Ngươi nói thật dễ nghe nhưng cũng không thay đổi được việc các ngươi xâm lược. Thiên Hoang lão nhân hừ: Lại nói Tê Hà Giới ngàn dặm xa xôi tới đây, dù ta không đồng ý, các ngươi cũng không đình chỉ việc thôn tính bản giới, đúng không?
Đường Kiếp cười nói: Tâm trạng lão tiên sinh ta có thể hiểu được. Tuy nhiên có hai chuyện ngươi sai rồi. Một lão tiên sinh cảm thấy ta ngàn dặm xa xôi đến khẳng định không muốn tay không rời đi. Nhưng trên thực tế, Tê Hà Giới bước lên con đường tinh không nhất định gặp được vô số Tinh Giới gặp nạn. Một Phi Nham giới là toàn bộ của các ngươi nhưng chỉ là một phần trên con đường chúng ta đi, không phải không thể dứt bỏ. Hai Phi Nham giới không phải là của ngươi mà là của tất cả người Phi Nham giới. Nếu người Phi Nham giới không muốn nhập vào Tê Hà Giới, Tê Hà Giới sẽ ngay lập tức rời đi. Nhưng nếu bọn họ nguyện ý, hẳn lão tiên sinh cũng không có lý do gì để ngăn cản.
Thiên Hoang lão nhân lập tức ngây người.
Trước Đường Kiếp hiện ra ảo ảnh ánh trăng.
Hắn nói: Nguyệt Hoa Luân đã truyền lời ta tới từng ngóc ngách Phi Nham giới, đồng thời ta cũng mượn dùng kết nối với lực lượng căn nguyên tinh giới của Phi Nham giới, cũng tạm thời tiếp thu nguyện vọng của họ... Chỉ cần số phản đối vượt qua quá nửa ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không nuốt lời. Lấy thiên đạo làm chứng, bản nhân tuyệt không lừa gạt .... Kỳ thật Phi Nham giới có phản đối thì Đường Kiếp cũng không rời đi.
Cứu vớt Nhân Tộc là chính nghĩa, không có lợi cũng muốn làm. Chỉ có điều mở rộng Tê Hà là tất yếu, không chỉ vì mình mà còn giúp đối kháng Ma tộc.
Chỉ tiếc mình dùng đại nghĩa, đối phương chưa chắc chịu tin, ngược lại còn tỏ vẻ đang cháy nhà mà bị hôi của.
Có đôi khi tiểu nhân hành sự thuận tiện hơn quân tử.
Giờ nghe Đường Kiếp nói như vậy, Thiên Hoang lão nhân ngây ra một lát, lắc lắc đầu: Ngươi đương nhiên sẽ không làm bộ, vì không cần phải thế. Đúng vậy, không cần phải thế....
Lúc sinh tử tồn vong, ai cũng sẽ đưa ra lựa chọn phù hợp nhất cho mình.
Buông tha tịnh giới, Tê Hà Giới lập tức đi. Đồng ý tịnh giới chỉ mất đi sự độc lập của Phi Nham giới, nhưng đổi được cam đoan sinh tồn.
Là người biết suy nghĩ đều hiểu nên có quyết định thế nào.
Gần như trong nháy mắt, Đường Kiếp đã nhận được rất nhiều nguyện vọng, tuyệt đại bộ phận đều là đồng ý tịnh giới.
Nguyện vọng mãnh liệt như thế, dù không có sử dụng Nguyệt Hoa Luân tu sĩ đều có thể cảm nhận rõ ràng. Đường Kiếp mỉm cười nhìn Thiên hoang lão nhân: Xem ra, Tê Hà Giới vẫn rất được hoan nghênh.
Thiên Hoang lão nhân bi ai nhắm mắt lại.
Đường Kiếp, Tê Hà Giới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Ngũ Nhạc tông thề sống chết cũng sẽ không đầu hàng! Tu sĩ trẻ tuổi phẫn nộ kêu.
Đường Kiếp cũng không tức giận, chỉ nói: Tất cả tu sĩ không muốn gia nhập Tê Hà Giới có thể tự rời đi, Đường Kiếp ta tuyệt đối không ngăn cản.
Nơi này là thổ địa của chúng ta, ngươi đừng mơ đuổi chúng ta đi! Không muốn đi cũng không sao. Đường Kiếp vẫn không ngại:
Các ngươi có thể ở lại sơn môn của mình tu hành. Chỉ cần không đối nghịch với ta, không phản đối quy củ Tê Hà Giới định ra thì có thể sống bình yên.
Tu sĩ kia muốn lên tiếng thì bị Thiên Hoang lão nhân ngăn cản: Vệ Vũ, câm miệng! Đường Kiếp giới chủ đã cực kỳ rộng lượng. Bắt đầu từ hôm nay, Phi Nham giới nhập vào Tê Hà, Ngũ Nhạc tông cũng thành môn phái của Tê Hà Giới, chắc chắn theo lệnh giới chủ, tuyệt không dám cãi!
Vậy được rồi. Đường Kiếp mỉm cười trả lời. Thiên Hoang lão nhân ngăn cản đúng lúc. Đường Kiếp có thể dễ dàng tha thứ Ngũ Nhạc tông không hàng, nhưng đó đã là giới hạn của hắn. Nếu còn ai dám quấy rối gây phiền toái thì chính là tìm chết. Đường Kiếp tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn sấm sét quét sạch tất cả phần tử tác loạn. Dù sao có Bình hải đại trận ở đây, ai muốn làm chút gì đó cũng khó.
Giờ nhìn Thiên Hoang lão nhân, Đường Kiếp nói: Phi Nham giới đã mất nhưng Ngũ Nhạc tông vẫn có thể phát triển tiếp, tương lai được lão tiên sinh dẫn dắt, lấy lại huy hoàng cũng không phải chuyện khó.
Lão nhân ngửa mặt lên trời cười bi thương nói:
Ta đánh cướp vô năng, không ngăn được Ma tộc xâm lược còn làm mất toàn bộ Phi Nham giới, đâu còn mặt mũi đi lãnh đạo Ngũ Nhạc tông? Có Đường giới chủ thì nơi này đã không còn cần ta nữa rồi. Tương lai Ngũ Nhạc tông hãy để đám trẻ đi tranh thủ, không cần lão nhân vô dụng như ta quan tâm!
Lão nhân nói xong đi thẳng về phía trước, bước ra khỏi sơn thần, long trượng giơ cao gầm thét đánh tới quần ma.
Tông chủ! Tu sĩ trẻ Vệ Vũ hô lên.
Thấy thế, Đường Kiếp cũng thở dài, biết lão nhân kia đã có lòng muốn chết, lấy thân tuẫn giới. Hắn đương nhiên có thể ngăn cản nhưng hắn cũng biết, một lãnh tụ tông môn lớn sẽ ngoan cố cỡ nào, trong tương lai có thể sẽ trở thành phiền phức của hắn. Chỉ khi lão nhân này chết rồi, Ngũ Nhạc Tông mới mất đi uy hiếp.
Cũng chỉ có như vậy mới chân chính an toàn.
Cho nên lão lựa chọn chết trận sa trường, không chỉ vì không mặt mũi gặp tổ tông mà còn vì bảo tồn Ngũ Nhạc tông.
Vị lão nhân này, dù phạm sai lầm khi chống cự Ma tộc nhưng thật lòng yêu thương vùng đất này.
Vì thế, ngay cả Đường Kiếp cũng sinh ra kính ý.
Bão cát tàn sát, chiến tranh đến từ hai thế giới đã lên tới đỉnh điểm. Ma tộc bị tập kích còn đang gào rú, tận tình phóng thích dã tính nguyên thủy, nhưng đối mặt với lực đến từ hai thế giới thì bại cục đã định.
NGAO! Một ma đầu không cam lòng thất bại rống giận, bắt đầu khởi động ma khí điên cuồng.
Hắn muốn giết sạch nhân loại!
Điên cuồng, hoang dã, hơn trăm người tạo thành chiến trận bị một kích tàn phá, trên trăm tu sĩ bay lên.
Ma đầu kia quơ rìu chiến đánh xuống, uy thế vô biên như muốn bổ tới chân trời. Lúc một búa muốn nghiền ép mười mấy tu sĩ thì một quyền đột ngột xuất hiện, cứ như vậy duỗi ra đấm thẳng vào rìu chiến.
Một tu sĩ cởi trần xuất hiện, cơ thể cổ trướng, từng dòng khí thoát ra trông giống dã nhân hơn tu sĩ.
Ai? Ma đầu hô hoán, từ đối phương hắn cảm nhận được lực lượng uy hiếp mình.
Kẻ giết ngươi, Vương Tuyệt Diệt!
Thiết quyền oanh ra!
Ma tộc bất bại! Lại một ma đầu gầm thét lao ra, trong lúc xung phong hiện chân thân là trường xà nghìn trượng, há mồm phun lốc xoáy màu đen lắng đọng vô tận sát khí. Có tu sĩ không cẩn thận tiến vào lốc xoáy chết ngay tại chỗ, Nguyên Thần cũng không thể bỏ chạy.
Ma đầu kia đang tàn sát bừa bãi thì thấy có tiên phi tới, nhấc lên kiếm quang lạnh thấu xương. Kiếm quang tới đâu không gian tan vỡ, một kiếm xẹt qua thân rắn thấy suối máu màu đen phóng lên cao, đúng là Tiêu Biệt Hàn.
Ma tộc bất bại? Tiêu Biệt Hàn cười lạnh: Hôm nay cho các ngươi nếm thử mùi vị thất bại!
Lại có ma đầu muốn ra tay thì thấy chân trời lần lượt có tiên nhân xuất hiện. Hồng Mông Giới khi xâm lấn chính giới có một thói quen, chính là căn cứ thực lực chính giới mà an bài thực lực tiến công. Phi Nham giới vốn là tiểu giới, Ma Chủ mạnh nhất là Chân Tiên cấp nhưng chỉ là tiểu Ma Chủ, vả lại chỉ có mình hắn là Chân Tiên cấp, dưới có hơn mười ma đầu. Hiện tại tu sĩ nhân loại có thêm hơn mười Tiên Đài, bảy Chân Tiên, đúng là làm người ta tuyệt vọng.
Chiến sự bởi vậy biến thành nghiêng về một phía.
Ma tộc ngã xuống, ma khí nhuộm thiên không như mực.
Nhưng tu sĩ Tê Hà ra vào ma khí như chỗ không người.
Vừa săn bắt vừa hô hoán: Đây là của ta... Chiến công của ta, đừng giành với ta! Vì công huân mà ma tộc trong mắt tu sĩ Tê Hà đã thành nguồn cung cấp tài nguyên.
Hơn nữa có nhiều tu sĩ tu luyện trấn ngục ma thai mà Ma tộc không còn đáng sợ, ngược lại đầy lực hấp dẫn, đối mặt với Ma tộc hăng hái tới làm tu sĩ Phi Nham khiếp sợ không thôi.
Đối mặt với tính thế này, Ma tộc cũng biết bại cục không thể xoay chuyển, có cao đẳng Ma tộc xé rách hư không thoái lui. Nhưng càng nhiều Ma tộc chỉ có thể chết đi, hóa thành ma khí xâm nhuộm thế giới này.
Nói thực ra, nếu không có Tê Hà Giới tiến vào, riêng số ma khí cũng đủ làm Phi Nham giới thấy phiền toái. Tuy nhiên có Tê Hà Giới, mọi vấn đề không còn là vấn đề.
Chiến sự tiến hành tới thời khắc cuối cùng, Ma tộc cơ bản tử tận. Vì không có dân bản giới cản trở, tịnh giới cũng ôn hòa hơn. Thông qua tịnh giới đại trận hợp nhất hai cái thế giới, có thể bảo tồn đặc sắc của Phi Nham giới vừa hạ thấp ảnh hưởng xuống, cũng có lợi cho việc thống trị ngày sau.
Khi hai giới bắt đầu xác nhập, ở Hồng Mông Giới cũng phát sinh biến hóa cực lớn.
Tự tịch chi sâm.
Đây là vùng xâm lấn vào Phi Nham giới, một phần của Xích Diệm ma khu, đa số ma tộc xâm lược Phi Nham giới đều đi từ vùng này ra. Nhưng khi Tê Hà và Phi Nham xác nhập, vùng đất này liền bị hắc ám bao phủ.
Hắc ám bao phủ suốt một tháng.
Đây là thời gian Tê Hà và Phi Nham tịnh giới.
Khi Tê Hà và Phi Nham hoàn thành xác nhập, hình thành chỉnh thể thì bóng đêm ở đây cũng biến mất.
Nhưng Xích Diệm ma khu cứ như vậy mất đi Tử Tịch chi sâm, còn Mê loạn chi khu tháng trước đã xảy ra động đất.
Động đất suốt một tháng. Một tháng sau, khu vực này lại có thêm một lãnh địa Tĩnh mịch chi sâm.