Nghiệt Hải Hoa Hậu cùng Bắc Minh Thần Quân quả thực chính là một đôi hợp tác kéo dài thời gian tốt nhất, một tràng đánh tới thiên hoang địa lão vẫn không thối lui.
Đâu đâu cũng có tràng cảnh tiên pháp ma công, thiên không loạn thạch cũng lười bay loạn. Nơi uy năng chạm tới, tất cả tân hóa bột mịn, chỉ có hư vô đãng đãng như tinh không.
Trong một phiến thiên địa hư vô kia, một hắc một lam đang giao thủ, quanh người là đại dương triều cường, mỗi một lần đụng nhau sẽ nhấc lên sóng cuộn ngập trời, hồng lưu vô tận, bao phủ tất cả, gột rửa tất cả, hủy diệt tất cả. Lực lượng khủng bố khiến người xem phải lùi xa hơn nữa, hơn một nửa Cự Linh Giới biến thành vũ đài thực chiến của hai vị đại năng.
Tràng diện kinh tâm động phách, nhưng tiến hành được mấy chục ngày thì có tráng liệt hơn cũng biến thành không còn hấp dẫn, lực lượng khủng bố đã từng chấn kinh nhân tâm kia cũng biến thành chẳng có gì lạ, thậm chí có tu sĩ bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Ai nha đáng tiếc, ra tay chậm, để Nghiệt Hải Hoa Hậu kia tránh được một kiếp, nếu trúng thì lũ Ma Đầu đẹp mặt."
"Ngươi biết cái gì, đại năng so chiêu, há tại được mất từng chiêu từng thức." Lập tức có người khinh thường nói. "Ngươi thì tốt hơn chỗ nào, kiến thức cung chỉ dừng lại ở chiêu thức. Đại năng giao thủ nào chia chiêu thức. Phải giảng thế, hình, ý."
"Thôi đi, thiên hạ vạn biến không ngoài đại đạo vi tiên."
"Ngươi sai rồi, đại đạo không dễ ngộ, coi như là Đại La Kim Tiên cung có người không thông đạo pháp. Cần biết đại đạo vô cương, càng đến chỗ cao càng khó lĩnh ngộ."
"Vậy cũng chưa chắc, không phải có Diệu Nguyên Thượng Nhân sau khi thành tựu Chân Tiên mới ngộ đạo sao?"
"Số may mà thôi, cuối cùng không phải là bị Quỷ Ma Quân kia đánh nổ." "Quỷ Ma Quân kia cung không dễ chịu, không phải cũng bị bạo nửa thân dưới sao."
Líu ra líu ríu mỗi người một ý.
Đại đa số ý kiến là sai, mặc dù đôi khi có ý kiến chính xác thì cũng bị nhấn chìm trong đám sai lầm.
Bất quá chuyện đó không trọng yếu, trọng yếu chính là qua một trận Chân Tiên đại chiến kéo dài nhiều ngày, nhãn lực tu sĩ rộng mở, kiến thức tăng trưởng, tâm tính cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Sự tăng trưởng này không thể lập tức đề thăng sức chiến đấu, nhưng có thể đề cao tiềm lực của bọn họ, khiến bọn họ càng thêm rõ ràng về tương lai của mình, biết phương hướng tiến tới của bản thân, có nhiều chỗ tốt trong tu hành. Đương nhiên, nghị luận đại năng như vậy cũng là hạng người gan to bằng trời. Tiên Ma hai phe không thiếu cường giả như thế, đặc biệt trong khoảng cách gần như vậy, nghe được người khác nghị luận sôi nổi, đặc biệt còn không thiếu hoang đường về mình, trong lòng khó tránh khỏi tức giận.
Thời khắc này Quỷ Ma Quân nghe có người chê trách bản thân, trong lòng giận dữ, hướng tu sĩ nhân tộc Tê Hà Giới trừng mắt.
Uy một ánh mắt, mênh mông vô hạn.
Như ở những tinh giới khác, chỉ một vị Chân Tiên trừng mắt một cái đã đủ để máu chảy thành sông.
Nhưng ở Tê Hà Giới, một cái nhìn này chỉ làm Nhân tộc lặng lẽ cười lạnh. Tiếp theo một cánh tay "đùng" đánh tới mặt Quỷ Ma Quân, tát Quỷ Ma Quân lăn trên đất.
"Đường Kiếp!" Quỷ Ma Quân tức giận.
"Dám động thủ với người của ta, ngươi lại không phải con trai ta, cũng không cần phải dung túng ngươi." Đường Kiếp nhàn nhạt nói: "Còn nữa, còn dám gọi thẳng tục danh bản tôn, nhất định phải chém không tha, coi như chủ nhân ngươi cung không cứu được ngươi!"
Hắn nói đơn giản, nhưng mang theo khi thê manh me, Quỷ Ma Quân ngưng trệ, cuối cùng không dám lên tiếng nữa. Đường Kiếp thu tay, bên cạnh Hứa Diệu Nhiên nói: "Một tên Quỷ Ma Quân mà thôi, đâu cần chàng đích thân ra tay."
Đường Kiếp lắc đầu: "Chính vì chỉ có một tên Quỷ Ma Quân, ta mới càng phải tự mình ra tay."
Hứa Diệu Nhiên ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ: "Hắn cố ý?"
Đường Kiếp gật đầu: "Đối đầu kẻ địch mạnh còn dám đến trêu chọc chúng ta, hẳn là Cửu Nạn không yên lòng, để hắn thử kiểm tra lại một lần, xem Tê Hà Giới ta còn có lực lượng gì ẩn giấu." Quỷ Ma Quân ra tay phiêu hốt khó dò mà nổi danh, một công kích vừa nãy đổi là một tên tu sĩ cấp thấp, đột nhiên như thế, coi như Chân Tiên cũng chưa chắc kịp ngăn cản. Nếu như Tê Hà Giới còn ẩn giấu thủ đoạn khác, Đường Kiếp nghĩ tới thân phận sẽ không dễ dàng ra tay, xác thực có thể bị bức ép ra.
Chỉ là Đường Kiếp đã nhìn ra vấn đề, trực tiếp ra tay triệt tiêu công kích, đánh lui Quỷ Ma Quân.
"Cửu Nạn này cũng thật cẩn thận." Hứa Diệu Nhiên nói thầm.
"Bất quá điều này ngược lại đã nói nên một chuyện khác."
"Chuyện gì?" "Đám Băng Hoàng sắp sửa đến rồi."
Tuy rằng Vạn Giới Vương Đình cùng hai đại Ma tộc đang kéo dài thời gian, thế nhưng mọi người hiển nhiên chưa thương lượng tiến hành đồng bộ.
Mà lần này, tiếp viện của Hồng Mông hiển nhiên nhanh hơn Vương Đình.
"Sao lại nhanh như thế?" Hứa Diệu Nhiên cung nhíu mày.
Muốn từ Mê Loạn Ma Khu tìm đường tới Cự Linh Giới tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, có thể trong vòng mấy chục ngày làm được điểm ấy, năng lực của Băng Hoàng không khỏi hơi lớn. Đường Kiếp bình tĩnh trả lời: "Có Cơ Dao Tiên thì không có gì kỳ quái."
"Cơ Dao Tiên?" Nghe được cái tên này, Hứa Diệu Nhiên cung chấn kinh.
Tràng chiến tranh này, nang cung muốn gia nhập vào sao?
Hứa Diệu Nhiên hỏi: "Lúc nào bọn họ sẽ đến?"
Suy nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời: "Thời điểm Hồng Mông Ma tộc khởi xướng tiến công đại quy mô, chính là thời điểm viện binh Thần Hoàng Cung tới." "Nếu thế, Tiên Đế nguy rồi!"
Đường Kiếp bật cười: "Chỉ là chim sẻ, cung muốn săn voi lớn. . ."
Thanh âm Đường Kiếp đột nhiên lãnh khốc lên: "Tự tìm đường chết mà thôi."
Trên chiến trường, tiếng trống trận đột nhiên kịch liệt, giống như báo trước bão tố sắp đến.
Đứng dậy, Đường Tử Hi chỉ cảm giác thân thể mình khó chịu như muốn rời ra.
Lấy tu vi của nàng, đã lâu không có cảm giác yếu đuối vô lực như vậy. Nhưng bết bát hơn còn ở phía sau, lúc đứng dậy Đường Tử Hi theo bản năng vận chuyển pháp lực, kiểm tra bản thân, sau đó bi ai phát hiện, do phản phệ mà Thời Gian đạo lực của mình đang sôi trào, thể hiện trạng thái cuồng bạo.
Đại đạo chi lực không phải chuyện nhỏ, chính là nghênh hợp thiên địa ý chí mà thành, vậy nên không có hiện tượng cuồng bạo sôi trào. Bây giờ xuất hiện tình huống như vậy, ý nghĩa tình thế đã trở nên phức tạp.
Đường Tử Hi thử vận chuyển Thời Gian chi lực, kết quả vừa mới điều động một chút xíu đã cảm giác được Thời Gian chi lực mãnh liệt kéo đến, mang theo lực lượng hung dũng cuồng bạo, tựa hồ muốn cuốn văng nàng khỏi dòng thời gian hiện tại, đưa tới một điểm thời gian nào đó, dọa cho Đường Tử Hi vội vã đình chỉ.
Cung may nhơ nang tính cách cẩn thận, thời điểm thử nghiệm chỉ điều động một chút, nhưng một chút này cũng phải mất nửa ngày mới bình ổn lại được.
Hiện tại xem ra, thời gian đạo lực không thể dùng.
Trong lòng Đường Tử Hi thở dài, cũng không biết khi nào có thể khôi phục lại, thậm chí có thể khôi phục hay không.
Thời Gian chi đạo là năng lực căn bản của nàng, bây giờ đạo này bị phế, không biết tương lai thế nào, tâm tình Đường Tử Hi cũng hạ thấp.
Ai ngờ chỉ tra nhìn một chút kinh Phật lại sẽ gợi ra biến số như vậy?
Nhắc tới cũng kỳ quái, hồi tưởng thời gian, quá khứ, thông thường chỉ hữu hiệu đối với khoảng thời gian cực ngắn, như loại quá khứ cách đây cả van năm này, căn bản là không thể sản sinh ảnh hưởng.
Đừng nói một vạn năm, Thời Gian chi đạo của ai có thể ảnh hưởng một năm trước đã là vô địch.
Như Thời Gian chi đạo của Đường Tử Hi đã đạt đến cấp độ Nhập Đạo, nhưng bất quá chỉ có thể ảnh hưởng tới việc phát sinh mấy canh giờ trước, mà lúc này dốc hết toàn lực, sử dụng sạch bản thân, chí ít nửa năm mới có thể khôi phục như cũ.
Bình thường chiến đấu, Đường Tử Hi đều đếm giây mà dùng.
"Thực sự kỳ quái." Đường Tử Hi thầm nói. "Tỷ tỷ không sao chứ?" Bên cạnh Tịnh Tâm chạy tới đỡ Đường Tử Hi.
"Hả, không có chuyện gì." Đường Tử Hi trả lời.
Tất cả chuyện phát sinh không ngắn, nhưng Đường Tử Hi biết ở hiện thực chỉ là chuyện trong nháy mắt. Vì vậy theo Tịnh Tâm, hẳn là mình dùng Thời Gian đạo niệm khôi phục kinh Phật, không ngờ lảo đảo ngã sấp xuống. Vì vậy Đường Tử Hi nói: "Chỉ do dùng Thời Gian đạo niệm khôi phục kinh này, hao lực quá độ."
Đường Tử Hi quơ quơ kinh thư trong tay hồi đáp.
Sau đó sửng sốt. Nàng nhìn thấy, cuốn kinh thư trong lòng bàn tay đang lóe lên hào quang mông lung.
Nhìn kỹ, hào quang ngưng tụ bên trong rõ ràng là từng đạo từng đạo Thời Không đạo văn.
Đạo binh!
Nếu không có Tịnh Tâm ở bên, Đường Tử Hi đã kêu lên thành tiếng.
Bản Phật Vấn này do cơ duyên xảo hợp chạm tới dấu vết đại đạo, trở thành một kiện đạo binh!
Nhưng sao có thể có chuyện đó? Nên biết đạo binh không thể so với nhân loại, bản thân là vật chết, không có khả năng lĩnh ngộ, không thiện thông biến, vậy nên chỉ có thể lấy tự thân cường hành ganh chiu. Nên phàm là đạo binh, đều cần lấy thần trân làm cơ sở mới có thể chịu đựng đại đạo lạc ấn mà không bị hủy hoại. Cứ như vậy, có nhiều thần trân do cường độ không đủ hay các nguyên nhân khác mà không chiu được đại đạo lạc ấn, cuối cùng bị hủy.
Bản Phật Vấn này vốn chỉ là một kiện kinh thư phổ thông, sao ganh chiu được Thời Gian chi đạo?
Hơn nữa nhìn biểu hiện phiền phức, huyền ảo phức tạp của đạo văn, ganh thời gian đạo lực không ít, hiển nhiên là một kiện cao giai đạo binh.
Đường Tử Hi chấn động. Trong lòng chấn động chưa tan, bên kia Tịnh Tâm chầm chậm nói: "Chỉ dùng một chút Thời Gian đạo niệm đã có thể khiến cho đạo lực cấp bậc nhập đạo Thời Gian hao hết, Tử Hi tỷ tỷ không cảm thấy vô căn cứ sao? Hay tỷ tỷ cho rằng Tịnh Tâm là một tiểu hòa thượng rất dễ lừa gạt?"
"Cái gì?" Đường Tử Hi ngẩn ngơ, lời này không giống như tiểu hòa thượng nói.
Quay đầu nhìn lại, thấy Tịnh Tâm ha ha cười rộ lên.
Dưới kinh thư chiếu rọi xuống, gương mặt Tịnh Tâm vặn vẹo, trơ nên quỷ dị âm u, quanh thân là khí tức âm lãnh đến cực điểm.
Sau đó thân thể của hắn bắt đầu bành trướng, từ gầy yếu dần căng phồng lên, như có một con quái thú đang cố gắng thoát ra từ bên trong, dâng trào ra từng luồng khí lưu.
"Ma tộc?" Đường Tử Hi lui về phía sau vài bước, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Tiểu hòa thượng Tịnh Tâm này là một tên Ma tộc?
Thấy lực lượng của tiểu hòa thượng Tịnh Tâm kia bùng phát càng lúc càng hùng hậu, gương mặt cung biến hóa thành một cái dáng vẻ Đường Tử Hi quen thuộc.