Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1582: Phụ tử (p2)



Chương 1258: Phụ tử (p2)

Không dự định ngăn cản ta báo thù Tẩy Nguyệt!

Không dự định ngăn cản! !

Không dự định! ! !

Trong đầu Vương Diêu là câu nói của Đường Kiếp, giống như bị sâm set đánh giưa trơi quang.

Không dự định ngăn cản, vậy giờ ta hùng hổ doạ người làm gì?

Không dự định ngăn cản, vậy ta hạ quyết tâm ra tay với nghĩa phụ làm gì?
Bao lần nửa đêm mơ thấy Đường Kiếp vì Tẩy Nguyệt tranh cãi, quát mắng mình, cuối cùng ra tay đánh nhau.

Chính là vô số lần giả tưởng này, Vương Diêu cảm giác khi gặp lại mình và Đường Kiếp sẽ không thể ôn hòa, cung dần dần chết đi tâm phụ tử.

Nhưng hiện tại, Đường Kiếp nói không ngăn cản làm hắn choáng váng.

Cơ sở đối lập không tồn tại nữa, tình cảm phụ tử chết đi kia nay đã hồi sinh.

Nhìn Đường Kiếp, trong đầu Vương Diêu hiện lên ngày tháng sống cùng nhau.

Mãi đến giờ vẫn còn nhớ, khi là hổ con lăn lộn trong lòng Đường Kiếp, thấy Đường Kiếp trở về sẽ nhảy vào lòng hắn, buổi tối sẽ cùng Y Y ôm Đường Kiếp ngủ, làm hại Đường Kiếp không dám xoay người, có lúc còn đái dầm ướt đệm, thế là Đường Kiếp đặc biệt đi học pháp thuật thanh tẩy, lỡ mất mấy ngày tu luyện, cũng có lần cắn nát chăn đệm của Đường Kiếp bị túm gáy đánh mông, nhưng dưới ánh mắt ngây thơ vô tội của hắn lại bất đắc dĩ thả xuống. . .

Những cảnh tưởng trước kia dồn dập hiện lên trước mắt.

Sự ngụy trang kiên cường, một Vương Diêu tựa hồ đã quên hết tình cảm phụ tử, giờ nhìn ánh mắt từ ái của Đường Kiếp, rốt cục không khắc chế được lớn tiếng gọi:

"Phụ thân!"

Khuôn mặt Đường Kiếp đầy vẻ hiền lành: "Bảo Nhi!"
Trong mắt hai người đã không còn cảnh giương cung bạt kiếm, đối lập cừu thị, thay thế vào đó là tình cảm phụ tử nồng nàn.

Cửu Nạn biết không tốt, quát to: "Vương Diêu, không nên trúng kế đầu độc của gian nhân này, lẽ nào ngươi thật sự tin hắn là Tê Hà Giới Chủ lại bỏ mặc Tẩy Nguyệt Phái sao?"

"Câm miệng, Cửu Nạn. Ta biết mình đang làm gì!" Vương Diêu nói: "Nghĩa phụ ta đã nói không ngăn cản ta báo thù, vậy ta không có lý do không tin người. Người gạt ta, ta tự chiến, không cần ngươi nói ta nên làm gì, không nên làm gì. Còn Tê Hà Giới. . . Để các huynh đệ ra tay là đủ rồi!"

Nói xong hắn vung tay lên, không trung Cự Linh Giới có một vết rách không gian lớn xuất hiện.

Từ trong vết nứt xuất hiện một cánh cửa thanh đồng, trên cửa khắc đầy hoa văn thần bí, không khác mấy ma môn Nguyên Dục Ma Quân tiến công Tê Hà Giới, chỉ là cao tới mấy nghìn trượng, luận quy mô khí thế lớn hơn vô số lần.

Hai cánh cửa từ từ mở ra, trong cửa xuất hiện vô số Ma tộc, đa số là thú thân, có hổ báo lang dương kê cẩu hầu trư hùng tỳ nghê ưng ngoan, thậm chí cả thượng cổ hồng hoang đại yêu ma hiếm thấy cũng xuất hiện, từng tên gầm thét khiến đại địa Cự Linh rung chuyển hắc sắc cuồng triều.

Tình cảnh này cổ vũ tất cả Ma tộc hoan hô.

So sánh ra, liên quân Nhân tộc Cự Linh tộc đồng thời biến sắc.
Cự Linh Vương không khỏi thở dài một tiếng: "Tộc ta xong rồi."

Hứa Diệu Nhiên vung tay áo nói: "Lui! Tất cả mọi người lùi về Định Quân Thành, cư hiểm tự thủ!"

Tuy rằng Thiên Thủy Trận đã bị phá hủy, nhưng tường thành, phù trận, Không Du Pháo cùng với những phương tiện phụ trợ khác vẫn còn, vẫn có chỗ để dựa, chỉ là không còn cường thế như trước kia.

Bao quát cả Vô Thượng Chân Tiên, tất cả mọi người lùi về Định Quân Thành, phương xa liền là đại quân yêu ma của Bạch Dạ ma khu, như hắc sắc hồng lưu cuồn cuộn mà tới.
Trong thiên không, Đường Kiếp cùng Cửu Nạn Vương Diêu nhìn xuống, không nhúc nhích.

Khẽ thở dài, Đường Kiếp nói: "Có lẽ đây chính là mệnh."

Sau đó hắn thật sự mặc kệ, nói với Vương Diêu: "Bảo Nhi, lại đây, phụ tử chúng ta đi tâm sự. Nói cho ta nghe những chuyện sau khi ngươi nhập Hồng Mông Giới đi."

"Uhm!" Vương Diêu bước nhanh tới.

"Cẩn thận có âm mưu!"
Cửu Nạn kêu to.

Vương Diêu quay lại nhìn Cửu Nạn, khinh thường nói: "Lão trọc Cửu Nạn, ngươi cung quá xem thường nghĩa phụ ta. Nghĩa phụ đối với ta chưa đên mưc như vậy. Lùi một vạn bước, người mà muốn tấn công ta trong bóng tối ta cung chịu. Ta do người cứu, thoát ly khổ hải, phần ân tình này nhất định phải báo."

Cửu Nạn lập tức nói: "Nhưng phụ thân ngươi cung truyền hắn Khiếu Nguyệt Thí Thần Thông, ngươi còn cho hắn Thần Nguyên Vũ Tinh, cũng trả đủ rồi."

"Đúng, ân đã trả, nhưng tình thì sao?" Vương Diêu trả lời.
Cửu Nạn yên lặng.

Có vài thứ có thể trả, có vài thứ vĩnh viễn không thể trả nổi.

Nếu như Đường Kiếp ngăn cản hắn báo thù, mọi cái tình sẽ bị xoá bỏ. Nhưng bắt đầu từ lúc Đường Kiếp nói ra câu không ngăn cản kia, tình cảm đã mất liền đều trở lại.

Dù thế, Cửu Nạn vẫn lắc đầu: "Ta không tin Đường Kiếp sẽ bỏ mặc Tê Hà Giới. Giờ hắn nói mặc kệ vì có hai ta ở đây, hắn muốn quản cũng không được."

Cửu Nạn rốt cục nghi thông.
Đã có Cửu Nạn Vương Diêu hai đại Kim Tiên ở đây ngăn cản Đường Kiếp, Đường Kiếp căn bản không thể cứu Tê Hà Giới.

Trong tình huống này, cái gọi là "bỏ mặc" căn bản không có ý nghĩa đáng nói.

Vương Diêu cười: "Ta biêt ngươi nói thật, nhưng ngươi lại không hiểu phụ thân. Ngươi thật sự cho rằng, phụ thân sẽ không có biện pháp sao? Năm đó người lấy tấm thân bé nhỏ đánh cho Thiên Thần Cung hao binh tổn tướng thì đâu dễ bị hai người chúng ta hạn chế? Coi như thật sự không ngăn được cung phải có một chút nỗ lực, nghĩa phụ ta tuyệt không phải người dễ dàng từ bỏ, ông ấy là người biết rõ không thể làm cũng phải làm."

Đường Kiếp cười:
"Quả nhiên hiểu rõ ta."

"Co thê đây chính là quỷ kế hắn nghĩ ra, chính là thủ đoạn hắn biết không thể mà vẫn làm!" Cửu Nạn cắn răng nghiến lợi nói.

Đúng, ai có thể nói, lựa chọn hiện giờ của Đường Kiếp không phải quỷ kế của hắn?

Co thê hắn muốn kêu gọi tình cảm trong nội tâm Vương Diêu, phần tình phụ tử kia mưu cứu Tê Hà.

Vương Diêu cười: "Có khả năng này, nhưng ta nguyện ý."
Có những cạm bẫy, dù biết cung nguyện ý nhảy vào.

Đối với Vương Diêu mà nói, hắn sợ nhất việc Đường Kiếp ngăn cản hắn báo thù, nếu ngược lại, hắn cực tình nguyện tiếp nhận.

Thế nên, dù biết đây là kế hoãn binh của Đường Kiếp, dù cho biết Đường Kiếp không thành tâm, hắn cung đồng ý dẫm vào cái bẫy này.

Nếu như Đường Kiếp có kế hoạch, quỷ mưu, có an bài khác, vậy cũng phải đợi hắn vạch trần, trở mặt rồi mới đại chiến một tràng.

Đó chính là thân nhân!

Chỉ cần có cơ hội, phải lưu lại phần tình thân này.
Cửu Nạn không hiểu, vì vậy hắn không thuyết phục được Vương Diêu.

Vương Diêu nói: "Ta cùng phụ thân ôn chuyện, Cửu Nạn, ngươi đừng có quấy rầy."

Nói rồi đến bên Đường Kiếp, kể lại tao ngộ từ khi hắn tiến nhập Hồng Mông Giới. Kể việc hắn gian nan sinh tồn trong Hồng Mông Giới, phí hết tâm huyết tìm tơi Vạn Yêu Sơn Bạch Dạ ma khu, cuối cùng nhận được di vật tổ tiên, khiến những yêu ma chưa bao giờ phục hắn kia triệt để thần phục.

Hắn không ngừng nói, Đường Kiếp mỉm cười lắng nghe, phảng phất chuyện bên dưới hoàn toàn không liên quan tới hắn.

Lúc này ở Cự Linh Giới, Nhân Ma đại chiến.
Có thêm vô số yêu ma gia nhập, Nhân tộc bắt đầu không chống đỡ nổi.

Bây giờ còn có thể chống đỡ, nhưng theo thời gian trôi đi, pháp lực tiêu hao, Nhân tộc cùng Cự Linh tộc cuối cùng tất bại.

Đường Kiếp vẫn bình tĩnh, ngoại trừ nghe Vương Diêu kể chuyện, hắn cũng kể cho Vương Diêu vài chuyện của bản thân sau Vạn Thú Viên. Vì Vương Diêu vẫn quan tâm Tê Hà Giới, Không Gian đại đạo của hắn có thể xuyên hành Nhân Ma lưỡng giới bất kỳ lúc nào, bởi vậy hắn hiểu rất rõ chuyện Tê Hà Giới. Không cần Đường Kiếp nói cũng biết không ít.

Hai người tán gẫu vui vẻ, ném Cửu Nạn sang một bên như hắn không tồn tại, khiến Cửu Nạn tiến thoái lưỡng nan.
Thấy thế Cửu Nạn thầm nghĩ, ta không tin Đường Kiếp có thể trấn định nhìn Tê Hà Giới bị diệt. Nếu ngươi đã muốn giả bộ, vậy ta sẽ bức ngươi ra.

Nghĩ vậy nói: "Nếu thế, lão nạp chúc mừng hai cha con các ngươi. Hai cha con các ngươi cứ ở đây tâm tình đi, thứ cho lão nạp không phụng bồi, trước tiên về Cự Linh Giới giết sạch những kẻ đối nghịch đã."

Nói xoay định vào Cự Linh Giới.

Lấy thực lực của Cửu Nạn Yêu Tăng, hắn hạ giới thì không phải cọng rơm ép chết lạc đà mà là đá lớn đè chết lạc đà.

Đường Kiếp không dự định cứu Tê Hà Giới, như vậy chỉ cần ngồi xem Cửu Nạn hạ giới đã đủ, Cửu Nạn đúng là muốn dùng chiêu này bức Đường Kiếp.

Quả nhiên Đường Kiếp cười nói: "Hãy chờ một chút."

Cửu Nạn cười: "Đường Kiếp, ngươi vẫn thòi đuôi? Nếu ngươi thât sư không định. . ."

Không chờ hắn nói hết, Đường Kiếp nói: "Thứ nhất, ngươi không phải Bảo Nhi. Ta khó chọn giữa Bảo Nhi và Tê Hà Giới, không có nghĩa là khó chọn giữa ngươi và Tê Hà Giới. Ta ngăn cản ngươi đối phó Nhân tộc là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì đáng kinh ngạc?"

Cửu Nạn nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể căm giận nói một câu: "Mồm mép lanh lẹ!"

Đường Kiếp lại nói: "Thứ hai, ta cũng không phải muốn ngăn cản ngươi hạ giới, chỉ là mời ngươi chờ ở đây chốc lát. Đợi ta cùng Bảo Nhi ôn chuyện xong lại hỏi ngươi mấy vấn đề. Chỉ cần ngươi trả lời xong câu hỏi của ta, ngươi đi Cự Linh Giới ta không ngăn cản."

"Cái gì?"

Cửu Nạn Yêu Tăng ngẩn ra, sau đó ý thức lời này của Đường Kiếp không phải nói cho mình nghe, mà là nói cho Vương Diêu nghe.

Lúc Đường Kiếp không cho Cửu Nạn hạ giới, lông mày của Vương Diêu hơi nhíu lại.

Nhưng sau khi Đường Kiếp nói ra hai lý do, sắc mặt Vương Diêu đã có chuyển biến tốt.

Hai lý do này là chuẩn bị cho Vương Diêu, lý do thứ hai là Đường Kiếp lấy cớ lưu lại Cửu Nạn không cho hắn đi, lý do thứ nhất là nêu Cửu Nạn từ chối, Đường Kiếp có cớ ra tay.

Thậm chí. . . Không chỉ là Đường Kiếp.

Cửu Nạn sắc mặt âm trầm: "Nếu như lão nạp nhất định không chịu thì sao?"
Đường Kiếp cau mày: "Ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, Cửu Nạn, có chút yêu cầu này ngươi cũng từ chối sao?"

Cửu Nạn thầm kêu không tốt, quả nhiên Vương Diêu nói: "Cửu Nạn, chỉ là một chốc lát, ngươi cần gì phải gấp gáp? Hay là ngươi không có lòng tin vào các huynh đệ của ta?"

Cửu Nạn hừ lạnh: "Nếu như lão nạp không đồng ý, có phải ngươi sẽ liên thủ với nghĩa phụ ngươi đối phó ta?"

Vương Diêu mỉm cười: "Chúng ta ước định minh hữu, dù thế nào ta cũng sẽ không ra tay với ngươi. Nhưng đã là minh hữu thì càng nên lưu lại. Ngươi cũng không hi vọng ta cùng nghĩa phụ đơn độc bên nhau chứ? Vạn nhất ngươi đi rồi nghĩa phụ trở mặt đối đầu ta, một chọi một ta chưa hẳn là đối thủ của nghĩa phụ."

Cửu Nạn cười ha ha: "Ngươi còn biết hoài nghi hắn?"

Vương Diêu cũng cười: "Ta không phải người ngu, đương nhiên không phải nghĩa phụ nói gì cũng tin, nhưng chỉ cần nghĩa phụ không có hành động bất lợi với ta, ta vẫn coi hắn là cha, chắc chắn không gây bất lợi cho hắn. Ngươi lưu lại chỗ này, nghĩa phụ bị ngươi uy hiếp hay thật sự không ngăn cản ta cung được, đều không quan trọng, quan trọng là hắn không ra tay với ta, vẫn nhận ta là con, đây chính là chuyện tốt. Đằng nào mục đích của ta đạt được mà không phá hỏng quan hệ phụ tử cũng tốt hơn."
Cửu Nạn hết cách, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Vương Diêu quả nhiên không phải kẻ ngu, hắn cung không hoàn toàn tin Đường Kiếp.

Nhưng xuất phát điểm của hắn và Cửu Nạn khác nhau, chỉ cần Đường Kiếp không hiện nguyên hình, Vương Diêu sẽ cam tâm tình nguyện bị lừa.

Về điểm này, Cửu Nạn không có cách nào.

Nhìn Đường Kiếp, Cửu Nạn cười lạnh nói: "Hay, hay, nếu như thế, lão nạp sẽ xem ngươi còn có hậu chiêu gì."

Nói rồi ngồi trở lại đài sen.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com