Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1568: Quân thế



Chương 1244: Quân thế

Cự Linh Giới.

Nơi này đã biến thành thế giới của Ma tộc.

Hắc ám che đậy không trung, ma khí ô nhiễm đại địa.

Khắp nơi đều là ma vật Hồng Mông tàn sát bừa bãi. Chúng di chuyển tán loạn, tìm kiếm tất cả thực vật có thể cho vào miệng. Nhiều năm tháng hắc ám khiến ma vật tham lam mọi tài nguyên, luôn điên cuồng chiếm đoạt.

Tuyệt đại đa số ma vật đều nhanh chóng phân giải tài nguyên, nâng cao năng lực của mình, đây là bản năng để chúng sinh tồn Hồng Mông Giới. Tài nguyên phong phú của chính giới càng khiến đặc tính này của ma vật phát huy tới tận cùng, chúng ăn rất nhanh để nâng cao bản thân. Khi thực lực đạt tới trình độ nhất định sẽ thông qua sinh sản, phân liệt hoặc cách nào đó chế tạo ra tân Ma tộc. Thế lực của Ma tộc bởi vậy nhanh chóng mở rộng.

Nhưng là hôm nay, sinh mạng đã tới mùa thu gặt.

Sấm chớp bão bùng phá không vang lên, hấp dẫn vô số ma vật chú ý.

Chúng ngẩng đầu, nhìn trên bầu trời có ánh sáng hiện ra.

Như bầu trời bùng phát quang và nhiệt, rất nhanh, trên bầu trời bốc cháy, mưa lửa từ trên trời giáng xuống.

Sao băng bắt đầu xuất hiện, nở rộ như ngày hội, hoa lệ mà tươi đẹp.
Một bữa tiệc tử vong chính thức bắt đầu.

- A! ! !

Rất nhiều Ma tộc rít gào, sinh tồn trong cảnh gian nan nên chúng có thiên tính hung ác tàn nhẫn, dù đối mặt với cảnh tượng như tận thế thì vẫn hiếu chiến không lui.

Điên cuồng, rất nhiều Ma tộc hướng không trung bắt đầu phóng thích lực lượng của mình.

Ma khí thổi quét, ma diệm ngập trời.

Ma công, pháp thuật, thần thông chen chúc như biển lăng không, va chạm hỏa vũ bùng lên cảnh tượng hùng vĩ.
Tuy nhiên, tấn công từ dưới lên nhất định thua thiệt.

Dưới hỏa diệm, rất nhiều ma vật chết tại chỗ.

Mà sau cơn lũ pháp thuật là vô số phi toa bay ra từ cương phong.

Phi toa do Đường Kiếp tự thiết kế, dùng tài nguyên quý hiếm luyện chế mà thành, có thể chống cự cương phong, có năng lực phòng ngự không gì sánh kịp.

Quần ma loạn vũ, hư không phi toa bay múa đầy trời, bắn ra từng vòng lửa đạn đánh ma vật thành mảnh nhỏ.

Ma tộc chưa bao giờ thấy qua bảo vật này, tốc độ nhanh, hỏa lực mãnh liệt, phòng ngự rắn chắc, trong lúc nhất thời bị đánh chạy trối chết.
Đương nhiên cũng có Ma tộc hung hãn tạo thành đội hình nghênh chiến, tuy nhiên đối mặt với phi toa có hỏa lực và tốc độ cao không ngừng đan xen, cắt bỏ thế trận đối phương thành khối, khiến chúng khó có thể liên kết. Kế này chỉ tồn tại ở chiến tranh phàm nhân, chiến tranh tu giới cực kỳ hiếm thấy, chỉ vì tu giả rất khó phối hợp tác chiến được như thế.

Hư không phi toa như chiến mã của tu sĩ, bọn họ khống chế phi toa, bay xuyên qua đàn ma khiến Ma tộc khó có thể hình thành liên hợp, đồng thời phi toa có hỏa lực áp chế Ma tộc, các tu sĩ nhân cơ hội thu gặt lấy đầu người.

Ma tộc phát hiện đây là một đội ngũ Nhân Tộc họ chưa bao giờ thấy qua.

Đối mặt Ma tộc, bọn họ hoàn toàn không sợ, ngược lại tùy ý bừa bãi, tung hoành giết hại. Cứ như Ma tộc là dê họ nuôi, hoàn toàn không thèm để ý tới Ma tộc hung ác và hùng mạnh.

Chỉ mới đối mặt, Ma tộc đã bối rối!

Đây là Nhân Tộc gì? Bọn họ từ đâu xuất hiện?

Tất cả Ma tộc cũng nghĩ.

Bọn họ tung hoành thiên giới, Nhân Tộc thấy bọn họ như chuột thấy mèo, không ngờ hôm nay gặp được Nhân Tộc giết ma như giết chó.

Bọn họ không biết, mấy năm nay, tu sĩ Tê Hà Giới đã nhiều lần đánh với Ma tộc.

Khác với những nơi khác, người thắng là Nhân Tộc.
Cảnh này khiến Tê Hà Nhân Tộc sớm quên đi sự cường đại của Ma tộc, quên đi bóng ma Hồng Mông mang tới.

Bọn họ biết Ma tộc cũng là sinh mệnh, cũng sẽ chết, thậm chí cũng sợ hãi!

Bọn họ biết đặc điểm của Ma tộc, biết thói quen của bọn họ.

Bọn họ biết rằng chúng hùng mạnh nhưng không am hiểu phối hợp. Chỉ cần xông vào rất dễ làm chúng hỗn loạn, thậm chí còn tự giết lẫn nhau. Bọn họ biết Ma tộc hung hãn, nhưng chúng cũng biết sợ, chỉ cần tìm ra thứ làm chúng sợ thì có thể khiến chúng khủng hoảng mà mất đi chiến ý. Bọn họ còn biết, Ma tộc đông nhưng giữa chủng tộc cũng có thù hận, nếu như có thể lợi dụng tốt có thể tá lực đả lực, bọn họ thậm chí còn biết Ma tộc nào phối hợp với nhau mới đáng sợ nhất, mà có Ma tộc một khi thả cùng một chỗ chính là tai nạn của chúng...
Bọn họ hiểu Ma tộc còn hơn bản thân chúng!

Đây là kinh nghiệm rút ra sau vô số lần chiến tranh, ý chí chiến đấu sục sôi, đầy tin tưởng và khát vọng giết chóc Ma tộc.

Không chỉ vì thù hận, càng vì bình hải đại trận công huân khích lệ, kích phát ý chí chiến đấu nhiệt tình.

Một tướng công thành vạn ma khô!

Vô số anh dũng tu sĩ dùng ma tộc đổi hào quang tương lai, thế sao có thể không tích cực, không anh dũng?

Trên bầu trời tu sĩ Tê Hà tung hoành, xuyên qua hư không tạo ra ngọn lửa, nước biển, thương tổn đánh xuống.

Núi lớn, biển rộng, rừng cây, thảo nguyên, cũng dừng trên đầu vô số ma vật.

Như là Thiên kiếp đang đến!

Dưới lực diệt thế, chiến lực cá chân không còn trọng yếu, Thiên Tâm hay Tử Phủ dưới sóng triều pháp thuật chỉ như một người cá nửa chìm nửa nổi đầy vô lực.

Có lẽ chỉ có Tiên Đài mới có lực xoay chuyển Càn Khôn, ít nhất có thể quyết định tồn vong một khu.

Một ma đầu tiên cấp nhìn trời gầm rú.
Đây là một ma tộc minh ngươi đuôi răn, hắn bay trên trời, đuôi rắn khổng lồ như roi đánh vun vút vào không trung.

Chỉ một đuôi, không trung nứt thành kẽ hở, ngọn lửa hay sóng triều đều được dẫn vào trong khe.

Đồng thời ma đầu kia hung dữ nói: - Nhân loại, còn không đi chết đi!

Trong tiếng cười lớn, song chưởng mở ra, hướng khoảng không chụp một trảo.

Chính lúc này một phi toa xuyên qua cương phong, hiện thân trong trong tầng mây.
Ma đầu kia dùng hai móng chộp vào phi toa khiến nó không thể tiếp tục nhúc nhích. Phi toa bắn ra lửa đạn lên người hắn, ma đầu kia lại chỉ quơ quơ thân thể không thèm để ý, hiển thị thực lực dũng mãnh. Thủ trảo dùng lực, phi toa liền phát ra tiếng vang ken két.

Rốt cục, phi toa hoàn toàn biến hình, bị ma đầu kia vắt thành quẩy xoắn.

Ngay lúc phi toa phá nát, bên trong có bốn năm tu sĩ bay ra. Những tu sĩ này vô cùng có kinh nghiệm, vừa phát hiện không tốt lập tức vứt bỏ phi toa bỏ chạy theo những hướng khác nhau.

- Chạy đi đâu! Ma đầu thuận tay chộp tới một tu sĩ, vô tận hư không trước hắn sụp đổ. Tu sĩ không thoát được bị ma đầu kia dùng một chưởng trảo chết.
Chỉ là thu tay lại, ma đầu kia nhìn những người khác, lại phát hiện các tu sĩ khác đã nhân cơ hội trốn xa.

Hắn đường đường ma đầu tiên cấp lại chỉ hủy được một phi toa, giết chết một tu sĩ. Đối với người khác mà nói, đại ma đầu đó có thực lực dũng mãnh, thủ đoạn thông thiên, đối với hắn mà nói lại là nhục nhã.

Vấn đề là hắn muốn giải quyết này nỗi nhục cũng không làm được, bởi vì ngay sau đó, trong tầng mây có một bàn tay chụp vào mình.

Chỉ cảm thụ uy năng là biết một vị Địa Tiên Đại Năng đang tự mình ra tay.

- Lớn mật! Ma đầu kia dữ tợn huy chưởng, một hồi long trời lở đất triển khai.
Mà cảnh tượng giống như vậy diễn ra ở các nơi Cự Linh Giới.

Khắp nơi đều có va chạm và chém giết, trong đó có rất nhiều tiên cấp.

Vô số tiên nhân và ma đầu, thậm chí còn có Chân Tiên, toàn bộ Cự Linh Giới nhuộm đầy huyết sắc.

Cảnh tượng này khiến Cự Linh Vương rung động không ngừng.

Hắn hoàn toàn không ngờ Tê Hà Giới đã có chiến lực mạnh như thế.

Phải biết đây không phải là âm mưu, hoàn toàn là cứng đối cứng, khống chế khí thế của Ma tộc. Tuy rằng có phần bất ngờ nhưng xét đến cùng vẫn là Tê Hà có thực lực hùng mạnh.
Đây là một thiết huyết tu quân đầy kinh nghiệm!

Cự Linh Vương thở dài nói: - Ngắn ngủn 1400 năm, có thể có thành tựu như thế, Đường Kiếp, ta phục ngươi rồi.

Đường Kiếp lại lạnh nhạt nói: - Cự Linh Vương hài lòng là tốt rồi. Nếu thế, chúng ta đi thôi.

- Đi? Đi đâu? Cự Linh Vương ngạc nhiên.

- Đương nhiên là đi xem sách. Đường Kiếp trả lời:
- Ngươi đã đáp ứng ta.

"..." Cự Linh Vương ngây ra. Hắn đương nhiên không phải muốn trốn nợ, nhưng không phải bây giờ còn đang phát sinh chiến tranh sao?

- Ta thừa nhận tu quân của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi sẽ không cho là tu quân đó có thể đánh bại Ma tộc chứ? Đây chính là thế giới của Đại Năng, thắng lợi vẫn được quyết định bởi Đại Năng.

Đường Kiếp nói: - Đi thôi, trận chiến này không phải trận quyết chiến cuối cùng, ta và ngươi đều không cần ra tay.

- Cái gì?
Cự Linh Vương ngơ ngẩn: - Ý của ngươi là...

- Vừa nói ta chỉ tới tập kích mà thôi, chiếm tiện nghi cũng là lúc thu tay. Đường Kiếp bình tĩnh trả lời.

- Nhưng hiện tại các ngươi đang chiếm thượng phong, đâu thể nói lui là lui? Chỉ cần một câu nói của ngươi, Cự Linh tộc sẽ lập tức lao tới, cùng các ngươi nội ứng ngoại hợp! Cự Linh Vương vội vã. Hắn bị Ma tộc đè nặng lâu như vậy, giờ thấy hy vọng thắng lợi lại vẫn chỉ là công dã tràng.

- Ngươi không nghĩ như vậy có thể thắng chứ? Đường Kiếp có chút thông cảm nhìn Cự Linh Vương, hắn có thể hiểu được tâm tình của Cự Linh Vương, lại vẫn không thể không đả kích hắn: - Ma tộc đông lắm. Mà đây là khối thịt béo, cho dù là Cự Linh tộc cũng không dễ dàng ăn như vậy. Chớ sốt ruột, từ từ ăn mới có thể tiêu hóa hết.

Đường Kiếp nói xong đi tới trước, chỗ chiến trường hắn cũng không để ý tới.

Như lời hắn, một trận tập kích không cần hắn chỉ huy.

Mấy năm chiến tranh, Tê Hà Giới không chỉ bồi dưỡng được thiết huyết tu quân, đồng dạng cũng bồi dưỡng được quan chỉ huy xuất sắc.

Đường Kiếp tin bọn họ có thể đảm nhiệm chức trách của mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com