Sóng bùng lên ở chỗ hai người giao thủ, Đường Kiếp phá lệ hừ một tiếng, người bay ngược, đỉnh núi dưới chân vỡ vụn, rồi ngay sau đó tự động phục hồi như cũ.
Đồng thời Nguyên Dục Ma quân cũng hừ lạnh, mây khói cuốn lui về sau.
Lần đọ sức này không ai chiếm được tiện nghi của ai.
Chỉ có Đường Kiếp biết mình yếu hơn một chút, bởi vì hắn có lực lượng của Đế Nhận. Đường Kiếp từ khi xuất đạo tới nay, từ cơ bản đã khiêu chiến vượt cấp, chỉ muốn vô địch đồng giai. Đây là lần đầu đánh đối thủ cùng giai lại rơi xuống hạ phong.
Trong lòng rung động rất lớn.
Đương nhiên hắn vừa mới thăng tiến Chân Tiên, tu vi ở hạ tầng Chân Tiên, nhưng nhiều hơn vẫn vì bên kia là Hồng Mông Ma giới, là quê hương các cao thủ chân chính, lắm ma đầu thực lực vượt cấp.
Nguyên Dục Ma quân có thể lấy thân Chân Tiên trở thành một trong 99 đại ma chủ, chỉ huy hơn 10 tiểu Ma Chủ cũng phải dựa vào thực lực dũng mãnh.
Đường Kiếp khiếp sợ, nhưng chẳng lẽ Nguyên Dục Ma quân không rung động?
Không ngờ nhân loại vẫn còn một kẻ tu vi tương đồng lại khiến mình thấy rung động!
Trong Tinh La giới quả nhiên vẫn có nhân vật nổi tiếng, mà nhân vật như vậy lại đụng phải mình.
Nghĩ vậy, tâm tình Nguyên Dục Ma quân kém đi.
Nguyên Dục Ma quân không phải kẻ mê võ nghệ, với hắn mà nói, kẻ thù nhỏ yếu vẫn tốt hơn. Đương nhiên, nếu như là tên Tàn Sát Chiến Ma kia thì khác. Với hắn mà nói, tài nguyên chưa bao giờ hấp dẫn hắn bằng kẻ địch mạnh mẽ.
Xui xẻo, sớm biết thế đã đổi với tên khốn Chiến Ma kia rồi.
Nghĩ như vậy, Nguyên Dục Ma quân thối lui. Chỉ giao thủ trong nháy mắt nhưng cả Đường Kiếp và Nguyên Dục Ma quân đều biết thực lực của nhau, cũng đồng thời thức tỉnh tinh thần, nhận thức đối thủ không dễ đối phó.
So sánh với cao tầng đọ sức, chiến đấu trung hạ tầng đều là đồ sát, hủy diệt.
Dù Nguyên Dục Ma quân xé Tróc tinh võng chế đường sống cho quần ma, nhưng cũng chỉ giới hạn ở cao đẳng Ma tộc. Hắc ám Xà Ma và ma quân ở bên trong vẫn bị tập kích khủng bố.
Mặc dù có đường, chúng cũng khó thể lợi dụng.
Đây là một trận đồ sát toàn diện. Là Ma tộc trong chiến trường thì hiếm có tồn tại nào có thể tránh được ngũ hành điên đảo trận. Mà chết rồi thi thể còn bị hiến tế, lực lượng một phần dùng cho chuyển hoán vào Ngũ Hành trận vận hành, một phần tăng cường cho Đường Kiếp và Vân Thiên Lan.
Dù Nguyên Dục Ma quân tự mình ra tay, nhưng có Đường Kiếp chống đỡ nên hiệu quả quá bé nhỏ, cuối cùng phải dùng một viên Tử Ma Châu quý giá mới thành công cứu được quần ma.
Cho nên chiến tranh không tiếp tục trì hoãn.
Bão cát chà xát nửa canh giờ, giết chết Ma tộc cuối cùng sót lại mới lặng lẽ biến mất. Chiến trường kịch liệt yên tĩnh lại, không còn ồn ào náo động.
Bởi vì chẳng có lấy một thi thể hay pháp bảo nào, tất cả đã bị luyện hóa, thậm chí cả thổ địa cũng khôi phục nguyên hình, thế nên chiến trường thoạt nhìn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có tiên linh sương vụ gần pháo đài nói cho mọi người biết nơi này từng trải qua một trận đại chiến, hơn nữa người thắng là nhân loại.
Làm bên thắng, Nhân Tộc cũng trả giá không ít.
Ước chừng hơn bốn nghìn tu sĩ chết trận, trong đó bao gồm hơn hai mươi vị Tử Phủ. Những người này đại bộ phận bị ma quân tấn công, đánh giáp lá cà lúc thổ địa bị ô nhiễm nên thương vong thê thảm. Mà khi Bình hải bát trọng sơn tế lên, tình thế nghịch chuyển những vẫn có Ma tộc điên cuồng không lùi công phản công, cường xung trận địa Nhân Tộc.
Lúc này Nhân Tộc chịu đựng áp lực lớn, tất cả ma vật bắt đầu liều mạng, tiền tuyến phòng ngự sụp đổ một lần, điểm này đồng dạng nằm ngoài dự đoán của Đường Kiếp, thế nên hắn cũng may mắn tiếp nhận ý kiến của đám Tiêu Biệt Hàn. Nếu quả thật đợi tất cả ma quân lên sàn thì nhân loại sẽ thương vong cực hạn, đối mặt với ma quân quyết tử phản kích mất còn hơn được.
Nếu phát sinh chuyện này Ma tộc sẽ thương vong nhiều hơn, nhưng thảm hại của Nhân Tộc sẽ còn mãnh liệt hơn đây.
So sánh với Nhân Tộc, tổn thất của Ma tộc vẫn tính là lớn hơn. Tiên Đài ma đầu không tổn hại, trong thời gian ngắn không ra tay. Tử Phủ Ma tộc thì bỏ mình hơn một trăm.
Con số nhiều hơn nhân loại, nhưng xét tổng thể 1800 cao đẳng Ma tộc thì vẫn có thể tiếp nhận.
Tuy nhiên thêm nữa thì tổn thất đúng là kinh người.
120 vạn Yêu giác ma, một trận chiến còn lại chưa tới 60 vạn, sở dĩ còn thừa 60 vạn là vì chưa được phái lên. Cho dù tiêu hao pháo hôi thì cũng không cần một lần phái hết toàn bộ. Huống chi quá nhiều ma vật cấp thấp sẽ đè ép không gian của cao đẳng ma vật không gian, khiến cao đẳng ma vật không thể rất nhanh phát huy chính mình tác dụng. Một trăm vạn Hồng Bức và tám mươi vạn Thiết cốt ma cũng bỏ mình một nửa, còn dư lại vì không ở chiến trường mà may mắn bảo tồn được.
Ngân diệm ma khá hơn chút, chúng có thực lực tương đối mạnh, lực liên kết có thể đánh chết Tử Phủ, là chủ lực, năm mươi vạn bước vào bốn mươi vạn, không có con nào trở về.
Thảm nhất vẫn là hắc ám Xà Ma.
Trện này vốn định thu thập toàn bộ hắc ám Xà Ma, vì nhóm Ma Chủ đã phái toàn bộ ra trận, ba mươi vạn hắc ám Xà Ma đều tiến vào chiến trường.
Tuy nhiên chúng vẫn chưa chết hết. Thực lực hùng mạnh còn có thân thể mạnh mẽ giúp chúng có năng lực tự bảo vệ mình. Một vài hắc ám Xà Ma ở hậu phương vì thế lui về phía sau, hơn nữa có cao cấp Ma tộc bảo hộ, ba mươi vạn hắc ám Xà Ma giữ lại được năm vạn.
Tử Phong ma thì tốt hơn một chút. Thực lực của chúng mạnh hơn hắc ám Xà Ma, nhưng phòng ngự và năng lực sinh mạng vẫn kém hắc ám Xà Ma một chút. Tuy nhiên thủ đoạn hóa thân cơn lốc thủ cùng với việc xuất trướng giúp chúng giữ lại được đại bộ phận.
Mười vạn Tử Phong ma vốn chỉ có một nửa tiến vào chiến trường, cũng vì khoảng cách mà chạy thoát lượng lớn, cuối cùng chỉ có khoảng một vạn con chết trận.
Về phần Huyết ma quân hùng mạnh nhất, căn bản sẽ không lên chiến trường, cho nên không chết lấy một con.
Trận chiến này là chiến dịch đồ sát, sáng tạo những chiến quả huy hoàng trong lịch sử, đối kháng chính diện, lấy ít đành nhiều mà đại thắng.
Đồng thời đây cũng là một hồi đọ sức giữa văn minh và hoang dã.
Một phương binh hùng tướng mạnh, dũng mãnh điên cuồng, hoang dã, một phương bảo vệ nghiêm mật, chiến thuật hay thay đổi, kết quả là bên văn minh thắng.
Nhưng đây chưa phải kết quả sau cùng.
Trong lịch sử đủ trường hợp nhất thời đắc ý mà thảm bại cuối cùng. Mặc kệ thế nào, một sự thật cơ bản là thực lực của Ma tộc vẫn mạnh hơn Nhân Tộc nhiều lắm.
Hơn nữa Bình hải bát trọng sơn đã bại lộ, Ma tộc biết có trận này tồn tại thì sẽ có kế hoạch không đi vào vết xe đổ. Ngoài ra trận chiến này trước sau khởi động nhiều trận pháp, tiêu hao nhiều tài nguyên. Đấu pháp kiểu này không thể kiên trì nhiều lần. Nếu không có đầy đủ Ma tộc tử vong hiến tế thì riêng tài nguyên hao tổn đủ khiến mình cảm thấy bên mình mới là phe chiến bại.
Đó là lý do khiến Đường Kiếp không vui nổi.
Quân bài chưa lật lớn nhất đã bại lộ, mà thực lực Nguyên Dục Ma vượt xa suy nghĩ. Tiếc nuối nhất là kế hoạch muốn mượn trận này tiêu diệt ít nhất hai đội ma quân hùng mạnh, ít nhất cũng phải hai phần ba ma vật cấp thấp, nhưng kết quả lại kém Đường Kiếp chờ mong quá xa.
Thắng bại kỳ thật không phải so chiến tổn mà phải xem mình có hoàn thành quy hoạch chiến lược hay không.
Đối với Đường Kiếp mà nói, không thể hoàn thành dự định ý nghĩa sau này phiền toái cao hơn. Dưới tình huống đó, Đường Kiếp thật không nghĩ đó là thắng lợi.
Hắn cho rằng đây chỉ là mối trao đổi không tệ, chứ chưa đạt tới mức thu hoạch được mùa.
Những người khác không biết suy nghĩ của hắn, cho nên sau cuộc chiến đã bắt đầu mở tiệc ăn mừng. Khắp nơi là lửa trại lóng lánh, trên bầu trời chúng tiên lượn lờ. Cách Tiếp Thiên Lĩnh không xa có một đỉnh núi nhỏ như thiết côn chỉ vào khoảng không. Đỉnh núi có một động đá nhỏ, bên trong có một bóng người, nếu không chú ý thì không thể phát hiện.
Đường Kiếp ngồi một mình trong sơn động nhỏ, an tĩnh ngắm nhìn phương xa. Từ nơi này có thể thấy Thiên Chức Lĩnh, thấy hắc ám pháo đài dựng bởi hắc ngọc thạch.
Hắn kinh ngạc không nói một lời, mãi khi ngoài động xuất hiện một bàn tay thon dài.
Tay đập vào không trung, phát ra tiếng "Thùng thùng".
Sau đó Hứa Diệu Nhiên cười như hoa xuất hiện: - Có người không?
Đường Kiếp trả lời: - Không có ai.
Hứa Diệu Nhiên hừ một tiếng, thân hình lóe lên tiến vào: - Không có ai ta cũng muốn vào.
Đi vào trong động ngồi xuống đùi, cánh tay ngọc ôm lấy cổ Đường Kiếp: - Người bên ngoài đều đang tìm chàng, cung chúc thiên thần thần cơ diệu toán, thắng ngay từ trận đầu, chàng còn không ra chúc mừng một chút?
Đường Kiếp cười khổ: - Nàng cũng trêu ta. Cái danh thiên thần, ta hiện giờ còn chẳng có đạo pháp không nên xưng thiên thần, Tiên Tôn thì có thể. Trận chiến này dù thắng nhưng Ma tộc chưa bị động tới căn bản, ta chỉ đang nghĩ kế tiếp nên làm thế nào.
- Ta biết chàng đang suy nghĩ đại kế đối địch, nhưng sao chàng phải ôm tất cả trọng trách vào mình chứ.
Đường Kiếp cười khổ: - Giao cho người khác ta cũng không yên tâm .
- Nhưng chàng suốt ngày suy nghĩ, không biết là phản mất bản tâm sao? Đời tu giả chú ý nhất là thuận theo tâm ý. Suy nghĩ quá nhiều ngược lại bất mãn. Mấy năm nay chàng dốc lòng tu hành, đã ít tính kế. Nhưng hiện giờ đánh với Ma tộc lại bắt đầu thành âm mưu giả. Ta lo chàng tính toán quá độ, đi ngược bản thân. Đường Kiếp ngẩn người, nhìn về phía ái thê.
Hứa Diệu Nhiên quan tâm hắn nhất, đương nhiên cũng hiểu rõ hắn nhất, thế nên thứ Đường Kiếp chưa thấy, Hứa Diệu Nhiên lại thấy được.
Lúc này có Hứa Diệu Nhiên nhắc nhở, Đường Kiếp mới mình đã vô ý lâm vào chấp niệm, một mặt do áp lực từ Ma tộc, về phương diện khác cũng do Bình hải bát trọng sơn. Ban ngày tăng lên khiến tu vi Đường Kiếp tiến một bước dài, tuy chưa tới Chân Tiên trung kỳ, nhưng cũng tương đương với năm trăm năm tu hành.
Dù đã có mấy trăm năm tích lũy, thời khắc này vẫn tới quá nhanh khiến hắn lo được lo mất. Vẫn là Hứa Diệu Nhiên nhắc nhở giúp hắn tỉnh ngộ lại cười nói: - Vẫn là phu nhân nói nhiều. Thế giới này không chỉ có ta, cả mọi người cũng nên học cách buông tay và tín nhiệm. Nếu thế, giờ ta nên thoải mái làm chuyện mình muốn làm.
- Không biết phu quân muốn làm gì đây?
Nhìn đôi mắt kiều mị của Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp cười nói: - Đương nhiên là như phu nhân mong muốn.
Nói xong đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa thâm tình hôn xuống, váy hoa Tử La không gió tự rơi, trong thạch động một cảnh kiều diễm.