.
Nghe nói thế, Tịch Tàn Ngân hơi do dự một chút, lúc này mới nói: - Sư tôn, Hồng Mông đại kiếp thực sự đáng sợ như vậy sao?

Đường Kiếp cười nói: - Ngươi hỏi ta ta biết trả lời thế nào? Dù sao với ta mà nói, điều cũng là lần đầu tiên.

Tịch Tàn Ngân lúc này mới nhớ Đường Kiếp giống như hắn, cũng là người đã tu luyện một ngàn hai trăm năm. Mình gọi hắn sư tôn nhưng thực tế thời gian tu luyện kém chỉ mười năm, từ bản chất còn là người cùng thế hệ. Chỉ có điều người này đã vượt xa mọi người, khiến Tịch Tàn Ngân khâm phục không ngừng.

Thầy trò hai người trò chuyện một lát, Đường Kiếp đi Vân Hoa cung gặp Vân Thiên Lan.
Vân Hoa cung chính là nơi khi Tê Hà Giới mở rộng, phái Tẩy Nguyệt hao phí tài nguyên tạo ra Tiên cung, chế tạo thành một kiện thần binh, phái Tẩy Nguyệt lại xin Cô Xạ tiên tử và Quý Văn Trường đến hỗ trợ. Hiện giờ hoa cung đã thành, đại đạo còn thấp, những lúc nào cũng có thể thấy được đạo vân bay múa, đó là do Vân Thiên Lan, Cô Xạ tiên tử và mấy vị Tiên Đài Đại Năng trấn thủ trong đó, vì thế bảo tồn được dấu vết đại đạo, thành tựu Đạo Binh.

Nghe nói bảo vật này một khi công thành, có thể cất chứa ngàn vạn, ngao du hư không, nơi nào phóng nhãn khắp thiên hạ cũng có thể đi được, khó nhất là còn có thể dung hợp với Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Vật ấy từ khi tồn tại đã trở thành chiếc thuyền vuông của Tê Hà Giới, dùng để ngừa lúc thất bại.
Có lẽ nó vĩnh viễn không có tác dụng, nhưng chỉ cần có nó thì Tê Hà Giới vĩnh viễn bất diệt.

Thời khắc đi vào Vân Hoa cung, chỉ thấy trên đại điện có ba mặt trời lấp lánh, đúng là Vân Thiên Lan, Cô Xạ tiên tử và Quý Văn Trường.

Đi tới trước ba người, Đường Kiếp thi lễ: - Đường Kiếp xin chào thúc tổ, Cô Xạ tiên tử, Quý tiền bối.

Vân Thiên Lan mỉm cười nói: - Có thể đợi cho ngươi trở về là tốt rồi, tài nguyên bố trí Bình hải bát trọng sơn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ ngươi ra tay.

Bình hải bát trọng sơn, đây là một trận pháp siêu cấp dùng để thủ hộ toàn bộ Tê Hà Giới.

Sở dĩ có tên này là vì trận pháp cần rất nhiều tài nguyên, tiêu hao tài nguyên ước chừng với tám ngọn núi lớn, số lượng lớn tới có thể điền hải, tên cổ là Bình hải bát trọng sơn. Phải biết rằng đó đều là tài nguyên quý báu, không phải cặn bã, luận số lượng thì nhiều tới làm người ta líu lưỡi.

Trận pháp tiêu hao lớn như thế người thường cùng khó chịu đựng, cũng chỉ có động viên toàn bộ lực lượng của Tê Hà Giới mới sưu tập được hết.

Trên thực tế lúc Vân Thiên Lan và Đường Kiếp nghiên cứu thảo luận kiến thiết một thủ hộ đại trận toàn bộ giới, Đường Kiếp từng chọn ra bảy tiên trận cao cấp, trong đó Bình hải bát trọng sơn tiêu hao tài nguyên nhiều nhất nhưng cũng có uy năng mạnh nhất. Luận uy năng, nó còn mạnh hơn Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận của Binh Chủ vô số lần. Đương nhiên, Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận chỉ thủ hộ một nơi, Bình hải bát trọng sơn thủ hộ cả Tê Hà Giới, gánh nặng khác nhau nên uy năng cũng không giống.

Trận này năm đó Đường Kiếp lấy được ở ngũ nguyên động phủ, nhưng Ngũ Nguyên Thượng nhân cũng không thể bố thành, đó là vì nó cần quá nhiều tài nguyên, cũng trở thành sự tiếc nuối cả đời của Ngũ Nguyên Thượng nhân.

Mà Vân Thiên Lan lại lựa chọn tòa siêu cấp đại tiên trận.

Đó không phải vì Bình hải bát trọng sơn có uy năng hùng mạnh mà vì nó có tác dụng vô cùng độc đáo...

Hiện giờ tài nguyên cần kiến thiết Bình hải bát trọng sơn đã đủ, cũng tới lúc nó nên hiện thế.

Giờ nghe Vân Thiên Lan nói, Đường Kiếp trả lời: - Thúc tổ yên tâm, Đường Kiếp sẽ toàn lực xây xong trận này.

Vân Thiên Lan gật đầu: - Ta luôn tin tưởng ngươi. Tương lai Tê Hà phải giao cho ngươi rồi!

Cùng lúc đó.

Tiên giới, Vạn Giới Vương Đình.

Ngọc Thành Tử ngồi ở ngọc thần tọa, nghe quần tiên tấu sự.
- Trường Thiên tân quân mới tổ chức và thành lập, đã vào biển sao tu luyện.

- Thập nhị tiên trận đã bố trí mười một tòa, duy có vạn tiên vô sát trận đang kiến thiết, ít nhất phải cần mười năm mới hoàn thành, có thể xong trước Hồng Mông đại kiếp.

- Đại trận hộ giới của Thiên Tuyền Tinh Giới đã phá, theo ý bệ hạ vây mà không công. Một khi Hồng Mông đại kiếp nạn tới, Tinh La mông Tề Thiên tông sẽ trở thành quân tốt giúp chúng ta ngăn cản quần ma.

- Tam Thập Tam Thiên đã tự khóa Tinh Giới, toàn lực phòng thủ. Đại kiếp nạn nhất định không có ngoại xâm...

Tin tức đầu tiên truyền đến, Ngọc Thành Tử sắc mặt bất động, mãi đến tin tức cuối cùng, Ngọc Thành Tử mới mỉm cười.

Hắn lẩm bẩm nói: - Đại kiếp buông xuống, ai cũng cảm thấy bất an. Thiên đạo hạt chúc, ốc còn không mang nổi mình ốc, ta xem lũ ruồi bọ còn làm thế nào trở ngại ta! Hồng Mông đại kiếp nhất định trở thành cơ hội cho Ngọc Thành Tử ta siêu thoát thiên đạo. Nó là đại kiếp của kẻ khác nhưng lại là cơ hội nghìn năm của ta!

Sau đó hắn đầy thâm ý bồi thêm một câu: - Cuối cùng cũng tới ngày này, hãy nhanh tới đi!

Ầm ầm!

Trên bầu trời bùng nổ sấm sét, gió lốc buông xuống!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com