Sau một phen , Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên ôm nhau ngủ. Tuy giờ hai người đều đã là tiên nhân không cần ngủ, nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, họ yên lặng ôm nhau trao đổi cảm giác ấm áp, cũng là minh chứng tốt nhất bọn họ vẫn là nhân loại.
Bất kể thành tiên đắc đạo, Đường Kiếp cũng không nỡ từ bỏ hai chữ thân nhân, dù ảnh hưởng tới cực hạn tương lại hắn cũng không nỡ buông bỏ. Dù sao, đầu tiên là người, sau đó mới là tiên.
Từ điểm này, cái gọi là tiên nhân nên gọi là nhân tiên. Có lẽ chỉ có siêu thoát thiên đạo, trở thành tồn tại siêu thoát thế giới này mới là tiên chân chính.
Đường Kiếp không biết mình có thể đi tới thời khắc đó không, nhưng ít ra hiện tại hắn rất thỏa mãn.
Hắn không hy vọng cũng không chấp nhận bị tồn tại gì phá hư.
Vào lúc ôm Hứa Diệu Nhiên, Đường Kiếp chợt nghe bên ngoài như có động tĩnh.
Đường Kiếp nhìn thê tử, nói: - Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi xem. Hắn đi ra ngoài động, nhìn bầu trời xa xa.
Hắc ám bao phủ khắp nơi, mây đen quay cuồng, ma khí bắt đầu khởi động, hiển nhiên đã có xu thế ngóc đầu trở lại.
Tuy nhiên đó cũng không phải thứ hấp dẫn Đường Kiếp.
Dưới thạch phong, một bóng dáng lặng lẽ bay qua.
Phi hành cực bí ẩn, sử dụng Ẩn nặc thuật pháp thượng thừa, nếu như không có năng lực động sát thì không dễ phát hiện. Cho dù là Đường Kiếp có thể phát hiện cũng chỉ nhờ nhân tố trùng hợp, bóng người kia bay với hoảng cách quá gần khiến thần niệm Đường Kiếp nhận ra dao động khác thường, nhờ đó phát hiện người này. Nhìn người nọ hành tung lén lút, Đường Kiếp đi theo.
Hắn không sở trường ẩn nấp, nhưng thực lực sai biệt vẫn có thể bảo đảm mình không bị phát hiện.
Đi theo người nọ tới một chân núi.
Nơi đây đã rời xa trận địa Nhân Tộc, tuy nhiên người nọ vẫn lo lắng, vòng qua núi nhỏ một vòng mới ở bên suối hiện ra chân thân, là một nam tử mặt đen tu vi không cao, chỉ là Linh Hoàn chân nhân bình thường.
Một Linh Hoàn kỳ, nếu không cố gây chú ý thì cả Tiên Đài cũng khó phát hiện, đó không phải thuật pháp mà là mượn dùng thần trân thực hiện. Người này hiện chân thân nói với dòng suối: - Rốt cuộc gọi ta có chuyện gì, không thể đưa thư sao? Có biết là nguy hiểm lắm không? Bình hải đại trận không gì không biết, nếu chẳng may bị Tiên Tôn phát hiện thì xong rồi!
Giọng điệu đầy lo lắng.
Nước suối cuồn cuộn hắc khí, tiếp theo xuất hiện một ma đầu ba sừng, sau lưng sinh ra hai cánh, thực lực cấp địa tiên.
Nhìn ma đầu mà Đường Kiếp thở dài. Dù đã đoán trước nhưng lúc xác nhận vẫn khiến Đường Kiếp cảm thấy bi ai.
Đúng vậy, nhân loại tu sĩ này là gian tế của Ma tộc! Trong lịch sử trước nay không hề thiếu những người này.
Nhân loại có kẻ dũng cảm không sợ chết thì cũng có kẻ ham sống cầu vinh.
Dù là nguyên nhân gì, tu sĩ này đã phản bội nhân loại.
Đường Kiếp không biết hắn liên lạc với Ma tộc thế nào, Bình hải trận có thể giám sát thiên hạ nhưng Đường Kiếp không có khả năng tiếp nhận tất cả tin tức. Mặc dù hắn đã thành lập hệ thống loại bỏ tin tức dư thừa nhưng cũng chẳng phải chuyện gì cũng biết, thêm vào tiết kiệm tiêu hao, Bình hải bát trọng sơn không thể mở ra mọi lúc, điều này cũng đã cho Ma tộc cơ hội.
Kẻ trước mắt phản bội nhân loại, đầu hàng Ma tộc. Ma đầu kia vừa xuất hiện đã hừ nói: - Hai trăm ngàn tu sĩ sao tra được tới ngươi? Còn nữa các ngươi đại thắng, hiện giờ đang vui mừng, nghĩ hẳn Đường Kiếp kia cũng không có nhiều tâm tư như vậy? Ngược lại là ngươi, biết rõ có Bình hải bát trọng sơn mà không cho ta biết, ngươi có mục đích gì?
Tu sĩ kia lập tức hô to oan uổng: - Bình hải đại trận là bí mật cao tầng, một Linh Hoàn nhỏ bé như ta sao biết được? Nếu sớm biết, ta căn bản sẽ không...
Hắn không nói tiếp nhưng ma đầu kia đã hiểu, cười ha hả nói: - Căn bản sẽ không đầu hàng, đúng không?
Bình hải đại trận có năng lực tra xét, mỗi một lần Ma tộc tiếp xúc với tu sĩ cũng như gặp qua tử thần. Có thể kéo dài chưa phát hiện cũng chỉ có thể nói do may mắn.
Trên thực tế Bình hải đại trận cũng phát hiện không ít kẻ gian.
Tu sĩ kia đã phản bội tất là kẻ sợ chết, giờ không dám thừa nhận lại không dám phủ nhận, nhất thời không biết nói gì cho phải, lắp bắp không thành lời.
Ma đầu kia cũng không ép hắn, chỉ nói: - Tìm ngươi là có chuyện quan trọng nhắc nhở ngươi, phải chịu phiêu lưu một chút. Yên tâm đi, Nguyên Ám Thiên ta hứa với ngươi, việc này mà thành Ma tộc sẽ không gây bất cứ phiền toái gì cho ngươi nữa.
Nghe nói thế, tu sĩ kia thở hắt ra. Nguyên Ám Thiên nói xong giơ tay lên, hắc triều từ tay tuôn trào.
Nhìn kỹ, hắc triều do ngàn vạn tiểu cầu màu đen hội tụ mà thành, biến hóa trên không, cuối cùng ngưng tụ thành một khỏa hắc cầu rơi vào tay tu sĩ kia.
Nguyên Ám Thiên nói: - Nhiệm vụ của ngươi chính là để bảo vật này vào doanh địa, sau đó mang theo nó đi lại xung quanh.
Tu sĩ kia ngơ ngác: - Xin đại nhân thứ lỗi, có thể nói rõ hơn không?
Nguyên Ám Thiên cười: - Lần này quân ta chiến bại là vì Bình hải đại trận có thể phá ma khí Hồng Mông. Muốn phá Nhân Tộc thì nhất định phải phá Bình hải trận. Nơi này là chiến trường chính của hai tộc, Bình hải đại trận ở đây tất có chỗ then chốt tương quan với nhiều mắt trận. Bảo vật này tên Mẫu loạn tinh châu, có công năng định phong thuỷ trấn long khí. Ngươi mang bảo vật này lượn vòng doanh địa Nhân Tộc. Nếu có mắt trận ở gần thì để bảo vật này tiếp cận mắt trận, bảo vật này phóng Loạn tinh tử châu tiến vào trong mắt trận. Chỉ cần ba mươi sáu mắt trận là được tạm thời che chắn tác dụng dò xét của Bình hải đại trận. Đến lúc đó ta và ngươi sẽ liên lạc lại, cũng không cần lo lắng bị phát hiện nữa.
- Hóa ra là như vậy. Tu sĩ kia nghe xong thở hắt.
Nguyên Ám Thiên lại nói: - Nếu là có thể chặn một trăm lẻ tám mắt trận thì đại quân bên ta có thể che mắt Đường Kiếp. Ngoài ra Bình hải đại trận ở đây phải một chỗ mấu chốt điều khiển, nếu có thể để mẫu châu vào chỗ then chốt thì Bình hải đại trận cũng không còn năng lực tiêu trừ ma khí nữa.
- Hóa ra là như vậy. Tu sĩ kia bừng tỉnh đại ngộ.
Rất hiển nhiên, mục đích của Nguyên Ám Thiên không chỉ là mấy cái mắt trận, cả chỗ then chốt cũng phải hủy thì mới phế bỏ được tác dụng tiêu trừ ma khí quan trọng nhất.
Tu sĩ kia lập tức do dự: - Nhưng chỗ trọng yếu của Bình hải đại trận hẳn do Tiêu Dao Tiên Tôn tự mình nắm giữ, lấy khả năng của ta chưa tới gần đã bị phát hiện...
Nguyên Ám Thiên cười ha ha: - Ta có nói ngươi nhất định phải động tới tổng trụ sao?
- À? Tu sĩ kia ngẩn ngơ, ngay cả Đường Kiếp cũng sửng sốt.
Nguyên Ám Thiên đã nói: - Ngươi thực sự nghĩ rằng, Nhân Tộc có Bình hải đại trận là có thể ngăn cản Ma tộc? Khờ dại! Bình hải đại trận đúng là rất phiền toái, nhưng có nó hay không cũng không thay đổi được kết cục thắng lợi của ta. Điểm khác chỉ là trả giá bao nhiêu. Nói thật cho ngươi biết, tuy rằng Nhân Tộc hôm nay chém giết vô số Ma tộc ta, nhưng rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có thêm nhiều viện binh đến. - Thêm nhiều viện binh nữa?
- Đúng vậy! Nguyên Ám Thiên cười ha hả nói: - Minh giới.
Nghe hai từ Minh giới, Đường Kiếp cũng chấn động.
Hồng Mông đại kiếp tuy lấy Hồng Mông Ma tộc làm chính, nhưng đó cũng không phải duy nhất.
Mỗi một lần Hồng Mông đại kiếp tới thì cũng có các phe khác tới tống tiền.
Minh giới chính là một trong số đó. Tuy rằng quy mô nhỏ hơn Hồng Mông Giới, khả năng gây uy hiếp cũng tương đối thấp. Nhưng với Hồng Mông Giới mà nói, Minh giới vẫn là một Đại Thế Giới, một Minh hoàng xâm lấn cũng đủ tiêu diệt một Tinh Giới nhỏ.
Minh giới tiến công không chịu hạn định 3000 năm một lần như Hồng Mông Giới, vì Minh hà thông sinh tử nên Minh giới có khả năng linh hoạt hơn, dù là Hồng Mông Giới không xâm lấn chúng cũng có thể tiến vào. Trái lại, lúc Hồng Mông Giới xâm lấn chúng sẽ theo giúp vui.
Đương nhiên, cụ thể phải xem tâm tình các Đại Năng. Đại đa số thời điểm Ma tộc cũng không hy vọng Minh giới nhúng tay vào, dù sao ma khí và minh khí không phải chung một con ngựa, Minh giới xâm lấn tới trình độ nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng tới Ma tộc. Cho nên Minh giới thường chọn các tiểu giới Hồng Mông không cần để xuống tay. Nhưng khi chiến sự bất lợi, Ma tộc cũng sẽ xem xét lôi kéo đồng minh.
Đường Kiếp và Vân Thiên Lan từng suy xét vấn đề này, chỉ có điều chẳng ai ngờ Ma tộc hành động tích cực như thế, mới thất bại một trận đã gọi tiểu đệ. Tuy rằng thực lực Minh giới thấp hơn Hồng Mông Giới, nhưng về mặt pháo hôi Minh giới lại mạnh hơn Hồng Mông Giới.
Điều này cũng khó trách Nguyên Ám Thiên, có Minh giới giúp đỡ, trực tiếp dùng đại quân nghiền ép là được, đâu còn tâm để ý chuyện khác.
- Nhưng Minh giới và Hồng Mông bất đồng. Hồng Mông Giới tinh giới bích lũy kiên cố, phải đợi qua ba ngàn năm mới mở ra một, ngược lại là Minh giới không bị ảnh hưởng. Điều này khiến chúng muốn tới Tinh Giới sẽ khó khăn, cần phải có Đại Năng thi triển vô thượng tiên pháp, mở một thông đạo đặc biệt. Thời khắc này Nguyên Ám Thiên lại nói: - Ma quân đại nhân đã cùng Minh giới Minh thần thành lập liên hệ, mười hai ngày sau sẽ tự tạo thông đạo không gian, tiếp Cửu U, dẫn hoàng tuyền, để Minh quân tiến vào. Tuy nhiên khi mở thông đạo sẽ bị Bình hải đại trận phát hiện, lúc này sẽ cần ngươi xuất thủ rồi.
Đường Kiếp và tu sĩ kia bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Nguyên Ám Thiên không cần phá hỏng Bình hải trận mà chỉ để ý chuyện phá hỏng khả năng dò xét của nó, bởi vì chúng chỉ lo Nhân Tộc phát hiện ra thông đạo không gian.
Bình hải đại trận có năng lực chủ chiến không mạnh, nhưng năng lực phụ trợ dũng mãnh, quan trọng nhất là nó có tác dụng nhằm vào toàn bộ giới. Một khi để nó phát hiện có thông đạo không gian của Minh giới xuất hiện, Đường Kiếp có thể mượn dùng Bình hải đại trận thân công kích thông đạo kia. Tuy rằng Bình hải đại trận có năng lực công kích không mạnh, đối phó ma quân là lãng phí tài nguyên, nhưng dùng để phá hỏng thông đạo không gian thì không thành vấn đề.
Cho nên Nguyên Ám Thiên cho gọi tu sĩ kia, bảo hắn nghĩ cách phá hỏng khả năng dò xét của Bình hải đại trận.
Thời khắc này Nguyên Ám Thiên nói: - Nhiệm vụ lần này hãy tự lượng sức. Ngươi có thể chắn được mắt trận nào thì hay mắt trận đó. Ba mươi sáu cái, nhưng nhiệm vụ của ngươi cũng sẽ không vì thế mà chấm dứt, về sau sẽ có nhiệm vụ mới cho ngươi. 108 cái thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, từ nay về sau không làm khó dễ ngươi, Ma Chủ còn có thể truyền cho ngươi Vạn Hóa Ma Tướng công. Nếu chặn được cột tổng sẽ tặng ngươi một kiện vô thượng ma khí. Tuy nhiên mọi sự lấy cẩn thận làm trọng, nếu không nắm chắc thì thôi. Tất cả lấy đại cục làm đầu. Tu sĩ kia vừa mừng vừa sợ, hắn bán tộc cầu vinh không phải vì ma công bảo khí sao? Hiện giờ được hứa hẹn liền lập tức gật đầu: - Sẽ quên mình phục vụ mệnh, máu chảy đầu rơi cũng không hối hận.
Mặc dù chỉ vì danh lợi, nhưng cũng nên nói vài lời hay ho.