Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1540: Gieo gió gặt bão



Chương 1216: Gieo gió gặt bão

Mê loạn ma khu, Thiên Khô Nguyên.

Trời đang mưa.

Mưa màu xanh có mùi rỉ sắt, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng ăn mòn xì xì.

Chính dưới cơn mưa a xít này đang có rất nhiều ma vật tập kết.

Ma vật đủ loại kiểu dáng, hình thù kỳ quái, mặc dù xếp thành đội thì vẫn lỗ mãng gầm rú, thỉnh thoảng còn ẩu đả một phen gây rối loạn. Mưa a xít có thể ăn mòn sắt thép kia chẳng hề ảnh hưởng gì tới chúng. Thậm chí còn có ma vật thè lưỡi, tham lam liếm mưa. Cũng có ma vật không ngừng đào hố tìm sinh vật nhỏ cho vào miệng, cũng có Ma tộc hùng mạnh cục súc bắt tiểu ma vật nuốt chửng nhưng rất nhanh sẽ có cao đẳng Ma tộc tới chụp chết.

Ai còn tái phạm sẽ có kết cục này! Ma tộc phụ trách giữ gìn kỷ luật rống to.

Hí! Một vài ma tộc bướng bỉnh không phục Híz-khà zz Hí-zzz, không dám chân chính phản kháng.

Phóng mắt nhìn lại, các trường hợp như vậy liên tiếp diễn ra khắp nơi trên Thiên Khô Nguyên. Ma vật như lúa mạch sinh trưởng trong đất, rậm rạp lan khắp chân trời.

Phía Tây Thiên Khô Nguyên có một đám tu sĩ đang đứng.
So sánh với ma tộc hỗn loạn, số lượng tu sĩ không nhiều nhưng hơn ở chỗ trầm tĩnh, lạnh lùng, kỷ luật nghiêm minh.

Thái Quân Dương đứng đầu đội ngũ nhìn Ma tộc đại quân phía xa hừ đầy khinh thường: Một đám sinh vật dơ bẩn không có trí khôn, thật khó tưởng tượng, sinh mạng thấp kém như vậy lại thành bóng ma của nhân loại.

Đó là vì những năm gần đây ngươi gặp nhiều Ma tộc, giết nhiều Ma tộc, hiểu cái chúng yêu thích, nhược điểm của chúng. Vệ Thiên Xung nói. Nhóc béo hiện giờ đã sớm trở thành đại nhân vật uy chấn một phương.

Năm năm họ tung hoành ở Hồng Mông Giới, như Vệ Thiên Xung nói chỉ gặp Ma tộc, giết Ma tộc, chung đụng với Ma tộc, hiểu Ma tộc tới không thể hiểu thêm. Nhưng sinh mạng tựa như ác mộng với họ trở thành một đám ngoại tộc có dục vọng và nhược điểm của mình. Chỉ cần vậy đã đủ lý giải chúng.

Nếu giờ cho bọn họ trở lại Tê Hà Giới chủ trì chống cự Ma tộc, bọn họ có thể bày ra một loạt chiến thuật làm người ta vỗ tay tán dương. Đó là kinh nghiệm bồi dưỡng trong nhiều năm nhờ xâm nhập Ma giới, ngay cả Đường Kiếp cũng không bằng.

Lúc nói chuyện, chân trời xuất hiện dị động.

Một nhánh tân ma quân xuất hiện ở Thiên Khô Nguyên.

Tinh kỳ lay động, ma uy cuồn cuộn, ma triều nóng bỏng.
Cũng là vô số Ma tộc, hình thể dũng mãnh, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt tàn nhẫn chứng tỏ sự hung hãn và hùng mạnh của chúng.

Tuy nhiên trong mắt tu sĩ, Ma tộc phần lớn là hư không, thậm chí không đáng chú ý thêm một cái.

Đáng để ý là bóng đen phía xa, một gương mặt không rõ ràng.

1,2,3... 12 đóa, mười hai đóa Tử sát ma vân. Nguyên Dục lão ma lần này dốc hết toàn bộ của cải ra rồi. Thái Quân Dương lặng lẽ cười nói.

Đáng tiếc chỉ dựa vào mấy thứ đó thì vẫn chưa đủ. Bành Diệu Long bên cạnh cười lạnh nói.
Có lẽ theo hắn đã đủ rồi. Vương Phá Sát luôn điềm đạm nói. Hắn là nhân loại đầu tiên tiến vào Hồng Mông thăng tiến Tiên Đài, cũng là thủ lĩnh nhóm quân nhân loại trong trận chiến này.

12 đóa Tử sát ma vân cái sau vượt cái trước xông tới. Trong tầng mây hiện ra một gương mặt lớn, đúng là Nguyên Dục Ma quân.

Nữ Ma hoàng, có dám một chọi một với ta!

Chiến với ta!

Một chọi một!

Đánh một trận
Âm thanh dương dương tự đắc truyền khắp bát hoang, quanh quẩn phía chân trời.

Vừa đến đã khiêu chiến, đây là đòn công tâm của Nguyên Dục Ma quân.

Hắn biết thần hoàng ma nữ thực lực hữu hạn, chỉ biết dựa vào Ma tộc dưới tay, nhất là một lượng "Ma tộc tu sĩ" sở trường về liên kết chiến trận. Mà Nguyên Dục Ma quân sau đại bại ở Tê Hà, trước sau mời kẻ khác giúp đỡ đều tới Tê Hà Giới tử nạn, binh lực có thể dùng không nhiêu. Vốn hắn muốn làm suy yếu đối thủ cạnh tranh, bảo đảm vị thế thống trị của mình ở mê loạn ma khu. Dù sao chỉ cần hắn không chết, ma vật mê loạn ma khu không ngừng nhiều lên, quân đội chẳng bao lâu sẽ có lại việc ba ngàn năm Hồng Mông đi chiếm đoạt tài nguyên cũng là cách để Ma tộc điều chỉnh nhân khẩu.
Một tiếng cười vang lên: Nguyên Dục Ma quân, nơi này là chiến trường. Trên chiến trường ngàn quân tranh hùng, thực lực cá nhân đâu thể quyết định thắng bại. Lúc trước ngươi bị Đường Kiếp đánh bại, nên trực tiếp nhận thua lui binh, sao còn mặt dày đuổi giết làm đại quân tử tận.

Nguyên Dục Ma quân lộ sát khí: Nói rất hay, chẳng phải cuối cùng là không dám sao?

Đối với việc thần hoàng ma nữ cự tuyệt, hắn cũng không kinh ngạc. Băng Hoàng đồng ý đơn đấu là tốt nhất, dù không chịu cũng có thể mượn cơ hội này đả kích uy tín của Băng Hoàng. Ma tộc lấy cường nhân vi tôn, Ma Chủ mạnh yếu trực tiếp ảnh hưởng đến uy nghiêm. Một Ma chủ ngu đần nóng nảy nhưng thực lực dũng mãnh vẫn uy tín hơn một Ma chủ đầu não khôn khéo mà thực lực yếu kém.
Băng Hoàng lại cười: Nguyên Dục lớn quân muốn khiêu chiến ta, ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng thủ hạ của ta cũng muốn đọ sức với Ma quân một hồi. Chúng ta làm lão Đại nên xuất trướng cuối cùng, không bằng cứ để cho thủ hạ đánh trước đi.

Cái gì? Nguyên Dục Ma quân ngẩn ngơ.

Băng Hoàng: Thế nào? Sợ? Không dám?

Luận thực lực cá nhân Băng Hoàng không bằng Nguyên Dục. Nhưng luận thủ hạ... Dựa vào sự khôn khéo giả dối cùng trợ giúp của Đường Kiếp, mấy năm nay Băng Hoàng triệu tập được không ít người giỏi, thực lực vượt xa thủ hạ của Nguyên Dục.

Nguyên Dục muốn đơn đấu với Băng Hoàng, Băng Hoàng liền thuận nước đẩy thuyền mở rộng phạm vi, trực tiếp đánh vào điểm yếu của Nguyên Dục. Hơn nữa Băng Hoàng ngôn từ giả dối, trực tiếp để mình và Nguyên Dục quyết đấu sau cùng. Ý nghĩa Nguyên Dục nhất định chịu thiệt, đợi đến trận cuối cùng Băng Hoàng sẽ trực tiếp nuốt lời xua đại quân tới giết là được, đến lúc đó Nguyên Dục muốn khóc cũng không kịp.

Điểm chết người là Ma tộc nổi danh nuốt lời, Ma tộc sẽ không cho Thần hoàng ma nữ yếu hơn Nguyên Dục mà cho rằng nàng đang trêu chọc Nguyên Dục.

Nữ nhân giả dối! Nguyên Dục chửi thề.
Không đồng ý hả? Băng Hoàng cười lớn:

Vậy còn chờ gì? Hôm nay chính là lúc đôi ta quyết chiến, mê loạn ma khu cũng tới lúc đổi chủ rồi! Xông lên cho ta!

Không cho Nguyên Dục thời gian chuẩn bị, ma khí hóa thành kình thiên ma thủ đánh về phía trước.

Không đáng nhìn. Nguyên Dục Ma quân hừ một tiếng, bầu trời há miệng phun ra lốc xoáy xoắn nát bàn tay trong vô hình.

Đồng thời Nguyên Dục Ma quân thổi ra hai luồng khói xám về phía trung quân của Băng Hoàng, nghênh đón là hai cột trụ sáng.

Cùng lúc đó, ma quân bên dưới gào thét, đại chiến chính thức bùng nổ.

Phía dưới là quần ma loạn vũ, huyết chiến liên tục, trên bầu trời cũng diễn vở kịch đấu ma.

12 đóa Tử sát ma vân cùng bay tới, ngoại trừ tiên cấp Nguyên Dục Ma quân thì 11 đóa ma vân phía sau đều là ma đầu cấp Địa Tiên.

Điều này cho thấy thực lực Nguyên Dục bây giờ thật đáng xấu hổ, từng là đại ma chủ mà chỉ có mấy tiểu Ma Chủ dưới tay, ma đầu Địa Tiên hơn mười người, thực lực dũng mãnh có thể quét ngang một đại Tinh Giới. Hiện giờ sa sút tới một thủ hạ Chân Tiên cũng không có.
So sánh ra, thủ hạ Băng Hoàng có gần hai mươi vị ma đầu, phân biệt tiếp đón Nguyên Dục Ma quân và thủ hạ của hắn, ngoại trừ mười một ma đầu còn có bảy kẻ khác cùng ra tay.

Ha ha ha ha, ma hoàng nữ, chỉ bằng chúng cũng muốn đối phó ta sao? Ngươi quá ngây thơ! Đợi giết sạch các ngươi, hợp nhất lại thì ma khu này vẫn thuộc về ta! Nguyên Dục Ma quân đắc ý phát ngôn.

Dù thế lực không đông đảo, nhưng dựa vào bản thân mạnh mẽ, Nguyên Dục vẫn tin người thắng là mình. Ít nhất bảy ma đầu trước mắt không thể là trở ngại của mình.

Hít sâu một hơi, ma vân cuốn động lan khắp thiên địa.

Hắc ám bao phủ đại địa, một con rắn hắc dạ bắt đầu cắn một gã ma đầu, đúng là sở trưởng của Nguyên Dục Ma quân - tham dục chi xà.

Tham dục chi xà có thể cắn xé kẻ thù trên chiến trường, chuyển lực lượng của chúng thành thực lực bản thân, là điển hình càng đánh càng mạnh. Nguyên Dục Ma quân năm đó quật khởi được ở Hồng Mông, trở thành một trong chín mươi chín đại ma chủ cũng nhờ vậy.

Tham dục chi xà còn cắn nuốt được thân thể bất tử của Đường Kiếp, không thể tái sinh thì ma đầu kia sao chống đỡ được, chỉ biết kêu thảm một tiếng rồi bị cắn mất nửa người. Chỉ mấy ngụm đã hoàn toàn nuốt trọn.

Bảy tên ma đầu trong tay Nguyên Dục Ma quân như bảy đứa bé, thậm chí không thể kéo dài thời gian.
Hắn bật cười ha hả: Xú nữ nhân, định dựa vào số lượng đánh bại bản Ma Chủ sao? Quá ngây thơ rồi! Phải biết rằng, trước thực lực tuyệt đối mọi âm mưu đều là cặn bã! Ha ha ha ha!

Thú vị. Tiếng Băng Hoàng vang lên theo: Thế nào là tuyệt đối? Có phải chỉ có lực lượng thắng mới được tán dương đúng không? Nếu thế không phải do mình ngu mà là thực lực của mình chưa đủ tuyệt đối? Lý giải ngược lại là trước trí tuệ tuyệt đối thì mọi lực lượng như lâu đài trên không? Trong nháy mắt tan thành tro bụi!

Hả? Nguyên Dục Ma quân sửng sốt, trong lòng phát hiện cảm giác không ổn.
Sau đó hắn chợt hét lớn: Ngươi đã làm gì ta?

Chính như hắn nói, Nguyên Dục Ma quân quả nhiên tham lam, không tiếc mọi giá cướp lấy thứ giúp nâng cao lực lượng của mình... Chỉ cần nắm chắc thói quen của ngươi, muốn đối phó ngươi quả thực dễ dàng. Băng Hoàng cười ha hả nói: Hiện tại mới thấy không đúng sao? Hừ, người của ta ngon không? Nếu ăn hết thì phải trả giá, đó gọi là gieo gió gặt bão!

Không! Nguyên Dục Ma quân ngửa đầu hét rống, trên người bộc phát hào quang khủng bố.
Hào quang thần thánh ở nhân gian chính giới là năng lượng thuần túy nhất, ở Hồng Mông Ma giới lại bị coi là kịch độc!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com