Giết sạch thủ hạ của Vương Diêu là được, Đường Kiếp nói nhẹ nhàng như đang nói trưa nay ăn gì vậy.
Hứa Diệu Nhiên lại không có cảm giác trọng trách đè nặng, nhướn mày: "Muốn làm chuyện đó không dễ, lẽ nào phu quân muốn vận dụng thứ kia?"
Đường Kiếp chậm rãi lấy ra một vật giao cho Hứa Diệu Nhiên, thản nhiên nói: "Sau chiến dịch này, hết thảy đã chú định phải phơi bày thiên hạ, cung đến thời điểm vận dụng."
Hứa Diệu Nhiên ánh mắt kiên định tiếp nhận, nhìn Đường Kiếp: "Nhất định không phụ ủy thác của phu quân." "Đúng rồi, tình huống của Hiên Vũ và Mộng Nhi bây giờ thế nào?" Đường Kiếp hỏi.
Vừa nghe đến vấn đề này, vẻ mặt Hứa Diệu Nhiên lập tức ảm đạm.
Bay ngày trước, Đường Hiên Vũ và Hoàng Phủ Mộng được trả lại Tê Hà Giới.
Gặp lại nhi tử, Hứa Diệu Nhiên mừng rỡ không thôi.
Nhưng tình huống của Đường Hiên Vũ cùng Hoàng Phủ Mộng lại không được lạc quan.
Sau khi bị Vương Diêu dùng Tam Sinh Thạch, Đường Hiên Vũ cùng Hoàng Phủ Mộng thực lực đột phá, đều đã thành tựu Tiên Đai nghiệp vị. Thế nhưng tâm tính đại biến. Nghe nói khi Vương Diêu thả bọn họ, hai người còn không tình nguyện trở về.
Khi Hứa Diệu Nhiên nhìn thấy nhi tử, thân làm mẹ mừng đến phát khóc, đi tới ôm ấp lại bị nhi tử lạnh lùng đáp lại.
Ánh mắt băng lãnh của Đường Hiên Vũ đã khiến Hứa Diệu Nhiên tan nát cõi lòng.
Vương Diêu từng nói, Tam Sinh Thạch khiến người ta đi vào Tà đạo, nhưng tình cảm nơi đáy lòng vẫn còn lưu lại.
Điều này không hoàn toàn đúng.
Vương Diêu có thể bảo lưu tình cảm của hắn, là vì hắn có tổ tiên để lại vài thứ giúp hắn có thể tránh đi.
Nhưng Đường Hiên Vũ không có, thế nên tình cảm của hắn trơ nên lãnh đạm.
Hắn không nhập ma, không giết chóc thành tính hay cực hung cực ác, nhưng cũng coi thường sinh mệnh, coi thường tình thân, nhìn cái gì cũng thấy vô vị, có lẽ thứ duy nhất hắn để tâm là Hoàng Phủ Mộng người đã trở thành vợ hắn.
Hoàng Phủ Mộng tốt hơn Đường Hiên Vũ một chút, nang vẫn nghe theo Hứa Diệu Nhiên, nhưng cũng ít đi kính úy, chỉ có khách sáo về lễ tiết.
Được rồi lại mất khiến Hứa Diệu Nhiên càng thêm thống khổ, ở trình độ nào đó, nang cảm thấy nhi tử chết rồi còn tốt hơn bây giờ. Ngược lại Đường Kiếp hiểu biết sau, sau khi trở về nhìn thấy nhi tử như vậy chỉ nhàn nhạt nói. "Mỗi người đều có mệnh riêng, chí ít không nhập ma là chuyện tốt . Còn tính cách lạnh nhạt, Nhân tộc cung có nhiều người tính tình lãnh đạm, không có cái gì kỳ quái. Lại nói tình cảm không phải không thể bồi dưỡng, coi như người tính tình lãnh đạm cũng biết ai là người đối xử tốt với nó. Chỉ cần còn trí khôn thì vẫn biết nhận ra tốt xấu."
Nhưng giờ nghe Đường Kiếp hỏi, Hứa Diệu Nhiên chua xót: "Những ngày gần đây, ta pha trà, luyện đan dược cho nó, nỗ lực khôi phục tình cảm mẹ con, lại không thấy có hiệu quả." "Nàng quá nóng vội." Đường Kiếp nói: "Tình Phụ mẫu vốn không cầu hồi báo. Nàng càng sốt ruột thai đô của nó đôi vơi nàng, nó càng có thể cảm giác được, cung sẽ cảm thấy lòng tốt của nàng là có mục đích, trái lại không muốn để ý đến nàng. Cứ tự nhiên thì sẽ tốt hơn."
Hứa Diệu Nhiên lầm bầm: "Sao chàng biết nhất định như vậy."
Hứa Diệu Nhiên chưa bao giờ phản đối Đường Kiếp, lần này mở miệng phản bác có thể thấy sự thương tâm dành cho nhi tử.
Đường Kiếp cười nói: "Nàng đã quên ta từng ở cùng Băng Hoàng rất lâu. Dù là Ma tộc, sống chung một chỗ cũng có thể bị cảm hóa, huống hồ là nó."
Năm đó Băng Hoàng không bị hắn kéo từ Ma tộc về Nhân tộc, nhưng trường kỳ ở chung, xác thực đã khiến thái độ của Băng Hoàng với Đường Kiếp thay đổi lớn.
Dù là ma cũng không phải vô tình, chỉ cần có tâm vẫn có thể tốt đẹp.
Lúc này Hứa Diệu Nhiên mới có cảm giác thoải mái hơn.
Nói đến Băng Hoàng, bên này liền có tin tức tới.
Một viên quan tới trước Đường Kiếp quỳ xuống nói: "Bẩm Giới Chủ, Phá Sát Tiên Quân cầu kiến." "Phá Sát? Sao đã trở về rồi?" Đường Kiếp ngây ngẩn.
Vương Phá Sát Thái Quân Dương được hắn phái đến Hồng Mông Giới, chấp hành nhiệm vụ giám thị Băng Hoàng, ngăn trở Ma tộc ngoài Tê Hà giới, mãi đến giờ vẫn ở Hồng Mông Giới chiến đấu, sao lại đột nhiên trở về?
"Để hắn đến đây đi." Đường Kiếp nói.
Không bao lâu, Vương Phá Sát xuất hiện ở Thông Thiên Tháp, bái Đường Kiếp nói: "Đồ nhi tham kiến sư tôn." "Đứng lên đi. Tình hình các ngươi ở Hồng Mông Giới thế nào?"
"Bẩm sư tôn, tất cả đều tốt, chỉ là đến nay vẫn chưa thể tìm ra tiểu sư đệ, cảm thấy xấu hổ."
"Không cần tìm, sư đệ sư muội ngươi đã trở lại Tê Hà."
"Cái gì?" Vương Phá Sát sững sờ.
Đường Kiếp kể lại tình huống Đường Hiên Vũ, nghe nói Bạch Hổ Vương Diêu đưa họ đi, Vương Phá Sát mới hiểu sao mình không tìm được tung tích Đường Hiên Vũ. Thời Không chi đạo của Vương Diêu, lui tới không dấu vết, nếu muốn tìm manh mối liên quan tới hắn thực sự quá khó.
"Phá Sát, là chuyện gì khiến ngươi đích thân tới đây?" Đường Kiếp hỏi.
"Là như vậy, Thần Hoàng Cung có dị động." Vương Phá Sát trả lời.
"Hả? Là dị động gì?"
Vương Phá Sát trả lời: "Phàm thuộc hạ Mê Loạn Ma Khu về dưới trướng Băng Hoàng đột nhiên tập kết rời đi hết, một thoáng đã vô tung vô ảnh." "Cái gì?" Đường Kiếp ngạc nhiên: "Hơn trăm vạn Ma tộc, một thoáng hoàn toàn biến mất hết?"
"Xác thực mà nói, là ba trăm vạn Ma tộc." Vương Phá Sát trả lời: "Thực lực Băng Hoàng mấy năm nay phát triển rất lợi hại."
Ba trăm vạn Ma tộc! Số lượng ấy cũng khiến Đường Kiếp phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Năm đó Nguyên Dục Ma Quân xâm lấn, binh lực mang theo cung không nhiều như vậy chứ? Lúc này mới bao lâu, Băng Hoàng cũng đã đi tới bước này?
Đương nhiên, hiện tại Tê Hà Giới cung không còn như trước, thực lực mạnh hơn vô số lần, đừng nói ba trăm vạn Ma tộc, có gấp đôi đi nữa cung không sợ. Khuyết thiếu chiến lực cao cấp luôn là nhược điểm lớn nhất của Băng Hoàng. Ai nói nàng cũng nhờ sự giúp đỡ của Đường Kiếp mới thăng cấp được Chân Tiên.
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp hỏi: "Biết bọn họ đi đâu không?"
Vương Phá Sát lắc đầu: "Không rõ, chỉ biết không có đi qua không gian chi môn của chúng ta, suy đoán không phải Tê Hà Giới. Trước khi đến ta đặc biệt tới Thần Hoàng Cung xem qua, nơi đó chỉ còn dư lại một ít tàn binh thực lực yếu kém. Ta tra hỏi mấy tên, xác nhận thuộc hạ Thần Hoàng Cung đột nhiên nhận được mệnh lệnh rời đi, vì vậy đi rất vội vàng, hẳn là không tồn tại tình huống cố tình bày bố nghi trận."
"Biết bọn họ đi được bao lâu rồi không?"
"Lúc ta tới, Thần Hoàng Cung đã trống rỗng hai mươi sáu ám nguyệt chi dạ, tương đương với thời gian nơi này hẳn là. . ."
"Ba mươi hai ngày." Đường Kiếp cùng Hứa Diệu Nhiên thốt lên.
Hai người nhìn nhau, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Bọn họ đã biết bọn Cửu Nạn đang chờ gì. Ngay cả Y Y luôn đơn thuần cung tỉnh ngộ lại, vỗ tay cười nói: "Biết bọn họ đi đâu rồi."
"Đi đâu?" Vương Phá Sát hỏi.
Y Y trả lời: "Chẳng mấy chốc ngươi sẽ nhìn thấy."
Trước mắt là một vùng đa sắc xẹt qua, từ góc độ thị giác như những kẽ hở màu sắc rực rỡ, trái phải đều là lưu quang độn ảnh. Chỉ có người tinh thông Thời Gian chi đạo mới hiểu, đây là thời gian đảo ngược. Từ một điểm của dòng thời gian nghịch lưu về quá khứ, bay thẳng van dăm mới dừng lại. Từ độ dài của thời gian mà nói, đây chính là thời gian một vạn năm.
Thời gian nghịch lưu bỗng nhiên đình chỉ, quang hoa tiêu thất, thay thế vào đó là một hình ảnh rõ ràng.
Vẫn là gian phật đường kia, thanh tịnh an bình.
Chỉ là trong phật đường có một tiểu hòa thượng, tay nâng Phật Vấn chăm chú tụng niệm.
Hòa thượng tuổi không lớn lắm, dung mạo thanh tú, mặt mày có phong thái "trach trơi thương ngươi", nhìn kỹ lại có phần tương tự nhân vật khủng bố trên đài sen.
Đây chính là Cửu Nạn khi còn trẻ sao? Xem ra cũng là một vị đại đức cao tăng.
Nhìn thấy chân dung Cửu Nạn, Đường Tử Hi thở dài trong lòng.
Nang đứng trong phật đường như u linh, không ảnh hưởng tới chuyện phát sinh nơi này. Đường Tử Hi biết, đây không phải sự việc đang phát sinh mà là bản thân Thời Gian đạo niệm đã kích phát một loại ý cảnh cường đại nào đó ẩn chứa trên kinh phật, đưa mình về một vạn năm trước, thời điểm chuyện đang phát sinh. Nang chỉ là một khan gia, không thể ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì phát sinh ở nơi này.
Co thê, chuyện này chính là nguyên nhân khiến Cửu Nạn nhập ma. Đường Tử Hi nghĩ thế rồi lẳng lặng chờ đợi.
Chờ không lâu, chỉ trong khoảnh khắc Cửu Nạn đột nhiên ngưng tụng niệm, ngẩng đầu lên nói: "Kẻ nào?"
Đường Tử Hi sững sờ, kinh ngạc nhìn Cửu Nạn.
Liền thấy Cửu Nạn đã đứng lên, biểu hiện sơ hai nhìn quanh: "Chuyện này không thể nào!"
Sau một khắc, lại thấy hai mắt Cửu Nạn trở nên mênh mông, như rơi vào trạng thái kỳ quái nào đó, không hề nhúc nhích. Đường Tử Hi thấy lạ, Cửu Nạn làm sao vậy?
Liền thấy thân thể Cửu Nạn run rẩy không ngừng, trên mặt là biểu tình thống khổ, khi thì bi thương, khi thì vui sướng, khi thì hân hoan, khi thì phẫn nộ.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Cửu Nạn thôi run rẩy.
Hắn thở dài một tiếng, chắp tay nói: "Tiểu tăng đã minh bạch. Nguyên lai đây chính là sứ mệnh tồn tại của tiểu tăng."
Thêm chốc lát, cung không biết hắn nghe được gì, nói: "Đúng, tiểu tăng đã quyết định, nguyện hướng về bỉ ngạn. . . Đúng. . . Phật viết. . . Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục. . . Phật Tổ từ bi. . ." Đường Tử Hi đang nghe thì đột nhiên hình ảnh mơ hồ, cả âm thanh Cửu Nạn cung thấp xuống.
Đường Tử Hi thầm kêu không tốt, đây là thời gian đạo niệm sắp không chiu đươc nưa, cảnh tượng tiến vào giai đoạn sắp tan vỡ. Đáng chết, sao lại tan vỡ vào thời khắc mấu chốt này, trong lòng Đường Tử Hi sốt sắng, vội vận dụng Thời Gian chi đạo, nỗ lực kéo dài cảnh tượng này, làm chậm lại thời gian tan vỡ.
Lúc nàng vừa mới dùng Thời Gian chi đạo, bên trong phật đường quang hoa đột phóng, Cửu Nạn ngẩng đầu: "Kẻ phương nào nhòm ngó?"
Rõ ràng lúc này Cửu Nạn chỉ là một hòa thượng thực lực phổ thông, nổi danh tinh thông phật pháp, tu vi lại bình thường, nhưng thời khắc này lên tiếng chất vấn lại khiến Đường Tử Hi cảm thấy kịch chấn, lập tức bị thời gian đạo lực phản phệ, thổ huyết bay lên.
Ầm!
Cảnh tượng tan vỡ, tất cả đều tan thành mây khói.
Cảnh tượng biến hóa, trở về thời gian hiện tại, Đường Tử Hi rên lên một tiếng ngã xuống đất. Chỉ có bản Phật Vấn kia lúc này tỏa ra quang hoa kỳ dị. . .