Một cỗ lực lượng cường hoành hủy diệt vạn vật đột nhiên xuất hiện, đến đột ngột tới nỗi, trước đó Đường Kiếp cũng không cảm nhận được nó tồn tại.
Lực lượng này vừa xuất hiện đã ép tới Đường Kiếp. Cùng lúc đó, một chỗ hư không cách Đường Kiếp trăm vạn dặm đột nhiên nổ tung, từ trong không gian xuất hiện thân ảnh cao lớn, chính là Bạch Hổ Vương Diêu.
Vạn Vật Âm Dương Lô xoay tròn trên đầu Đường Kiếp, thả ra vầng sáng bao phủ trên người, lực lượng hung dũng như biển tiến vào liền không ngừng suy yếu, hao mòn, tại trong hư không đào sinh đào diệt. Tuy chỉ một quyền nhưng thương hải tang điền đầy biến ảo, phảng phất như kéo dài trăm nghìn van năm.
Ngay cả Đường Kiếp đối mặt một quyền này cũng thấy dằn vặt vô tận. Phảng phất như trọng áp vạn năm.
Thời Gian chi đạo!
Nếu như nói lúc trước ẩn nấp là Không Gian chi đạo, như vậy quyền hiện tại ẩn chứa Thời Gian đại đạo vô thượng. Luận lực bộc phát, nó không bằng Chiến Hoàng Quyền của Đường Kiếp, nhưng cường ở liên miên không dứt. Thông qua Thời Gian chi đạo không ngừng phóng đại, bạo phát trong nháy mắt kéo dài đến vô cùng vô tận.
Một quyền này, tuyệt không lưu thủ.
Ầm!
Quyền kình cuối cùng tiêu tán. Đường Kiếp chớp mắt lui về phía sau ngàn vạn dặm.
Đây là lần đầu hắn lui lại khi giao chiến với Cửu Nạn tới nay.
"Bảo Nhi!"
Vương Diêu chân đạp hư không, bước nhanh đến: "Hài nhi tham kiến nghĩa phụ!"
Hướng Đường Kiếp cúi rạp người.
"Hay, hay lắm! Nghĩa tử, vừa tới đã đưa tới cho ta một phần đại lễ." Đường Kiếp nói. Vương Diêu cười: "Nghĩa phụ đừng hiểu nhầm, hài nhi đã lâu chưa gặp nghĩa phụ, muốn chào hỏi nghĩa phụ. Nghĩa phụ bây giờ thành tựu Kim Tiên, hài nhi cung đột phá huyết mạch ràng buộc vinh đăng Đại La, đương nhiên khó miễn tâm muốn luận bàn. Tin tưởng nghĩa phụ nhìn thấy hài nhi không chịu thua kém như vậy, nhất định sẽ rất hài lòng.
Đường Kiếp, Cửu Nạn, Vương Diêu, ba người thành tam giác trong hư không, chân thân đều huyễn hóa đến trăm vạn trượng, đỉnh thiên lập địa, hạo hãn vô biên, từ xa nhìn lại như ba tinh giới cự nhân. Tuy rằng đó không phải do chân thân đạt đến loại trình độ này mà là huyễn thân, nhưng cũng đủ khiến cho quần tiên chấn động.
"Bảo Nhi, là Bảo Nhi!" Y Y ngửa mặt nhìn lên trời, kích động hô. Dù đã tu luyện thành tựu Tiên Đai, Y Y vẫn không thấu triệt thế tình như Đường Kiếp, nhìn không thấu nhân gian ấm lạnh, không thấy được nhân tâm biến hóa.
Nang chỉ theo bản năng vui mừng, thậm chí đã quên cảnh Vương Diêu xuất hiện đánh tới Đường Kiếp một quyền.
Nang theo bản năng mà ngây thơ tin tưởng lời giải thích của Vương Diêu, tin đó là Vương Diêu nhất thời hứng khởi.
Chỉ có Hứa Diệu Nhiên sắc mặt túc mục, mang chút lo lắng nhìn phương xa.
Đường Kiếp vẫn không nóng vội đứng đó.
Nghe Vương Diêu lên tiếng, hắn mỉm cười: "Ta rất vui. Hơn một ngàn năm không gặp, hài tử đã lớn rồi."
Vương Diêu mỉm cười: "Nghĩa phụ lớn tuổi nên dễ dàng quên việc. Lời này năm đó người đã nói ở Vạn Thú Viên, lúc ấy. . . Ta cũng đã không còn là hài tử."
"Nhưng vào lúc ấy, chí ít ngươi không ra tay với ta, ngươi còn biết tôn trọng ta." Đường Kiếp trả lời.
Vương Diêu cười lớn: "Nghĩa phụ còn đang canh cánh trong lòng vì ta ra tay sao, ta cũng không phải vì cứu Cửu Nạn lão nhi kia sao. Cửu Nạn, vì lão trọc ngươi mà làm hỏng tình cảm cha con ta, nhất định sẽ không tha cho ngươi!" Hắn quay lại nói với Cửu Nạn Yêu Tăng.
Cửu Nạn ngồi trên Thất biện liên đài, Thất biện liên đài từ từ chuyển động, đạo văn huyền ảo huyễn sinh huyễn diệt giúp Cửu Nạn cấp tốc khôi phục tiêu hao. Đồng thời Cửu Nạn mỉm cười nói: "Bạch Hổ đạo hữu nói quá lời. Ta và Đường Giới Chủ giao thủ, tuy xuống hạ phong, nhưng còn chưa tới thời khắc sống còn. Ân cứu mạng này, lão nạp vạn vạn không dám gánh vác."
Lão ma này không khách khí chọc thủng lời nói dối của Vương Diêu.
Đường Kiếp cung không để ý, hắn nhìn Vương Diêu gật đầu nói: "Đúng, ngươi không phải trẻ con. Bảo Nhi trước đây không đối với ta như vậy. Điều này cũng khó trách, ngươi nhập Hồng Mông nhiều năm, mắt thấy tai nghe toàn chuyện hắc ám, trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy mà không mặt dày xấu bụng chi sơ nửa bước khó đi. Nghĩa phụ không trách ngươi, chỉ hy vọng ngươi lầm đường biết quay đầu."
"Lầm đường biết quay đầu?" Vương Diêu nheo mắt: "Nếu báo thù cho tổ tiên cũng gọi là lầm đường lạc lối, vậy không biết thiên hạ còn gì gọi là đường ngay?"
Đường Kiếp cung không kỳ quái: "Quả nhiên ngươi vẫn chưa quên cừu hận."
"Nếu quên mới gọi là có quỷ, không phải sao?" Vương Diêu cười. "Thế nên ngươi ra tay với ta? Bởi vì ngươi biết ta sẽ không cho phép ngươi làm như vậy?"
Vương Diêu dừng một chút, đột nhiên khuôn mặt nghiêm túc nói: "Vâng!"
Hắn nhìn Đường Kiếp, ngữ khí nặng nề: "Nghĩa phụ, người có biết những năm gần đây, ta đã vô số lần nghĩ tới cảnh gặp lại. . ."
Tiếng nói của hắn dần trầm thấp xuống.
1400 năm. Hắn đã vô số lần tưởng tượng cảnh gặp lại Đường Kiếp.
Có hình ảnh ôm đầu khóc lóc, có hình ảnh quỳ gối trường đàm, có hình thiên nhai người dưng, cung có hình dụ dỗ từng bước.
Nhưng càng nhiều lúc, cảnh tượng khi Đường Kiếp biết hắn muốn báo thù phái Tẩy Nguyệt Phái thì chửi ầm lên, hai người tan rã trong cảnh không vui.
Hắn từng nghĩ tới vô số lời giải thích với Đường Kiếp vì sao bản thân muốn báo thù, cung tìm vô số lý do khuyên bản thân từ bỏ báo thù, thậm chí cung từng nghĩ nếu Đường Kiếp dám ngăn cản, hắn cũng giết cả Đường Kiếp không tha. Các ý nghĩ thiện ác dồn dập khiến Vương Diêu phiền lòng.
Nhưng cuối cùng, Vương Diêu nhận rõ bản thân, cũng minh bạch nội tâm. Hắn biết hắn không bỏ xuống được cừu hận trước đây, cũng không bỏ xuống được tình phụ tử, thế nên có lựa chọn hiện tại.
Hắn nhìn như hững hờ vô tình vô nghĩa, kỳ thực chỉ là ẩn giấu tình cảm chân thực trong nội tâm, để có thêm dũng khí đối mặt Đường Kiếp.
Thời khắc này, đối diện với Đường Kiếp hắn không nhịn được nói ra tiếng lòng.
Nhìn Đường Kiếp, Vương Diêu gằn từng chữ một: "Nghĩa phụ, ta coi người là nghĩa phụ, vì vậy không muốn cùng người dùng binh tương kiến. Nhưng ta biết có người ở đó, chắc chắn sẽ không cho phép ta xuống tay với Tẩy Nguyệt Phái. Vì bất đắc dĩ, ta chỉ có thể liên thủ với Cửu Nạn bắt nghĩa phụ. Nhưng nghĩa phụ cứ việc yên tâm, mục đích của ta chỉ là Tẩy Nguyệt Phái, mục đích của Cửu Nạn cung chỉ là Cự Linh Giới. Có ta, nghĩa phụ dù chiến bại cũng không chết, đợi ta diệt Tẩy Nguyệt Phái xong sẽ trả tự do cho nghĩa phụ."
Đường Kiếp nở nụ cười: "Ngươi suy nghĩ quá đơn giản."
Vương Diêu trả lời: "Ta biết nghĩa phụ thủ đoạn thông thiên, muốn giam cầm người vô vàn khó khăn, nhưng ta sở trường về Thời Không chi đạo, vẫn có lòng tin với không gian tù lung, lại có Cửu Nạn giúp đỡ, khốn trụ nghĩa phụ hẳn không khó."
Đường Kiếp lắc đầu: "Ta không nói thế. Ý của ta là. . . có lúc nào ta từng ngăn cản ngươi báo thù Tẩy Nguyệt? "Cái gì?" Vương Diêu ngơ ngác.
Đã từng vô số lần nghĩ cảnh gặp lại Đường Kiếp, thuyết phục Đường Kiếp.
Nhưng có ở trong mơ, Vương Diêu cung không thể thuyết phục nổi Đường Kiếp đồng ý cho hắn báo thù Tẩy Nguyệt Phái.
Đường Kiếp là đệ tử Tẩy Nguyệt, giờ là Giới Chủ Tê Hà Giới.
Lấy thân phận của hắn, hoàn toàn không thể đồng ý chuyện như vậy.
Sau nhiều lần suy nghĩ Vương Diêu đã từ bỏ ý niệm này, quyết định liên hợp Cửu Nạn ra tay với Đường Kiếp. Điểm mấu chốt là không thể đả thương Đường Kiếp, nhưng muốn hắn từ bỏ báo thù lại tuyệt đôi không thê.
Thế nên việc hắn làm đầu tiên khi xuất hiện chính là xuất thủ.
Xuất thủ với Đường Kiếp!
Dùng hành động để chứng minh việc này tuyệt không thỏa hiệp, hắn thậm chí còn khắc chế tình cảm trong nội tâm, tăng cường ngụy trang, kéo dài khoảng cách, kiên định quyết tâm.
Nhưng mọi thứ đều uổng phí.
Giờ này, phút này, Đường Kiếp nhìn Vương Diêu, chỉ nói một câu "Lúc nào ta từng ngăn cản ngươi báo thù phái Tẩy Nguyệt." Một câu đơn giản trùng kích tâm linh Vương Diêu, khiến cho hắn dại ra tại chỗ.
Mọi mưu tinh, suy nghĩ, thời khắc này đều bị một câu nói của Đường Kiếp nghiền ép thành bột mịn, trở nên hoàn toàn vô ý nghĩa.
Cửu Nạn cung hơi biến sắc.
Giống như Vương Diêu, Cửu Nạn cung từng nghĩ rất nhiều về trận chiến hôm nay, cũng từng nghĩ nếu Đường Kiếp lấy tình phụ tử đánh động Vương Diêu sẽ như thế nào. Nhưng cuối cùng hắn lựa chọn tin tưởng Vương Diêu, bởi vì hắn tin Vương Diêu tuyệt đối không quên thảm cảnh của tổ tông.
Nhưng hắn giống như Vương Diêu, có nằm mơ cũng không ngờ tới phản ứng của Đường Kiếp. Câu nói này của Đường Kiếp triệt để lật đổ nhận thức của Cửu Nạn cùng Vương Diêu, Cửu Nạn ý thức được không tốt, Vương Diêu thì xúc động.
Hắn hét lớn một tiếng: "Không nên tin hắn! Hắn là đang lừa ngươi!"
Vương Diêu nhìn Đường Kiếp: "Nghĩa phụ, người thật nghĩ ta dễ gạt như vậy sao?"
Đường Kiếp cười: "Ta cần gì lừa ngươi. Hẳn quân đội của ngươi cũng đến rồi chứ? Nếu đã đến thì đừng khách khí để bọn họ ra tay đi. Ngươi không yên lòng có thể ở lại đây nhìn ta. Chuyện kế tiếp cho kẻ dưới giải quyết. Không phải tốt hơn sao? Ngươi sẽ không cho rằng thế lực của ngươi cùng Cửu Nạn, hai vị Ma Tôn còn diệt không được một Tê Hà Giới chứ?"
Vương Diêu hừ: "Đương nhiên sẽ không."
Riêng thế lực của Cửu Nạn Yêu Tăng đã cần Tê Hà Cự Linh liên thủ mới có thể kháng địch, lại thêm thế lực Bạch Dạ ma khu, hai giới tuyệt không có khả năng chống đỡ được.
Đường Kiếp nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta ở đây xem cuộc vui không được sao? Sao phải phụ tử tương tàn, giêt đên một mất một còn đây?"
Vương Diêu ngẩn ngơ, đúng vậy, nếu Đường Kiếp đã nói sẽ không ngăn cản, vậy thì ở lại đây được rồi, dùng hành động chứng minh không phải là được sao?
Đường Kiếp tiếp tục nói: "Bảo Nhi, ngươi có biết ta gặp được ngươi vui thế nào không? Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn nghĩ đến ngươi, không biết ngươi sống có tốt hay không, không biết nhập Hồng Mông rồi có từng nhập ma đạo. Kỳ thực ta không sợ ngươi nhập ma, ngươi là hài tử của ta, coi như nhập ma cung vẫn là con của ta. Ta chi sơ ngươi Nhập ma rồi không nhận ta nữa. Vì vậy ngươi biết không? Lúc ngươi gọi ta nghĩa phụ, ta rất vui, Bảo Nhi của ta đã về, nó nhớ ta, còn nhận ta!"
Đường Kiếp chân ý tha thiết làm Vương Diêu ngơ ngác.
Đường Kiếp lại nói: "Tuy rằng ngươi không còn thân với ta như trước, nhưng chuyện này không thể trách ngươi. Ai bảo chúng ta chia lìa quá lâu. Lại nói ngươi còn nghĩ ta sẽ ngăn cản ngươi báo thù. Ta không trách ngươi, giữa cha con có gì không thể nói? Có hiểu lầm gì nói rõ ra không phải là tốt sao."
Vương Diêu run giọng nói: "Người thật sự mặc kệ Tẩy Nguyệt Phái chết sống?"
Đường Kiếp cười cười: "Nói không muốn quản chút nào, đó là giả. Nhưng ai nói việc năm đó do Tẩy Nguyệt Phái làm sai. Nếu đã sai thì nên trả giá. Ngươi báo thù là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta không có lý do gì cản ngươi. Dùng thân phận phụ thân chỉ làm mất ngươi. Ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, càng không muốn mất đi đứa con trai này, giờ ngươi đã trở về, phụ tử ta vui vẻ trò chuyện, cũng để ta tìm hiểu xem những năm qua ngươi sống thế nào, chẳng phải càng tốt hơn sao?" Mấy câu làm Vương Diêu triệt để choáng váng.