Một tiếng ầm lớn, Thiên Đạo Mê Cung vỡ nát, năng lượng khổng lồ phản xạ mãnh liệt. Chính vào lúc này, vết rách kia cung triệt để mở ra.
Năng lượng sóng lớn không có chỗ để đi, cùng hướng tới vết rách kia.
Tam Thánh Lão Tổ đã biết kết quả sau khi Thiên Đạo Mê Cung bị phá hỏng là thế nào. Vết rách đi về Cấm Kỵ Chi Địa vẫn tồn tại, thậm chí sẽ mở rộng, thế nhưng cung bởi vậy tràn ngập không gian phong bạo khủng bố, không còn là con đường bằng phẳng như trước kia nữa.
Nhưng quan trọng nhất chính là, bị không gian phong bạo ảnh hưởng, vết nứt này sẽ không tồn tại quá lâu. Thấy tình hình này, Ngọc Thành Tử hóa thành điện quang lao đi.
Cơ Dao Tiên, Tam Thánh Lão Tổ, Vương Dao, Quảng Pháp Thiên Thần, Ô Ám Thiên một đám Tiên Ma đồng thời hướng Ngọc Thành Tử ra tay, đồng thời bản thân cung bay tới vết rách.
Những người này cũng không biết sau vết rách có gì, nhưng nếu đã là nơi Ngọc Thành Tử trăm phương ngàn kế muốn vào, được xưng có thể vượt qua Thiên Đạo thì chẳng có lý gì bỏ qua.
Trên người Ngọc Thành Tử kim quang đại phóng, hóa thành một vầng kim dương chống lại công kích của đám Tiên Ma, thân hình bất biến lướt về phía vết rách.
"Ngăn cản hắn!" Cơ Dao Tiên lớn tiếng hô lên với Đường Kiếp.
Vào giờ phút này, cũng chỉ có Đường Kiếp có tư cách có năng lực ngăn cản Ngọc Thành Tử.
Nhưng mà khi đó, tâm niệm Đường Kiếp chuyển động, trong đầu xuất hiện ý nghĩ, tốc độ xuất thủ bỗng chậm lại.
Quyền mang sát sau lưng Ngọc Thành Tử xẹt qua, hầu như theo Ngọc Thành Tử trùng nhập vết rách.
"Không!" Cơ Dao Tiên tức giận kêu to lên. Mắt thấy Ngọc Thành Tử biến mất trong vết nứt, Cơ Dao Tiên xuất hiện vô số huyễn ảnh, vượt qua trở ngại không gian theo Ngọc Thành Tử cùng xông vào vết rách kia.
Tiếp theo là Vương Diêu.
Kẻ nắm giữ Không Gian chi đạo có tốc độ nhanh nhất, Vương Diêu gần như theo sát Cơ Dao Tiên vào trong vết rách kia.
Sau khi ba vị Không Gian chi đạo tiến vào mới là Tam Thánh Lão Tổ cùng Tây Thiên Phật Tổ tu vi tối cao. Hai vị Chứng Đạo Thánh Tiên đồng thời bay vào nhưng tay cung không nhàn rỗi, hướng đối phương đánh ra một đạo đại thần thông.
Tây Thiên Phật Tổ đỉnh đầu có phật quang sạ hiện, ngăn trở thanh quang của Tam Thánh Lão Tổ, cao ngâm phật hiệu nói: "Cấm Kỵ Chi Môn đã mở, đại sự đã thành, sứ mệnh của lão tổ đã thất bại, cần gì phải tiếp tục cậy mạnh đây. Sao không buông bỏ tất cả, quay lại Tam Thánh Động đi."
Tam Thánh Lão Tổ hừ nói: "Cấm Kỵ Chi Môn đã mở nhưng không phải chỉ có ngươi cùng Ngọc Thành Tử tiến vào. Cơ duyên kia không hẳn thuộc về các ngươi."
"Nhưng mặc kệ thuộc về ai, chung quy ngươi cũng thất bại."
"Cũng không hẳn."
Trong khi nói, từng trận sóng gợn kích đãng triển khai, va chạm, đánh ra lôi âm, bức vô số Tiên Ma xung quanh không thể tiếp cận, cứ ầm ầm ầm va về phía vết rách kia, biến mất không còn tăm hơi.
Xuống chút nữa chính là Tây Thánh Mẫu, Tinh Không Cổ Ma, Vô Sinh Lão Tổ, Đề Đăng Cổ Phật và một đám Kim Tiên đại năng chen nhau vào vết rách.
Ngay cả Cửu Nạn quay cuồng trong thiện ác cũng rống lên trùng nhập.
Chỉ có Đường Kiếp không vào mà nhìn quần tiên chen nhau.
Vô số Kim Tiên, Chân Tiên dồn dập tranh đoạt.
Tuy rằng biết cơ duyên không tới lượt mình, nhưng đã đi đến một bước này chẳng ai muốn từ bỏ. Mà vì tranh cướp những tiêu chuẩn có hạn kia, rất nhiều bên ra tay đánh nhau.
Từng luồng pháp thuật hồng lưu, thần thông lãng triều khuynh thiên bao phủ muốn nuốt hết đối thủ.
Mà sau từng tràng đại chiến, dù là tiên nhân cung do tiêu hao quá nhiều mà vô lực. Rất nhiều tiên nhân tử vong nhiều lần tới không còn cơ hội sống lại. Nhưng dù là vậy, vẫn có vô số tiên nhân tre già măng mọc xông tới.
Một tiên tướng giương tay đánh ra vạn đạo kiếm quang, còn chưa chờ hắn trục xuất đối thủ thì hắc vân khủng bố đã bao trùm tới. Sau một khắc tiên tướng kia toàn thân mục nát, hóa thành xương khô chết đi. Ma Chủ đánh lén đắc thủ kia quay người lại đã bị kim quang đánh vào mặt, trong tiếng kêu thê thảm kêu hóa thành khói đen chết đi. Chỉ là Phật Đà đắc thủ kia chưa kịp xoay người liền bị một phiến thanh quang đánh vào sau lưng, dù cho Phật Quốc tối thiện phòng ngự, sau khi bị thanh quang này nhập thể vẫn lộ sắc ảm đạm, lập tức trong thể nội phóng xuất ra kim quang hỏa diễm, cũng vì vậy bị thiêu đốt thành tro. Lúc ra tay, môn hạ Tam Thánh Động kia cũng bị vạn đạo kiếm quang lúc trước trảm sát thành vô số mảnh thịt.
Từng tiên nhân cứ thê chết đi, đối mặt cơ hội vượt qua Thiên Đạo kia, tất cả mọi người hiếu sát như cuồng.
Sinh mệnh không còn giá trị, dù là Chân Tiên đại năng cũng ngã xuống.
Thậm chí ngay cả một tên Đại La Kim Tiên cũng không thể đào thoát sát lục khủng bố này.
Thương Hải Thượng Nhân. Làm Đại La Kim Tiên xuất chiến sớm nhất của Vạn Giới Vương Đình, đầu tiên thi triển Vô Lượng Thiên Sát Vũ, Hãn Hải Ám Diệt Triều tiêu hao hết pháp lực. Sau khi trải qua một đoạn nghỉ ngơi lại đầu nhập chiến đấu, cùng Ma tộc đại năng kịch chiến đến nay đã tinh bì lực tẫn.
Ngay lúc hắn chuẩn bị tạm lui thì thiên đạo liệt phùng lại mở ra.
Dù biết mình hơn nửa vô duyên nhưng Thương Hải Thượng Nhân vẫn cắn răng nhằm phía vết rách. Nhưng hắn không được may lắm, chí ít có ba đạo tiên pháp Đại La và mười hai đạo thần thông Chân Tiên đánh về phía hắn. Thương Hải Thượng Nhân nỗ lực chặn lại, nghĩ thầm chỉ cần xông qua vết rách kia là tốt rồi.
Trong nháy mắt tiến vào vết rách, thân thể Thương Hải ngưng trệ. Một chút ngưng trệ này chính là mây chuc đao thần thông đánh vào bản thân.
Tiến vào vết rách vốn dễ bị công kích nhất.
Dù Thương Hải Thượng Nhân trong chớp mắt sử dụng tất cả lực lượng chống đỡ, pháp tráo vẫn bị phá hủy, tiên khu bạo liệt tại chỗ. Nhưng hắn là Đại La Kim Tiên, thần linh cường hãn, nắm giữ sinh cơ cường đại. Ngay lúc hắn muốn trọng ngưng tiên thể thì cảm giác không chịu khống chế kia lại xuất hiện. Thần linh uể oải, tiên khu chưa ngưng, ngược lại trong vết nứt không gian phong bạo đột nhiên biểu trướng, uy năng đại thăng, ầm một tiếng quấn lấy toàn bộ thần linh của hắn, lực lượng khủng bố dâng trào trong nháy mắt bóp thần linh hắn thành phấn vụn.
"Không!" Thương Hải Thượng Nhân tuyệt vọng kêu to, ngay trước lúc tử vong kia, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đường Kiếp.
Đường Kiếp. . . Tại sao với thực lực của hắn còn chưa tiến vào?
Thương Hải Thượng Nhân rốt cục ý thức được điểm ấy, sau một khắc, hắc ám triệt để bao trùm ý thức hắn.
Ầm Ầm Ầm Ầm!
Trong âm thanh tạc liệt, lại một đám tiên nhân chết đi.
Bão táp càng lúc càng mãnh liệt, vết rách cũng ngày càng không ổn định.
Một ma đầu cấp Chân Tiên sau khi giết tới giết lui rốt cục tiến vào vết rách. Đáng tiếc hắn chưa kịp thông qua đã thấy phong bạo kia "Xoạt" một cái, uy năng tăng mấy lần.
Lần này cả Chân Tiên cũng không thể chống đỡ, bị xé thành bột mịn, thần linh vô pháp đào thoát, bị xoắn giết thành tro.
Đến đây, tất cả Kim Tiên đã tiến vào, trận chiến tranh đoạt vết rách kia rốt cục đình chỉ.
Không!
Còn có một vị Kim Tiên chưa tiến vào.
Đường Kiếp. Bên trong sát lục triều cường kia, Đường Kiếp có lẽ là kẻ duy nhất trấn định.
Hắn chỉ nhìn Tiên Ma chém giết, cũng không xông vào.
Mãi đến tận thời khắc này.
Một khắc khi bão táp lần nữa kịch liệt, Đường Kiếp mới quay đầu lại nhìn thê tử.
Một khắc đó, hai vợ chồng đối vọng, Hứa Diệu Nhiên đột nhiên hiểu ý trượng phu.
Nang nhìn Đường Kiếp gật đầu.
Vậy là Đường Kiếp mỉm cười. Thả Đường Tử Hi khỏi thần phủ, Đường Kiếp nói: "Đi đi, trở lại bên cạnh mẫu thân con."
"Phụ thân!" Đường Tử Hi nhìn Đường Kiếp: "Người muốn đi vào sao?"
Đường Kiếp khẽ gật đầu.
Đi tới hôm nay, Đường Kiếp đã không có lý do dừng lại.
Vô luận thế nào, hắn cũng muốn đi vào.
Đi xem thời cơ vượt qua Thiên Đạo kia là gì. Đi xem xem vận mệnh Ngọc Thành Tử chờ van năm là gì.
"Chỉ là trước đó, ta còn muốn làm một chuyện." Đường Kiếp nói.
"Chuyện gì?" Đường Tử Hi hỏi.
"Giải trừ một chút phiền phức cho các ngươi." Đường Kiếp trả lời.
Hắn giương tay xuất quyền, một quyền đánh vào Vạn Giới Vương Đình phương xa. Thiết quyền oanh kích như lưu tinh cản nguyệt, đánh vào Vương Đình dấy lên đại triều vô biên.
Vương Đình tiên quân ầm ỹ.
Nhưng vào lúc này, giơ khăc nay, sau khi các đại năng đã tiến vào vết rách kia, Đường Kiếp chính là vô địch!
Chúng nhân lúc này mới hiểu, hắn sở dĩ muốn thả Ngọc Thành Tử vào vì muốn lưu đến thời khắc cuối cùng, chính vì cơ hội ngắn ngủi trước mắt này.
Thời gian của hắn không nhiêu, nhưng để đối phó những người này đã đủ rồi.
Sau một khắc, Đường Kiếp tái hiện chân thân. Van trượng thần khu bùng phát ra khí thế khủng bố trước nay chưa từng có, Đường Kiếp một hơi nổ ra mười tám trọng quyền, đánh ra ba đòn Diệt Thế Hắc Động.
Vậy là toàn bộ chân trời thành nơi phô trương uy năng khủng bố của Đường Kiếp.
Tiên Ma tuy nhiều, nhưng lại không một kẻ nào có thể kháng cự Đường Kiếp. Đối mặt công kích khủng bố của Đường Kiếp, Vạn Giới Vương Đình hay Hồng Mông Ma tộc đều gặp vận rủi lớn.
Chiến đấu kịch liệt đã khiến hai bên thương vong năng nê, lại gặp phải Đường Kiếp đại khai sát giới, lập tức tử thương thảm trọng. "Đường Kiếp!" Băng Hoàng phẫn nộ kêu lên.
Nang tu vi hơi thấp, bởi vậy là kẻ duy nhất trong các thủ lĩnh chưa vào vết rách kia.
Tay của Đường Kiếp hơi dừng một chút, quyền thế đánh về Thần Hoàng Cung dừng lại, ngược lại đánh về nơi khác, lại là một quyền đánh vào Vạn Giới Vương Đình, đánh cho Vạn Giới Vương Đình lung lay muốn sụp.
Đường Kiếp nói: "Mang theo người của ngươi rời đi, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."
Băng Hoàng cắn răng một cái, hô: "Chạy!"
Rồi mang thủ hạ theo quỷ thủ đại môn rời đi.
Đường Kiếp lại nói: "Môn hạ Tam Thánh cùng Phật Quốc lập tức rời khỏi nơi đây, ta có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh."
Hắn cũng không rat ay với người của hai bên này, cũng coi như cho đối phương mặt mũi. Vì vậy hai bên nhìn nhau rồi đồng thời bỏ chạy.
Trận chiến này, đối với bọn họ mà nói, đã kết thúc rồi.
"Phu quân!" Hứa Diệu Nhiên đột nhiên hô lên một tiếng.
Đường Kiếp quay đầu nhìn lại, liền thấy vết nứt hiện bất ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
"Nơi này giao cho nàng." Đường Kiếp nói.
"Phu quân yên tâm đi." Hứa Diệu Nhiên trả lời.
Đường Kiếp lúc này mới nổ ra một quyền, tại sau khi đánh chết một tên tiên tướng mới bay tới vết rách. Lúc này vết rách kia không ngừng vặn vẹo, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Ngay một sát na trước khi biến mất, Đường Kiếp đột nhiên hừ một tiếng, vết rách kia liền như kỳ tích ổn định lại.
Sau một khắc Đường Kiếp dấn thân vào vết rách, biến mất không còn tăm hơi.
Mắt thấy Đường Kiếp biến mất, một tên tiên tướng tàn nhẫn lên tiếng: "Đường Kiếp là đồ hung ác! Bất quá ngươi đi rồi, Tê Hà Giới vẫn còn. Các anh em, diệt Tê Hà Giới!"
"Diệt Tê Hà Giới!" Một khắc đó Hồng Mông Ma tộc cung dồn dập hô to.
Song phương vừa còn đối địch giờ đã cùng chung mối thù. Tuy rằng trận đại chiến này khiến song phương tử thương cực nặng, thế nhưng tồn tại Tiên cấp vẫn còn lại không ít, chí ít vẫn nhiều hơn Tê Hà Giới rất nhiều.
Đối mặt với loại cục diện này, Hứa Diệu Nhiên mỉm cười nói: "Thật sự cho rằng phu quân ta không ở đây thì các ngươi có thể thắng sao? Đẩu Chuyển Tinh Di Trận, khởi động!"
Trong hư không vô tận, Tê Hà Giới đột nhiên tỏa quang mang.
Nương theo quang hoàn chuyển động, Tê Hà Giới liền như một quả cầu ánh sáng khổng lồ, ầm ầm va về phía trước. . .