Đỉnh núi tuy xa nhưng lại như đang gần ngay trước mắt.
Ngồi trên vương tọa nâng chén rượu, Đại Hán uy mãnh kia tràn ngập khí tức bá chủ.
Đường Hiên Vũ lẩm bẩm nói: - Vương Diêu.
- Hắn chính là Bạch Hổ Vương Diêu?
Hoàng Phủ Mộng nhìn thoáng qua chỗ Bạch Hổ, hỏi một câu càng thêm thừa thãi. Về chuyện Bạch Hổ Bảo nhi, Đường Kiếp cũng không giấu họ, Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng đều từng nghe qua. Thậm chí lần này đến Hồng Mông Giới đã nghĩ sẽ tìm gặp Vương Diêu, chỉ không ngờ nhanh như vậy, lại trùng hợp như vậy.
Giờ thấy Bạch Hổ Vương Diêu, Đường Hiên Vũ nhẹ nhàng thở ra, nếu đối phương đã mời, Đường Hiên Vũ kéo Hoàng Phủ Mộng bay về phía bên kia núi.
Lúc này, hắn không dùng pháp thuật không gian.
Đợi tới gần, hai người phát hiện hoá ra khắp núi này đều là yêu ma.
Yêu ma vẫn duy trì hình thái trước khi nhập ma, chim bay cá nhảy yêu vật gì cũng có. Tất cả yêu ma, ngoại trừ tôi tớ vệ sĩ, thấp nhất cũng là địa tiên, số lượng hơn ba trăm, trong đó riêng là Chân Tiên đã có mấy chục, thực lực dũng mãnh làm lòng người kinh sợ.
Mà Bạch Hổ Vương Diêu ngồi vương tọa phía trên, cùng yêu ma uống rượu, ăn thịt, thoạt nhìn như đám người man rợ, hành vi phóng đãng, không có oai nghiêm của Đại Năng.
Cho nên khi hai người Đường Hiên Vũ tới, rất nhanh đã yêu ma xông tới như nhìn thấy đồ ăn tươi mới.
Một chồn ma nhìn Đường Hiên Vũ từ trên xuống dưới, cười khanh khách nói: - Nhân loại này hương vị không tồi, nhất định rất ngon.
- Đúng thế. Xem tu vi của hắn cũng không tệ, cách ta và ngươi chỉ kém mấy bước. Nếu có thể nướng ăn luôn, đích thị là đại bổ! Một gã Sư ma tiếp lời.
- Nướng không ngon, nấu mới có hương vị. Một khuyển ma tai dài liếm đầu lưỡi nói.
- Không được, phải nướng ăn, thịt phải nướng mới ngon! Sư ma phẫn nộ nói.
- Phải săc thuôc, hầm thuôc mới ngon.
- Một đám ngu xuẩn, rõ ràng là nổ ngon!
- Hầm ngon! - Luộc ngon!
- Nổ!
- Săc thuôc!
Một đám yêu ma lớn tiếng cãi vã.
Đường Hiên Vũ nghe thấy nhưng không hề sợ hãi, chỉ đi từng bước tới Vương Diêu, tới gần mới dừng lại nói: - Đường Hiên Vũ xin chào ca ca. Sớm nghe phụ thân kể về Bảo nhi ca ca, không ngờ hôm nay có cơ hội gặp mặt.
Nghe thế, Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn về phía Đường Hiên Vũ. Ánh mắt như kim châm!
Đường Hiên Vũ nhìn thẳng, không hề trốn tránh.
Nhìn Đường Hiên Vũ, Vương Diêu đột nhiên hắc hắc mỉm cười: - Quả nhiên không hổ là con của phụ thân, có gan có kiến thức. Ta nói, mấy người các ngươi nghe không? Đây là con trai dưỡng phụ ta, là huynh đệ của ta. Đồ khốn khiếp các ngươi muốn ăn cả huynh đệ của ta sao?
Hắn ném chén rượu trong tay vỡ thành ngàn mảnh bay tới quần ma. Quần ma không kịp ngăn cản, bị mảnh vỡ phá thể tru lên. Ngay sau đó Vương Diêu xuất hiện ở giữa, chỉ thấy hắn trái một quyền phải một cước đánh điên cuồng. Càng khiếp sợ hơn là yêu ma dám trả đòn, với Vương Diêu không khách khí ra quyền. Vạn yêu phong trở nên hỗn loạn.
Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng nhìn nhau, đồng thời phủ lên vòng bảo hộ.
- Không cần vòng bảo hộ! Vương Diêu hô một tiếng, kéo một gã yêu ma nện sâu xuống đất, sau đó ném cho Đường Hiên Vũ: - Thuộc về ngươi!
Yêu ma đã giương nanh múa vuốt đánh tới.
Đường Hiên Vũ thấy thế, thu vòng bảo hộ, hướng yêu ma kia đấm một quyền.
Hai quyền chạm nhau, Đường Hiên Vũ run lên, cảm thấy lực lượng mãnh liệt tràn ngập, ngay sau đó toàn thân đẫm máu bay lên.
- Hiên Vũ! Hoàng Phủ Mộng kinh sợ bổ nhào qua.
Đường Hiên Vũ đứng lên, lau máu bên miệng nói: - Tiếp đi!
- Đừng Hiên Vũ, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ! Hoàng Phủ Mộng kinh sợ.
Đường Hiên Vũ lại nói: - Không liên quan tới tu vi! Nói xong đánh ra một quyền vào mặt yêu ma. Lấy tu vi yêu ma vốn có vô số cách tránh thoát, nhưng lại chỉ cứng rắn chống đỡ một kích này.
Vạn yêu phong, quần ma và Đường Hiên Vũ đánh đấm hỗn loạn.
Mà dũng mãnh nhất vẫn là Bạch Hổ.
Chỉ thấy hắn quơ thiết quyền, đánh từng yêu ma gục xuống.
Tuy nhiên yêu ma cũng không dễ đối phó, linh hoạt phản kích cũng làm Vương Diêu đau đầu.
Vương Diêu không ngại, còn hô đã nghiền. Đánh tới cuối, quần ma chẳng còn mấy kẻ đứng thẳng người, Vương Diêu lúc này mới ha ha trở lại vương tọa.
Lại nhìn Đường Hiên Vũ, chỉ thấy toàn thân đẫm máu, một tay bị cắt đứt, cả khuôn mặt sưng vù, còn yêu ma đói chiến với hắn bị bẻ gãy một cái sừng.
Vương Diêu hài lòng gật đầu: - Không tồi! Không hổ là con của phụ thân, nhưng thân thể hơi yếu. Sao ông ấy không truyền Ly Kinh cho ngươi?
Đồng thời vung tay lên, Đường Hiên Vũ chỉ cảm thấy cơ thể ấm áp, thoải mái. Chỗ bị thương bắt đầu khôi phục. Đồng thời chúng yêu ma cũng hò hét dần khôi phục lại. Lúc này Hoàng Phủ Mộng mới biết màn chiến đấu vừa rồi hoàn toàn ỷ vào khí lực.
Như một phong tục phóng thích sự nguyên thủy hoang dã, đồng thời thể hiện sự sùng bái lực lượng.
Thú vị là kẻ luôn tự hào có trí tuệ như mình không nhìn ra dụng ý của đối phương, còn Đường Hiên Vũ lông bông lại nắm đúng mấu chốt, đưa ra cách ứng phó chính xác.
Lúc này Đường Hiên Vũ nói: - Ly Kinh Luyện Thể là con đường nghịch thiên thành thánh, không tu pháp thân, rời xa đại đạo, không thích hợp với ta, phụ thân hy vọng ta đi con đường thuộc về mình. - Ha ha ha ha, đạo tu hành như đi ngược dòng nước, từ khi bước lên con đương tu hanh thì chính là nghịch thiên, đâu chỉ có một Ly Kinh rồi. Phụ thân nghĩ nhiều quá rồi. Đây cũng là cách làm người của ông ấy, khéo tính kế đến mất vui. Ngược lại là ngươi, không tu tâm tính, có linh giác, không tệ, không tệ!
Đường Hiên Vũ nói: - Cũng là nhờ công phụ thân phóng túng bồi dưỡng.
Vương Diêu ngẩn ngơ, lập tức cười to nói: - Đúng lắm! Ha ha, đưa rượu lên đến, lão tử muốn chiêu đãi đệ đệ và em dâu!
Hoàng Phủ Mộng đỏ mặt: - Ta là sư muội hắn. - Ôi chao! Vương Diêu vung tay lên: - Sư muội làm vợ, đó là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Hoàng Phủ Mộng không ngờ Vương Diêu sẽ nói như thế, mặt mũi đỏ bừng.
Lúc này đã có yêu ma bưng vò rượu lên, đều là linh tửu hi hữu.
Vương Diêu rót đầy một ly cho Đường Hiên Vũ nói: - Đây là Phỉ dương giới ngọc vân sơn tửu, dùng bảy bảy bốn mươi chín loại linh quả phối Cửu liên thiên hàn tuyền chế thành, lại dùng Kim diệm sơn ngàn năm luyện hóa hàn khí thành tựu bảo bối, ta lục hết Ngọc vân phái mới được một xe. Uống đi, nhớ chớ dùng lực luyện hóa. Uống rượu phải uống say mới tốt! Đường Hiên Vũ khẽ nhấp môi, gật đầu: - Quả nhiên là rượu ngon. Nhưng không biết Ngọc vân phái kia giờ ở nơi nào.
- Còn có thể ở đâu? Đương nhiên đã chết sạch. Một gã yêu ma cười to nói.
Lại có yêu ma tiếp lời: - Nhân loại các ngươi quá yếu ớt, Tinh Giới lại quá phồn hoa. Xông vào chém giết một phen thì bảo bối gì cũng có!
- Đúng vậy, Đúng vậy! Chúng ma gào thét.
Đường Hiên Vũ sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Vương Diêu. Hoàng Phủ Mộng cả kinh, thầm nhủ không tốt, vội giữ Đường Hiên Vũ.
Đường Hiên Vũ né tránh nàng, đồng thời nói: - Nói như vậy, ca ca xâm lấn Tinh La giới rồi sao?
- Đúng vậy! Vương Diêu uống rượu, trả lời: - Ta mang theo các huynh đệ, trước sau giết mười hai Tinh Giới, bắt người cướp của. Linh tửu này cũng là một trong số. Ồ đúng rồi, thị nữ vừa đi theo các ngươi cũng là ta bắt từ Nhân Gian giới về, đệ đệ thích chí chứ?
Đường Hiên Vũ phẫn nộ, vỗ bàn đứng lên: - Ngươi dung túng chúng ma giết người? Xoát!
Tất cả yêu ma đồng thời dừng động tác nhìn Đường Hiên Vũ, trong mắt là sát ý.
- Sao? Muốn dạy dỗ ta? Vương Diêu cười: - Đúng vậy, ta dung chúng giết người thì sao? Ca ca ngươi dù gì cũng là đại ma chủ Bạch dạ ma khu, hành sự theo góc độ của Ma tộc. Bạch dạ ma khu có mấy trăm Ma Chủ lớn nhỏ, Ma tộc số lượng ngàn vạn. Nhiều Ma tộc phải sinh tồn, muốn sống. Trong thế giới cằn cỗi này suốt 3000 năm, vất vả lắm mới có một cơ hội phát tài, chẳng lẽ ta còn phải ngăn cản bọn chúng hay sao?
Đường Hiên Vũ suy nghĩ một chút nói: - Nhưng dù sao cũng là từ chính giới qua đây. Chẳng lẽ lúc kéo ma quân sát nhập chính giới lại không niệm tình cũ sao?
- Tình cũ? Ánh mắt của Vương Diêu nheo lại.
Hắn cười, thanh âm đột nhiên trầm thấp mà xa xưa.
Thanh âm như u linh, từ xa phương bay tới.
Hắn âm u nói:
- Đung vây... Tình cũ!
- Ta đâu thể quên tình cũ với Tê Hà Giới đây? - Ta đâu thể quên trên Hổ Khiếu sơn, bộ tộc Bạch Hổ gặp đau khổ thế nào. Bị chăn nuôi, nhốt, hành hạ đến chết, tới vạn năm lịch sử!
Vương Diêu thâm trầm, trong mắt lóe lên hận thù.
Nhìn ánh mắt này, Hoàng Phủ Mộng run lên, nàng đột nhiên hiểu ra: - Cho nên, tới giờ ngươi cũng chưa quên cừu hận với phái Tẩy Nguyệt đúng không? Mặc dù sư phụ có ân với ngươi cũng không thể xóa đi thù này.
Vương Diêu mỉm cười: - Thế các ngươi nghĩ mấy năm gần đây, ta đang chuẩn bị điều gì?
Hắn tiến sát vào quá khứ, tới gần Hoàng Phủ Mộng và Đường Hiên Vũ, nói từng chữ một: - Chính là vì tiêu diệt Tê Hà Giới!