- Vâng! A Ma Thập tức giận trả lời: - Ma Chủ, Đường Kiếp làm như vậy cũng thật quá đáng. Con của hắn tới gây phiền toái cho chúng ta, hiện tại xảy ra chuyện, vẫn còn mặt mũi bảo chúng ta đi tìm. Còn không thèm giải thích vì sao con hắn xuất hiện ở Hồng Mông Giới?
Băng Hoàng ngồi xuống, mặt lạnh như băng: - Hắn đang cảnh cáo ta. - Cảnh cáo? A Ma Thập ngạc nhiên.
Băng Hoàng nói: - Đúng, cảnh cáo. Cảnh cáo ta hắn biết do ta ra tay, cũng cảnh cáo ta đừng mơ dùng con của hắn uy hiếp...
Đường Kiếp bảo Băng Hoàng đi tìm Đường Hiên Vũ là muốn báo với nàng hai chuyện.
Một, hắn không tin con của hắn bị Tàn sát đao ma bắt. Bởi vì nếu tin hắn đã không cần sai Băng Hoàng đi tìm, cứ đánh thẳng vào Thiên Đao Nguyên là được.
Hai, Băng Hoàng định dùng Đường Hiên Vũ áp chế Đường Kiếp thì hắn liền bắt nàng đi tìm. Chờ tìm được người rồi, xem uy hiếp có hiệu quả hay không.
Đường Kiếp dùng phương thức đặc biệt nói cho Băng Hoàng biết thái độ của mình.
Mà phía sau còn có ý tứ.
Chính là hắn không chịu uy hiếp, nhưng nếu Đường Hiên Vũ thật sự gặp chuyện không may, người khởi xướng Băng Hoàng sẽ phải trả giá. Mà mang Đường Hiên Vũ về là cách sửa sai duy nhất.
Đường Kiếp không hề nói đạo lý.
Đúng vậy, ta ức hiếp ngươi đấy? Ta phái con ta đi phá rối, giờ nó xảy ra chuyện thì ngươi phải đi cứu nó về. Làm được thì chuyện cũ bỏ qua, làm không được chém tận giết tuyệt!
Cường nhân phong phạm, uy nghiêm bá chủ.
Khi thực lực đạt tới mức nhất định, căn bản không cần phân rõ phải trái, không cần dụng kế, chỉ cần một ý niệm, một mệnh lệnh, ngươi phục hay không thì cũng phải chấp hành!
Suy nghĩ như vậy, Băng Hoàng hận tới ngứa cả răng.
Bình thường tao nhã lịch sự, nói năng lễ độ cũng chỉ là che giấu bản chất cá lớn nuốt cá bé. Khi tới thời khắc mấu chốt, nhóm Đại Năng sẽ để lộ bản tính hống hách, không nói đạo lý giải quyết vấn đề. Đã từng là đối thủ đấu trí đấu dũng khí.
Vậy mà hiện tại, Băng Hoàng chỉ có thể đi theo bước chân của Đường Kiếp.
Băng Hoàng suy nghĩ một lát, hỏi: - Bên Vương Phá Sát thế nào?
- Vẫn như cũ, chuẩn bị xuất phát đi Thiên Đao Nguyên.
- Bọn họ đi tấn công Tàn sát đao ma thật hả? Băng Hoàng ngạc nhiên.
Vương Phá Sát có thể nhìn thấu quỷ kế của Băng Hoàng lại không thể không măc mưu, bởi vì hắn không dám đánh cuộc một phần trăm khả năng, chỉ cần có hy vọng thì hắn nhất định phải đi cứu Đường Hiên Vũ.
Nhưng Đường Kiếp không e dè như vậy, nếu hắn đã cho đó là Băng Hoàng làm, sẽ không có lý do không ngăn cản Vương Phá Sát hành động.
Trừ phi...
Đây là công đạo cho Băng Hoàng.
Đây là công đạo Đường Kiếp cho Băng Hoàng chủ động giúp Băng Hoàng diệt trừ địch nhân.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ cho rằng Đường Kiếp ngoài mạnh trong yếu, nhưng đi theo Đường Kiếp nhiều năm, Băng Hoàng lại biết Đường Kiếp đang thanh toán. Cái gọi là thanh toán, không phải tìm người thu sổ sách mà là ngươi nợ ta thu, ta nợ ta trả. Tính toán rõ ràng mới là phong cách của Đường Kiếp.
Băng Hoàng biết, khi hắn làm như vậy chứng tỏ hắn đang rất nghiêm túc.
Điều này lại khiến nàng đau lòng.
Vì tình đã mất.
Đường Kiếp, ngươi thật sự muốn tính toán rõ ràng với ta sao?
Nàng chìm vào suy nghĩ.
- Ma Chủ, chúng ta làm gì bây giờ? A Ma Thập không rõ tình thế hỏi một câu.
- Làm sao bây giờ? Băng Hoàng đầy sát khí: - Còn không phải vì đám vô dụng không bắt được người sao.
Lúc nói đánh một chưởng vào A Ma Thập, bão tố cuốn quét đại điện biến thành lộn xộn. Ngay cả vật phẩm tiên gia cũng bị nát không ít.
A Ma Thập thổ huyết quỳ trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám, tùy ý để Băng Hoàng giải phóng cơn giận của mình.
Tuy nhiên ngay sau đó Băng Hoàng đã khống chế lại. Ngực đập kịch liệt, nàng nói: - Phát binh, tìm người.
A Ma Thập hỏi: - Sau khi tìm được thì sao?
"..." Hít sâu, Băng Hoàng ngồi xuống: - Giao cho Nhân Tộc.
- Cái gì?
- Ta nói giao cho Nhân Tộc! Băng Hoàng hét lên, đá bay A Ma Thập. Nếu như không có Đường Hiên Vũ mất tích, Băng Hoàng còn có thể dùng hắn giao dịch với Đường Kiếp. Nhưng chuyện thất bại, nàng mất đi lực khống chế. Nàng không còn tư cách đàm phán với Đường Kiếp, mà nếu Đường Hiên Vũ xảy ra chuyện, nàng còn phải nghĩ tới chống đỡ cơn giận của Đường Kiếp thế nào.
Tiểu tử chết tiệt, giờ ngươi đang ở đâu?
Băng Hoàng căm giận nghĩ.
- A! ! !
Đường Hiên Vũ ngồi dậy, nhìn thấy mình nằm trên giường ngọc do Huyết Linh hoàn chỉnh chạm trổ mà thành, trong suốt thông thấu, trên giường còn có đèn màu, kim sức. Ngoài có vân tơ che rủ, đầu giường bày gối gấm tương tư, dưới giường có mien tháp là pháp bảo hiếm thấy, không chỉ dùng chiến đấu mà còn tản ra hương khí giúp người tu tinh thần toả sáng, khi tu hành dễ dàng tập trung tinh lực.
Đó là gian phòng dành cho Hoàng đế ở, nhưng Đường Hiên Vũ xuất thân thế gia, so với giường mẫu thân Hứa Diệu Nhiên chuẩn bị cũng chỉ thường thôi.
Đây là đâu?
Hắn giật mình.
Âm thanh oanh yến truyền đến: - Công tử tỉnh rồi. Sau đó màn vén lên, có nhiều nữ tử bưng đồ rửa mặt chải đầu tới trước Đường Hiên Vũ.
Đường Hiên Vũ tu hành hơn bốn trăm năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, gặp trường hợp này cũng không luống cuống tay chân, chỉ trầm giọng nói:
- Các ngươi là ai?
Một thị nữ mặt tròn nói: - Thưa công tử, phụng mệnh chủ nhân tới chăm sóc công tử.
- Hả? Đường Hiên Vũ nhíu mày: - Chủ nhân nhà ngươi là ai? Thị nữ mặt tròn nói: - Lát công tử gặp sẽ biết, cần gì phải gấp gáp.
Nghe thế, Đường Hiên Vũ cũng không nói gì, chỉ hỏi: - Bạn đồng hành của ta đâu.
- Vị tiên tử kia đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi, công tử có muốn qua đó xem.
Nghe Hoàng Phủ Mộng vô sự, Đường Hiên Vũ nhẹ nhàng thở ra: - Vậy đi xem sao.
Cũng không cần thị nữ phụng dưỡng, trực tiếp dùng thuật pháp bài trừ dơ bẩn, sau đó dùng Không Gian Đạo pháp biến mất, lúc tái xuất hiện đã ở trong căn phòng cách vách.
Không ngờ lại thấy nửa thân trần của Hoàng Phủ Mộng đang đứng ở trước gương.
- A! Hoàng Phủ Mộng dương tay tát hắn một cái.
- Thật có lỗi! Đường Hiên Vũ che mặt quay đầu đi: - Ta nghe nói muội ở cách vách mới nhìn qua.
- Chẳng lẽ ngươi không biết dùng chân đi sang sao? Hoàng Phủ Mộng tức giận đùng đùng. - Ta cũng lo cho an toàn của muội, với ta cũng muốn xem Không Gian Đạo pháp đã khôi phục chưa. Đường Hiên Vũ phẫn nộ trả lời.
Hắn miệng nói khôi phục, thực tế hắn không muốn bị hạ cấm chế, kết quả không có cấm chế lại thấy Hoàng Phủ Mộng thay quần áo.
- Ta nói, ngươi sử dụng pháp thuật là được, cần gì phiền toái như vậy? Đường Hiên Vũ có chút ủy khuất nói.
Thân là Tử Phủ đỉnh cao lại vẫn phải thay đổi từng kiện từng kiện trang phục, thế không phải là tự tìm phiền toái sao?
- Ngươi không hiểu nữ nhân, cũng sẽ không thể hiểu được. Hoàng Phủ Mộng không để ý đến hắn, mặc y phục trong tay vào, nhìn gương đồng một lượt, lộ ra vẻ hài lòng.
Lúc này mới quay đầu nhìn Đường Hiên Vũ: - Ngươi có thể quay đầu lại rồi.
Đường Hiên Vũ quay lại nhìn Hoàng Phủ Mộng.
Nàng mặc chiếc váy kim diệp tử la, chân đi giày phượng hoàng, búi tóc cắm trâm ngọc, không phải pháp bảo thần khí nhưng cũng là đại sư chế tạo, báu vật thế gian. Chỉ có điều bảo vật không có uy năng gì, nhưng nếu Đường Hiên Vũ nguyện ý, hoàn toàn có thể nhìn xuyên nội y.
Cũng may hắn không dám làm như vậy, chỉ cười nói: - Xem bố trí nơi này không thấy có ác ý, chỉ là có chút kỳ quái.
- Ngươi muốn nói, chúng ta vốn ở Hồng Mông Giới, nhưng vì sao nơi này lại giống nhân gian à? Hoàng Phủ Mộng hỏi.
Đường Hiên Vũ gật đầu.
- Ra xem chẳng phải sẽ biết. Hoàng Phủ Mộng nói.
Đường Hiên Vũ đang muốn lao ra lại bị Hoàng Phủ Mộng giữ lại, ra hiệu hắn sử dụng Không Gian Đạo pháp. Hoàng Phủ Mộng lo lắng đây là ảo cảnh, muốn hắn dùng không gian đạo dò xét một lần. Hắn cầm tay Hoàng Phủ Mộng, hai người xuất hiện trên bầu trời mênh mông.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi trống trải, hắc ám, âm u. Thổ địa màu đen, hơi thở hủ thối tràn ngập tầm nhìn.
- Vẫn ở Hồng Mông Giới. Đường Hiên Vũ lẩm bẩm nói.
Nơi này là Hồng Mông Giới, chỉ là không có nhân loại nhập ma, đúng là có chút kỳ quái.
Cúi đầu nhìn lại, thấy bên dưới là quân trướng liên miên. Ở tu giới, quân trướng rất ít xuất hiện, đại đa số Đại Năng đều có cung điện pháp bảo, có thể hộ thân cũng có thể tu hành.
Nhưng trước mắt là quân trướng kéo ngàn dặm, nhìn không thấy cuối, hình thành một quân doanh khổng lồ.
Trong quân doanh thấy một ngọn núi lớn hiểm trở.
Núi thoạt nhìn nhẹ nhàng, di động trên không trung, nhưng thực tế lại không phải thế. Đường Hiên Vũ tinh thông đạo không gian chỉ thấy núi này không hề nhẹ, mà là một nửa của nó không nằm trong không gian này.
Ngọn núi này đồng thời xuyên suốt hai không gian. Mà vừa rồi bọn họ đi từ ngọn núi kia tới, lúc này, trên đỉnh núi có một cung điện nhỏ, là đồ phàm không phải pháp bảo, mơ hồ còn thấy người đi lại. Chỉ có điều bên ngoài là vô số Ma tộc hô quát, rầm rĩ.
Khác với những ma tộc Đường Hiên Vũ đã từng thấy, những Ma tộc này đều là yêu ma.
Yêu nhập ma!
Mà trên đỉnh núi có một pho tượng khổng lồ đứng sừng sững.
Một pho tượng mãnh hổ màu trắng.
Nhìn pho tượng kia, Đường Hiên Vũ trong lòng chấn động: - Ta biết đây là đâu rồi.
- Nếu đã biết, còn không xuống. Âm thanh hùng hậu thản nhiên quanh quẩn trong thiên địa.
Đỉnh Cự sơn, một bóng dáng cao lớn hiện ra trước mắt hai người.