Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1559: Tam Sinh Thạch



Chương 1235: Tam Sinh Thạch

Đây là một không gian kì dị.

Không thấy trời, không thấy đất, chỉ có một tảng đá lớn vắt ngang không trung. Tảng đá có ngọn lửa màu đen đang cháy.

Trên tảng đá hừng hực ngọn lửa có một cặp nam nữ giao hòa.

Khỏa thân, ép sát.

Chân tay quấn nhau tạo tư thế kỳ quái. Ở tư thế này không ngừng có ngọn lửa màu đen ra vào theo hô hấp của bọn họ, thậm chí cả lỗ chân lông cũng không ngừng thẩm thấu hắc hỏa. Hắc hỏa hừng hực, chỉ có điều do nguyên nhân nào đó, đôi nam nữ dường như không thể tách ra.
Đúng vậy, đó là Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng.

Nằm mơ cũng không ngờ mình và Hoàng Phủ Mộng lại xảy ra chuyện này, có một cỗ lực lượng kỳ lạ bắt đầu khởi động trong cơ thể Đường Hiên Vũ.

Lực Hồng hoang khống chế thể xác và tinh thần của hắn, khiến hắn xông vào Hoàng Phủ Mộng, đối ứng cũng là Hoàng Phủ Mộng nhiệt tình, kịch liệt, đầy mị thái cứ đâu còn là nữ tử cơ trí như trước.

Nhưng dù thân thể bị khống chế, tâm linh vẫn tỉnh táo.

- Vương Diêu, ngươi đang làm gì đó? Mau thả chúng ta ra! Đường Hiên Vũ hét.
Bạch Hổ cười ha hả: - Miệng nói xong không cần, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Đường Hiên Vũ suýt thì thổ huyết.

Gì mà thân thể thành thật, rõ ràng là ngươi dùng tà pháp khống chế ta được không. Tuy nhiên... Cảm nhận nơi ấp áp mềm mại kia của Hoàng Phủ Mộng, hắn cũng khá hưởng thụ.

Nhưng rốt cuộc đây vẫn không phải tự nguyện, được không!

Đường Hiên Vũ phẫn nộ, muốn chửi thề.

Hoàng Phủ Mộng cũng nói:
- Sư huynh, việc đã đến nước này, oán giận vô ích, không bằng trước xem tình thế. Ngươi không thấy hắc hỏa này có chút kỳ quái sao?

Đường Hiên Vũ cẩn thận cảm nhận, nói: - Đây không phải lửa mà là năng lượng nào đó, đáng chết, nhất định hắn muốn chúng ta nhập ma, ta cảm nhận được ma khí!

Hoàng Phủ Mộng hơi nhíu mày: - Không đúng, ma khí ở đây cũng không nồng đậm, ta và ngươi có trấn ngục ma thai, cho dù là Hồng Mông Tử Khí cũng không thể làm chúng ta nhập ma, nhưng ma khí này... Không đúng!

Hoàng Phủ Mộng kinh hô, chút ma khí này không có khả năng tạo ra ảnh hưởng với họ, mà mỗi lần ngọn lửa màu đen xuất nhập thân thể đều tạo thành ảnh hưởng với cơ thể họ. Tuy rằng mỗi lần chỉ là một chút, nhưng trong thời gian dài vẫn khiến Hoàng Phủ Mộng nhận ra biến hóa.

Làm sao có thể? Trấn ngục ma thai lại không ngăn được ma khí xâm nhập?

Hoàng Phủ Mộng vừa sợ vừa sợ.

Bị Đường Hiên Vũ phá thân cũng thôi, bất kể thế nào hắn cũng là công tử có tiền đồ nhất Tê Hà Giới, tuấn tú lịch sự. Tuy rằng trí tuệ không bằng Hoàng Phủ Mộng, nhưng nam nhân còn có dũng khí, kiên nghị, quả cảm, kiên trì cũng là nam nhân tốt, mà những điều đó Đường Hiên Vũ đều có. Ít nhất khi hắn đưa Hoàng Phủ Mộng rời Vẫn tinh trấn, biểu hiện không khiến nàng thất vọng.

Nhưng nhập ma thì không phải là chuyện nhỏ.
Đối với tu sĩ chính giới thì nhập ma có khác gì chết?

Giọng Bạch Hổ truyền đến: - Chớ sợ, Sinh tử thạch sẽ không làm các ngươi nhập ma, ngược lại sẽ tăng khả năng chống ma khí của hai ngươi. Đợi hấp thu hết thì từ nay về sau không cần lo lắng nhập ma nữa, còn trấn ngục ma thai kia ta nhô vao, công pháp không thể phá gì chứ, nhưng yên tâm các ngươi sẽ không nhập ma đâu.

Còn có chuyện như vậy?

Hoàng Phủ Mộng và Đường Hiên Vũ cùng nghĩ, nếu lời Vương Diêu là thật thì vẫn có thể được xem như chuyện tốt.

Tuy nhiên mơ hồ lại cảm giác có gì đó không đúng.
Đường Hiên Vũ đột nhiên hét lớn: - Vương Diêu, ngươi dám nhìn lén chúng ta!

Vương Diêu nói tự nhiên như vậy, nhất định luôn chú ý bọn họ, cảnh tượng hiện giờ cũng bị hắn nhìn thấy. Đường Hiên Vũ thì không sao, vấn đề là còn có Hoàng Phủ Mộng!

Sau khi xảy ra quan hệ với Hoàng Phủ Mộng, Đường Hiên Vũ đã coi nàng là nữ nhân của mình. Lại nói Hoàng Phủ Mộng cũng là một tiểu mỹ nhân, còn là đồ đệ của Đường Kiếp, hoàn toàn xứng với Đường Hiên Vũ. Chỉ có điều Hoàng Phủ Mộng làm việc trí tuệ, đi một bước tính ba bước, thân truyền của Đường Kiếp nên tính cách mạnh mẽ, cứng cỏi. Nam nhân bình thường đều không thích nữ nhân mạnh mẽ như thế, thế nên Đường Hiên Vũ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Thẳng tới hôm nay, xảy ra chuyện này Đường Hiên Vũ mới nghiêm túc suy nghĩ chuyện cưới Hoàng Phủ Mộng làm thê tử.

Nhưng hiện tại, thê tử tương lai bị Vương Diêu dòm ngó, sao mà hắn chịu được.

Vương Diêu cười ha ha nói: - Vương Diêu ta đường đường là chí tôn Vạn yêu phong, đại ma chủ Bạch dạ ma khu, làm sao có thể làm việc hạ lưu như vậy. Yên tâm đi, ta vẫn chưa rình coi.

Đường Hiên Vũ thở ra, Hoàng Phủ Mộng nói: - Ngươi nói cho chúng ta tạo hóa lớn, chẳng lẽ là dùng để bảo vệ chúng ta vĩnh viễn không nhập ma hay sao? Nêu thê thì cũng quá rẻ mạt rồi?

Vương Diêu hài lòng: - Quả nhiên là nữ tử trí tuệ. Không nhập ma chỉ là kết quả mà thôi, Tam Sinh Thạch này không chỉ có chút tác dụng đó. Lại nói Tam Sinh Thạch này là thuỷ tổ để lại cho ta, khi ta thăng tiến sử dụng. Ta thăng tiến Đại la rồi, Tam Sinh Thạch vẫn còn dư lại một ít, cho dù Lâm Hãn ta cũng không cho nàng sử dụng, lại dùng cho các ngươi, ngươi dám nói đây không phải tạo hóa lớn sao?

Bảo vật có thể giúp Bạch Hổ đột phá xiềng xích thành tựu đại la?

Hoàng Phủ Mộng và Đường Hiên Vũ cũng rung động.

Mặc dù nói Bạch Hổ bộ tộc đột phá bình cảnh đã hy sinh lớn, nhưng không có nghĩa sau khi trả giá tiểu Hổ có thể thông suốt thăng tiến, hắn còn nhiều công tác chuẩn bị, mà Tam Sinh Thạch này chính là bảo vật Bạch Hổ thuỷ tổ chuẩn bị cho đời sau.
- Thứ này... Rốt cuộc dùng làm gì? Hoàng Phủ Mộng âm trầm hỏi.

Bằng trực giác, nàng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Bạch Hổ cười nói: - Thiên địa phân chính phản giới, vạn tộc có nhân ma, sinh linh phân sống chết. Nhưng các ngươi có từng nghĩ, có khả năng chính phản cùng tồn tại, người và ma cùng ở chung? Sống và chết có thể thống nhất?

- Cái gì?" Hoàng Phủ Mộng và Đường Hiên Vũ đồng thời kinh hô.

Có thứ gì có thể đồng thời tồn tại, chính phản, sống chết? Người ma...
Từ đã, người cùng ma?

Nhân Ma? Ma Nhân?

Trong mắt Hoàng Phủ Mộng đột nhiên bắn ra tinh quang.

Nàng nhớ tới cảm giác về Bạch Hổ Vương Diêu, không có khí tức ma đạo, nhưng cũng không cảm giác được lực lượng chính giới.

Chẳng lẽ...

Hoàng Phủ Mộng cắn răng nói: - Ngươi đang biến chúng ta thành không người không ma? Nhân Ma nhất thể?
- Ha ha ha ha! Vương Diêu ngửa mặt lên trời cười to: - Đúng vậy, đây là cách tổ tiên lưu lại phá tan bình cảnh. Nó không cho sinh linh đạt được lực lượng trực tiếp, lại có thể thay đổi thể chất, vừa thích ứng chính giới, vừa thích ứng Ma giới. Có thể đồng thời cảm thụ chính phản lưỡng giới, vận dụng năng lượng. Ngoài thiên địa, không nằm trong ngũ hành! Đây là lực lượng của Tam Sinh Thạch, mà hiện tại, ta đem lực lượng này ban cho các ngươi. Từ nay về sau, các ngươi có thể tận tình tiêu dao thế giới Đại Thiên, không cần lo hoàn cảnh biến hóa. Thần thông chuyên nhằm vào sinh linh không có hiệu quả với các ngươi, Ma tộc thần thông càng không có hiệu quả. Bởi vì các ngươi đã thoát khỏi chính phản lưỡng giới, trở thành sinh mạng hoàn toàn mới!

Vương Diêu nói xong lại cười ha hả điên cuồng.
Tuy rằng không thấy mặt nhưng có thể tưởng tượng hắn đang cực kích động và đắc ý.

Hoàng Phủ Mộng lạnh lùng nói: - Nhưng cũng sẽ như ngươi, không có nhân tính, đúng không?

- Nhân tính? Vương Diêu cười nói: - À, đúng là có ảnh hưởng tới nhân tính. Nhưng không nhiều lắm, sẽ không hung ác như Ma tộc xong cũng không quang minh như nhân loại. Hành sự vì lợi ích, nếu không phải đại sự thì tuyệt đại đa số thời điểm vẫn bình tĩnh đối mặt với mọi vấn đề. Cực lý trí, ích kỷ,... Có chút giống như nghĩa phụ, nhưng ngẫu nhiên, cũng sẽ tận tình tùy hứng.
Hoàng Phủ Mộng không biết nói gì, quả nhiên đó là tính cách hiện giờ của Vương Diêu.

Lãnh huyết, lý trí, hành sự vì lợi ích, ân oán rõ ràng, có nguyên tắc và cách hành sự của mình.

Thật có chút giống Đường Kiếp.

Vương Diêu nói: - Cho nên, ta xưng là... Tà!

Tà vật, tà nhân, tà tộc, tùy ngươi xưng hô thế nào, đây đều là sinh mạng do Tam Sinh Thạch sáng tạo ra.
- Hóa ra là như vậy, ta hiểu rồi. Hoàng Phủ Mộng đáp: - Tuy nhiên ngươi đã nói, tà linh hành sự lý trí bình tĩnh, lấy ích lợi làm đầu, không làm việc vô dụng, thế vì sao còn cưỡng ép tác hợp ta cùng với Hiên Vũ?

- Tam Sinh Thạch, ở bản chất là một loại đạo điều hòa âm dương, chẳng qua nó là câp bâc cao nhât. Năm đó ta tự mình tiếp nhận lực lượng này, khi đó ta đã nghĩ, nếu một đôi nam nữ tiếp nhận nó không biết sẽ có thay đổi gì.

- Ngươi dùng chúng ta làm thí nghiệm? Hoàng Phủ Mộng kinh hô.

Vương Diêu ha hả nói: - Đúng vậy. Không phải ta đã nói, tà linh, phát triển từ lợi ích.
- Nếu chúng ta chết ngươi sẽ báo ân thế nào? Đường Hiên Vũ tức giận.

Vương Diêu lắc đầu: - Ta nắm chắc 99% các ngươi sẽ không chết. Ta hiểu Tam Sinh Thạch, đương nhiên, nếu thật có chuyện... Vậy không báo nữa.

Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng phát lạnh.

Đường Hiên Vũ mắng: - Súc sinh!

- Hừ! Tiếng gầm giận dữ truyền đến, kích động toàn thân Đường Hiên Vũ đẫm máu.
Vương Diêu nói: - Ta không phải người dễ nói chuyện như vậy, giờ ta bỏ qua cho ngươi, lần sau uốn lưỡi cho kỹ hãy nói. Năm đó nghĩa phụ cứu ta có ân tái tạo, nhưng cha ta cũng truyền cho hắn bí pháp, khiến hắn thoát khỏi bị Thiên Thần Cung đuổi bắt. Ta báo ân vì ta tâm niệm tình cũ, mà không phải vì ta nợ các ngươi, hiểu không?

Đường Hiên Vũ muốn mắng, Hoàng Phủ Mộng đã dùng môi anh đào chặn miệng Đường Hiên Vũ, khiến hắn không nói được ra lời.

Vương Diêu hừ lạnh một tiếng: - Thể chất chuyển hoán cần ba ngày. Ba ngày sau ta sẽ quay lại thăm các ngươi.

Ngay sau đó, khe nứt không gian mở ra, Vương Diêu đi ra.
Vừa ngồi trở lại vương tọa, chỉ thấy phương xa có ngọn lửa đột nhiên đánh úp lại.

Vương Diêu cũng không ngẩng đầu, vung tay nắm lấy ngọn lửa, chỉ thấy ngọn lửa kia nhảy múa trong lòng bàn tay, biến thành một hòa thượng ngồi trên đài sen khô héo.

- Bạch Hổ Vương, ngươi quyết định xong chưa?

- Không phải ta quyết định xong, mà là thời cơ ta chờ bấy lâu đã tới.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Ha ha ha ha! Hòa thượng phát ra tiếng cười tà ác đầy ma tính: - Thế khi nào động thủ?
- Tê Hà Giới cần mười năm nữa mới tới Cự Linh Giới. Chờ ngày hắn tới cũng là ngày chúng ta động thủ.

- Được, một lời đã định!

- Nhớ, Cự Linh Giới có thể là của ngươi, nhưng Đường Kiếp phải là của ta! Cửu Nan!

- Thành giao! Âm thanh trùng trùng điệp điệp truyền giữa thiên không.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com