Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1583: Phụ tử (p3)



Chương 1259: Phụ tử (p3)

"Hành tẩu ở Hồng Mông Giới không phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt lúc mới đầu chỉ là Hóa Hình, thực lực thấp kém, mà ở Hồng Mông Giới đâu đâu cũng có ma vật hung ác. Muốn sinh tồn ở đó phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi. Hoc tìm kiếm thức ăn, học quan sát hoàn cảnh, học cách nhận biết tung tích địch, học cách ngươi lừa ta gạt, học cách tàn nhẫn khát máu. . . Muốn sinh tồn phải biến thành một con dã thú. Đến lúc đó mới phát hiện, sống lâu ở Hồng Mông Giới, còn sống sót chỉ có thể là ma!"

Trong vô tận tinh không, Vương Diêu có phần thổn thức.

Hắn chắp hai tay sau lưng nhìn Cự Linh Giới, trong mắt tràn đầy hồi ức về những năm tháng gian khổ.

Đường Kiếp chăm chú lắng nghe.
Vương Diêu tiếp tục nói: "Từ Mê Loạn Ma Khu đến Bạch Dạ ma khu, đoạn đường này đi tới ba trăm năm. Trong ba trăm năm trải qua 445 tràng ác chiến, tiểu chiến nhiều vô số kể. Trong đó có 232 trận thất bại, 68 trận trọng thương, có 20 trận gần chết, gian nan bỏ chạy. Nếu không nhờ Bạch Hổ huyết mạch thiên phú thời không hẳn đã chết từ lâu. Mà trong đó cung có 3 trận đối thủ dùng không gian cản trở, truy kích. Vào lúc ấy, vì sống tiếp đã phải dùng tất cả thủ đoạn. Mỗi một lần sống sót đều cảm thấy cực kỳ may mắn, cũng có thêm niềm tin. "

Đường Kiếp thở dài, hắn biết Vương Diêu sống không dễ dàng, nhưng nghe chuyện kể lại vẫn kinh tâm động phách.

Ở Hồng Mông Giới, sống sót là một sự xa xỉ.
Nhưng bất kể thế nào, Vương Diêu đã sống sót.

Sống sót đi tới Vạn Yêu Sơn, thành tựu giấc mơ của Bạch Hổ nhất tộc.

Đường Kiếp thở dài: "Những năm gần đây, khổ cho ngươi rồi."

Vương Diêu cười: "Cũng không có gì. Sẹo là vinh quang của nam nhân, chỉ có trải qua những thứ này, chúng ta mới có thể chân chính trưởng thành, mới xứng đáng trở thành đỉnh phong nam nhân. Nghĩa phụ không phải cũng giống như vậy sao? Tại Hồng Hoang Đại Lục, tại Minh Giới cũng huyết chiến vô số. Nhưng cuối cùng chúng chỉ là đá mài giúp người càng thêm mạnh mẽ!"
Đường Kiếp cười: "Ngươi cũng thật hiểu rõ ta."

"Ta muốn bình Tê Hà, nghĩa phụ là đại địch đầu tiên, mỗi thời mỗi khắc đều quan tâm động tĩnh của nghĩa phụ."

"Vì thế ngươi bắt Hiên Vũ và Mộng Nhi đi?"

Vương Diêu ngẩn ngơ: "Nguyên lai nghĩa phụ đã đoán được?"

"Điều này cũng không khó đoán, có thể khiến không gian đạo của Hiên Vũ không có đất dụng võ, có thể khiến Băng Hoàng mở rộng nhân thủ cung không tìm được, nhìn khắp Hồng Mông cũng chỉ có mấy người. Mà đáng giá ra tay cũng chỉ có một mình ngươi. Đương nhiên trước khi nhìn thấy ngươi, ta vẫn có chút ngờ vực, nhìn thấy ngươi mới xác định không có sai sót."

Vương Diêu cười ha ha nói: "Nghĩa phụ có trí tuệ vô song, ta biết sớm không gạt được người. Nghĩa phụ yên tâm, giờ bọn họ rât tôt, đang ở cùng với Lâm Hãn."

"Lâm Hãn?" Lần này đến lượt Đường Kiếp sửng sốt.

Hắn không ngờ Lâm Hãn đi cùng với Vương Diêu.

Vương Diêu nói: "Nang đã thành nữ nhân của ta."
". . ." Đường Kiếp triệt để không nói gì.

Nhưng Thanh Long nguyên bản là nam chứ? Sao biến thành nữ nhân của hắn?

Vương Diêu tự động giải đáp: "Tứ Thánh Thú thuỷ tổ do thiên sinh địa dưỡng, không cha không mẹ, bởi vậy giới tính có thể tự mình điều tiết. Nếu như là ta và Chu Tước không còn năng lực thay đổi giới tính thì Thanh Long vốn là thuỷ tổ, Lâm Hãn chiếm thân thể, nhân linh hồn là nữ nên dần dần chuyển biến giới tính. Tứ Thánh Thú đều là thiên địa chi thai, có liên hệ thần bí lẫn nhau. Lâm Hãn thành tựu Thanh Long theo cảm giác kia liên lạc với ta, ta liền mở ra Hồng Mông, tiếp dẫn nang vào. Vốn ta định kiếm thêm một cường viện, nhìn thấy nang rồi mới biết Thanh Long đã không phải Thanh Long trước đây, sau đó hai chúng ta lâu ngày sinh tình, sống cùng nhau."
"Thì ra là vậy." Đường Kiếp gật đầu, cũng không hỏi chuyện Đường Hiên Vũ nữa làm Vương Diêu không dễ chịu.

Suy nghĩ một chút nói: "Nghĩa phụ, chuyện Hiên Vũ đệ đệ, ta. . ."

"Ta biết, ngươi không yên lòng về ta nên tạm thời sẽ không giao nó cho ta. Nếu thế, chờ chiến tranh kết thúc rồi nói."

Vương Diêu: "Không phải như vậy, ban đầu ta bắt đệ đệ có có phần tâm tư báo ân."

"Uhm, nếu như ta không đồng ý thì mạnh mẽ tấn công. Nếu ngươi cho Đường Hiên Vũ chỗ tốt thì cũng đỡ áy náy, ta hiểu."

"Vấn đề là. . . Vấn đề là. . ." Vương Diêu lắp bắp.

Đường Kiếp thấy thế không khỏi có chút kỳ quái: "Làm sao?"

Vương Diêu Đại La Kim Tiên đầu đầy mồ hôi, mãi mới nói: "Ta cho phụ thân nhất định sẽ ngăn cản ta báo thù, phụ tử tan rã, thế nên tuy cho Hiên Vũ đệ đệ cùng Hoàng Phủ sư muội chỗ tốt, nhưng hậu quả cũng hơi bất lương."

Đường Kiếp ngẩn ra: "Hậu quả bất lương?"
". . . Tam Sinh Thạch. . . Tam Sinh Thạch có thể đồng thời hấp thu lực lượng chính phản lưỡng giới, thay đổi thể chất đồng thời. . . Thay đổi. . ."

Vương Diêu cúi đầu không nói được.

Sắc mặt Đường Kiếp khẽ biến: "Thay đổi cái gì?"

Vương Diêu cúi đầu thấp đến không dám nhìn người: "Thay đổi tâm trí!"

"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm Đường Kiếp đột nhiên lớn lên: "Ngươi cho chúng nhập ma?"
Vương Diêu vội vã giải thích: "Không phải nhập ma, không phải ma, hẳn xem như là. . . Tà đạo."

"Tà đạo?" Đường Kiếp ngẩn người: "Giống như ngươi?"

Vương Diêu gật đầu.

Đường Kiếp thở phào nhẹ nhõm: "Thế cũng không tới nỗi."

Mồ hôi Vương Diêu tứa ra: "Tà đạo giả, thích làm gì thì làm, nhưng luôn giữ lại điểm mấu chốt. Tâm của ta đối với nghĩa phụ chưa bao giờ thay đổi. Vì vậy nghĩa phụ cảm thấy ta không có gì, nhưng nếu đổi là người ngoài, cách hành sự sẽ khác. . . Một trời một vực."

"Hóa ra là như vậy phải không?" Đường Kiếp gật đầu.

Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên cười rộ lên.

Vương Diêu không hiểu.

Đường Kiếp nói: "Chí ít còn có điểm mấu chốt, có điểm mấu chốt là tốt rồi. Năm đó ta cũng không phải là Tà đạo, hành sự còn bị người nói điểm mấu chốt quá thấp."
". . ." Vương Diêu không nói gì.

Nói tới đây, Đường Kiếp hành sự quả thật Tà đạo. Chỉ vì giờ hắn là đại năng, là Giới Chủ, không giống trước kia không chừa thủ đoạn nào, còn trước hắn đúng là Tà đạo.

Đường Kiếp lại nói: "Hiên Vũ là người trung hậu chân chất. Ta muốn nó thay đổi nhưng không muốn vặn vẹo tính cách của nó, nhưng cũng bởi vậy luôn không yên lòng. Bây giờ nhập Tà đạo, hành sự thông minh hơn nhiều chứ?"

"Đương nhiên, Hiên Vũ đệ đệ bây giờ linh hoạt vô cùng." Vương Diêu vội vã tiếp lời, trong lòng cung thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng không đủ để ta tha thứ cho ngươi." Đường Kiếp bỗng đổi cách nói khiến Vương Diêu cứng đờ.

Xuất phát từ bản năng, Vương Diêu nghĩ có khi nào đây là cái cớ yêu cầu ta từ bỏ tiến công, nếu như vậy thì mọi thứ đều là giả tạo.

Nhưng Đường Kiếp không nhắc tới chuyện Tê Hà Giới, chỉ nói: "Món nợ này trước tiên ghi lại, sau đó tính với ngươi, có vấn đề gì không?"

Vương Diêu vui vẻ: "Bằng lòng để nghĩa phụ trách phạt!"

"Vậy là được, về bảo Lâm Hãn thả bọn họ đi." Đường Kiếp thuận miệng nói.
"Để ta bảo Lâm Tịch thả người!" Vương Diêu nói, lúc trước hắn định chờ chiến tranh kết thúc mới thả người, nhưng hiện tại bị Đường Kiếp nói cho xấu hổ, chỉ cảm thấy có lỗi với Đường Kiếp, lại mừng vì Đường Kiếp không tính toán với mình, liền trực tiếp đưa tin cho Lâm Hãn thả người.

Cửu Nạn Yêu Tăng thấy thế thở dài một tiếng. Biết Đường Kiếp đã tóm được lòng Vương Diêu, chỉ cần không chạm đến việc hắn thì nói sao cũng nghe.

Có tâm ngăn cản, nhưng nhìn Vương Diêu phòng bị mình, chỉ biết ngậm miệng hừ lạnh: Đường Kiếp, ta muốn xem dưới hai đại thế lực giáp công, ngươi có thể chịu được tới đâu.

Lúc này chiến tranh Cự Linh Giới đã tràn ngập nguy cơ. Mặc dù thế Nhân tộc vẫn kiên trì, đồng thời không ngừng có pháp bảo, trận pháp xuất hiện tại Định Quân Thành. Trải qua vô số chiến tranh Tê Hà Giới đang lấy ra từng lá bài tẩy, hiển thị nội tình một đại tinh giới nên có.

Bọn họ đang cường ngạnh ngăn cản số ma tộc gấp mấy chục bản thân trên vùng đất này!

Đường Kiếp vẫn không vội.

Cùng Vương Diêu hàn huyên một lúc sau, Đường Kiếp nhìn về phía Cửu Nạn.

Hắn nói: "Cửu Nạn, ta biêt ngươi rất muốn xuống sát thương một phen. Nhưng ta nói rồi, chỉ cần ngươi chịu trả lời ta mấy câu, ta để cho ngươi đi."
Cửu Nạn cúi đầu: "Không biết Đường Giới Chủ muốn hỏi gì?"

"Ta đã từng hỏi rồi, sao ngươi muốn tiến công Cự Linh Giới?"

Nghe thế, Cửu Nạn suy nghĩ một chút trả lời: "Được, nếu ngươi muốn biết, lão nạp liền trả lời ngươi. Cự Linh tộc là kẻ phản Thiên Đạo, lão nạp là thay trời hành đạo!"

Thay trời hành đạo? Hồng Mông Ma Đầu nói mình thay trời hành đạo? Mặc dù nói Thiên Đạo không phân thiện ác, nhưng lời này đúng là buồn nôn.

Ma Đầu hành sự ích kỷ, nói hành sự không có lợi, Đường Kiếp không tin.
Hắn không để ý Cửu Nạn, trực tiếp hỏi Vương Diêu: "Bảo Nhi, hắn nói thật sao?"

Vương Diêu nhiu may: "Mục đích của Cửu Nạn ta không rõ ràng, thế nhưng việc hắn có hứng thú với Cự Linh Giới thì không ít Ma Chủ đều biết. Cung từng có Ma Chủ nỗ lực tìm kiếm xem nơi này có đạo binh thần vật gì không. Nhưng tiến công Cự Linh Giới vô số lần, ngoại trừ Hãm Không Sơn thì cày ba tấc đất không ra bảo bối. Hơn nữa lão trọc Cửu Nạn cũng có thái độ rất kỳ quái. Nếu thật sự có thần vật, kẻ khác đã sớm ngăn cản người khác nhúng chàm. Hắn lại hoan nghênh bất kỳ Ma tộc nào tới đây tấn công. Tựa như chỉ muốn san bằng Cự Linh Giới chứ không ước mong gì khác."

"Thế sao?" Đường Kiếp trầm tư.
Cửu Nạn cười lạnh nói: "Lão nạp đã trả lời câu hỏi của ngươi, giờ có thể rời đi chưa?"

Hắn chờ đợi Đường Kiếp im lặng, hoặc đưa ra câu hỏi khác.

Thế nhưng Đường Kiếp lại nói: "Có thể! Ngươi đi đi."

Cái gì?

Giờ đến phiên Cửu Nạn ngây ngốc.

Hắn nhìn Đường Kiếp, xoay người theo hướng lao xuống, kỳ thực đã phòng thủ tốt việc bị Đường Kiếp đánh lén.
Nhưng Đường Kiếp chỉ nhìn bóng lưng của hắn, từ đầu đến cuối không hề ra tay.

Ngay cả Vương Diêu cũng mơ hồ: "Nghĩa phụ, người thật sự để hắn xuống?"

"Sao? Còn quan tâm Tê Hà Giới hay sao?" Đường Kiếp cười nói.

"Ây. . ." Vương Diêu không nói gì. Sững sờ chốc lát mới nói: "Nghĩa phụ, ta không cho người sẽ thật sự từ bỏ Tê Hà Giới, người có thể nói cho ta, người có tính toán gì?"

Sau một phen kích động, Vương Diêu dần khôi phục tỉnh táo.
Đường Kiếp mặt không cảm xúc nhìn xuống dưới, trả lời: "Ta không ra tay, không có nghĩa là ta từ bỏ Tê Hà Giới. Bảo Nhi, ngươi có biết ngoại trừ Cửu Nạn, kỳ thực còn có một người cung có hứng thú với Cự Linh Giới."

"Cái gì?" Vương Diêu sắc mặt đại biến: "Còn ai dám đến dính líu Đại La Kim Tiên?"

Đường Kiếp mỉm cười: "Có thể dính líu vào việc của Đại La thì cũng là Đại La, có thể dính líu tới đỉnh phong Đại La đương nhiên cũng là đỉnh phong Đại La."

Vương Diêu chấn động, cuối cùng đã rõ thốt lên: "Ngọc Thành Tử!"
Ầm!

Xa xa tinh không đột nhiên sáng lên, một phiến tuyệt thế tiên quang xuất ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com