Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1602: Không gian quỷ dị



Chương 1278: Không gian quỷ dị

Bước vào vết rách, Đường Kiếp phát hiện bản thân đã đi vào một phiến không gian hư vô.

Không gian này nhìn không thấy cuối, như tinh không vô hạn, đâu đâu cũng có vẫn thạch trôi nổi. Một ít trong số đó lớn tựa hòn đảo, chậm rãi trôi trên không trung.

Làm người kinh ngạc là đám người Ngọc Thành Tử không thấy ai, cung không biết là đã đi đâu.

Hay ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ không cùng xuât hiên một nơi? Đường Kiếp nghĩ.

Đây là một không gian thần kỳ, rất hiển nhiên nó cũng không tồn tại trong Tinh La Đại Thiên Giới, cung không tồn tại ở Hồng Mông Giới. Vậy thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Vừa nghĩ đến đây, Đường Kiếp bắt đầu thử nghiệm câu thông ý thức phân thân.

Ngọc Thành Tử vận dụng Đại Vận Mệnh Thuật che đậy ý thức phân thân, nhưng không thể che đậy sự tồn tại của hắn, chỉ cần Đường Kiếp nguyện ý vẫn có thể câu thông ý thức phân thân.

Nhưng mà chuyện làm hắn không rõ phát sinh.

Đường Kiếp không thể cảm ứng được ý thức phân thân tồn tại.

Đây là chuyện gì thế này? Đường Kiếp không rõ.
Lẽ nào Ngọc Thành Tử đã trừ khử ý thức phân thân? Không thể nào, chí ít trước khi hắn tiến vào ý thức phân thân của Đường Kiếp vẫn còn đó. Lúc này mới tiến vao được bao lâu đã có thể trừ khử ý thức phân thân?

Vậy chỉ có một cách giải thích, tại nơi này ý thức bị hạn chế.

Muốn chứng minh điểm ấy rất gian nan.

Đường Kiếp bắt đầu phóng thích thần niệm.

Quả nhiên, Đường Kiếp phát hiện thần niệm của bản thân chịu ràng buộc rất lớn, khoảng cách rút ngắn rất nhiều, ước chừng chỉ bằng một phần trăm bình thường.

Tu giả thần thông tiên pháp ỷ vào thần niệm câu thông thiên địa mà thành, bị hạn chế mang ý nghĩa thần thông pháp thuật đều chịu ảnh hưởng. Đường Kiếp thử thi triển mấy thần thông, phát hiện quả nhiên chịu hạn chế rất lớn. Không chỉ tốc độ thi triển giảm bớt, uy năng cung hạ thấp.

Lấy tu vi Đại La Kim Tiên của Đường Kiếp, trong không gian này bị áp chế gần như bằng Tử Phủ đỉnh phong.

Bất quá lực lượng nhục thân của Đường Kiếp không bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể phát huy toàn bộ tác dụng.

"Hóa ra là như vậy sao?" Đường Kiếp không khỏi nhớ tới câu Cự Linh Vương đã nói: "Ngươi không làm được!"
Chẳng lẽ nói, Cự Linh Vương đã sớm biết không gian thần bí này là thiên hạ của thể tu?

Nhưng dù không gian thần bí này thích hợp thể tu hơn thì sao? Nơi này trống rỗng, cung không có gì giúp thể tu có không gian phát uy.

Trong đầu vừa nghĩ, Đường Kiếp chợt biến sắc: "Không đúng!"

Nếu Cự Linh Vương đã cho rằng thể tu hợp với nơi này hơn pháp tu thì chi sơ nơi này không có trống trải an bình như vậy, hẳn bên trong còn ẩn tàng một ít phong hiểm cũng nên.

Ý thức được điểm ấy, Đường Kiếp lập tức cẩn thận hơn.
Vừa vặn lúc này có một khối thiên thạch bay tới.

Đường Kiếp tung người hạ xuống thiên thạch kia, lấy thạch làm thuyền, để nó mang theo bản thân đi về phía trước.

Đường Kiếp đã cảm thụ được sự tồn tại của nơi này tựa hồ đáp lại một loại ý chí thiên địa nào đó, chính bởi vậy, Đường Kiếp không thử phi hành mà hết sức thuận theo mọi thứ ở đây.

Một đường phi hành, một lát sau, Đường Kiếp thấy phía trước có thứ gì đó đang lấp lánh.

Đợi bay đến gần, Đường Kiếp mới phát hiện đó là một kiện bảo vật Phật môn, chỉ là đã bị phá huỷ, bây giờ đang phiêu đã trong hư không.
"Có bảo vật bị hủy, chính là có phát sinh chiến đấu. Không biết họ tự đánh lẫn nhau hay cùng thứ gì khác." Đường Kiếp tự nói.

Nhưng nếu nơi này đã xảy ra chiến đấu, vậy lúc mọi người tiến vào là cùng một cái điểm, bằng không không lý do gì phía trước mình lại xuất hiện chiến đấu.

Nhưng nếu là như vậy, tại sao bọn họ không thèm quản phía sau chưa tiến vào đã đi thẳng về phía trước rồi?

Đường Kiếp cũng không tự đại, nhưng hắn tự tin lấy thân phận thực lực hiện tại của bản thân con chưa đên mưc khiến một đám đại năng kia quên mất. Nếu như hắn là Ngọc Thành Tử, tiến vào nơi này phát hiện không có cách nào đạt được cơ duyên trước, tuyệt đối sẽ thủ ở đây phục kích bản thân.
Nhưng hiện tại Ngọc Thành Tử cũng không làm như thế, trái lại đã cùng những người khác rời đi.

Điều này khiến Đường Kiếp nghĩ mãi không ra.

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Đường Kiếp đi dọc theo con đường tiếp tục tiến lên.

Đang phi hành, chợt nghe dị trạng vang lên.

Theo tiếng nhìn lại, thấy phương xa một phiến gió gào thét mà tới. Gió kia xem không có gì đáng chú ý nhưng Đường Kiếp không dám khinh thường, trong miêng nhẹ nhàng niệm động, linh khí dũng động hóa hình một con mãnh hổ gầm thét lao tới.
Mãnh hổ này do hắn tập trung tất cả sức mạnh sinh thành, ước chừng tương đương với Địa Tiên, thuần túy thăm do uy năng ngọn gió kia. Thấy mãnh hổ mới vừa vào trong gió đã bị diệt sát đến vô hình.

Sau đó gió kia khôi phục như thường, tiếp tục tiến lên.

Đường Kiếp cung hơi biến sắc, bởi thần niệm bị quản chế, hắn hiện tại không có cách chế tạo ra pháp tráo mạnh hơn, nói cách khác, phong đoàn này xem ra không đáng chú ý nhưng đã co uy năng diệt sát Địa Tiên.

Ý thức được điểm ấy, Đường Kiếp không do dự nữa xoay người rời đi. Tuy rằng hắn có thân thể Hoàn Mỹ, nhưng nơi đây quỷ dị, Đường Kiếp cung không muốn tùy ý ngạnh kháng ai biết phía sau còn có gì.
Gió kia đuổi theo Đường Kiếp, có lẽ là không đuổi kịp liền tự động biến mất.

Lúc này Đường Kiếp mới thở phào một hơi, thầm nghĩ không biết lúc trước đám người kia có gặp phải gió này hay không. Nếu như ai đụng phải, sợ ít nhất phải chết một lần.

Chính đang suy nghĩ, chợt thấy phương xa như có thứ gì đó trôi nổi.

Đường Kiếp bay lại gần xem, phát hiện đó rõ ràng là một bộ thi thể.

Thi thể này Đường Kiếp từng thấy, chính là một viên tiên tướng cấp Chân Tiên của Vạn Giới Vương Đình, thực lực quả thực không yếu, không ngờ lại chết ở chỗ này.
Đường Kiếp tiện tay chiếu tới, nhìn kỹ một chút, phát hiện tiên tướng này sắc mặt nhợt nhạt, cả người cứng ngắc như tảng đá.

Đường Kiếp cẩn thận hồi tưởng, lại là không nhớ tới thủ đoạn của ai sẽ tạo thành tình trạng như vậy. Mà nơi đây ngoại trừ thi thể này không có gì khác cũng khiến Đường Kiếp cảm thấy kỳ lạ không ngớt.

Đang suy nghĩ, thi thể kia bỗng động một cái.

Đường Kiếp ngẩn ngơ, lại nhìn thi thể kia thì thấy tiên tướng kia như phục sinh lại, chậm rãi đứng lên.

Hắn nhìn Đường Kiếp, sau đó đi từng bước tới chỗ hắn.
Đường Kiếp khẽ nhíu mày, tiện tay đánh ra một tia chỉ phong vào tiên tướng kia như trúng da thuộc. Tiên tướng kia không động chút nào, tiếp tục tiến về phía Đường Kiếp, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ.

"Chân Tiên? Đáng chết!" Đường Kiếp đầu tiên kinh hô một tiếng, sau đó cấp tốc lùi lại.

Ai có thể ngờ tiên tướng này chết rồi phục sinh, thậm chí thực lực cung khôi phục.

Không, không phải khởi tử hoàn sinh.

Đường Kiếp có thể cảm thấy tiên tướng này vẫn là người chết, nhưng chẳng biết vì sao có năng lực hành động, thậm chí còn bảo trụ được thực lực khi còn sống. Thời khắc này xuất thủ điểm một cái, một đạo ánh sáng hoa lệ đã đâm hướng Đường Kiếp, chính là một môn thần thông tiên tướng kia am hiểu khi còn sống.

Đường Kiếp hiện tại chỉ có thực lực Tử Phủ đỉnh phong, đối mặt Chân Tiên công kích cung không muốn ngạnh kháng, mau chóng tránh thoát, đồng thời thầm mắng đây là nơi quái quỷ gì? Chẳng lẽ lại là Minh Giới? Không, so với Minh Giới còn khủng bố hơn nhiều. Người chết hóa quỷ, thực lực hạ thấp. Sau khi đến cái chỗ chết tiệt này, khi còn sống thực lực yếu, chết rồi trở nên mạnh mẽ.

Thời khắc này tránh thoát một kích của tiên tướng kia, tiên tướng kia cung không để ý, giương tay đâm ra một thương, thương kia liền hóa thành hắc long thét gào mà tới.

Lấy thực lực bây giờ của Đường Kiếp, thuần đấu pháp không có khả năng nào thắng được đối phương.

Đường Kiếp thẳng thắn không cần thi pháp, mắt thấy thần thông kia xông tới liền đấm quyền.

Một quyền đánh ra mang theo uy thế vô tận, đánh vào hắc long khiến nó kêu thảm một tiếng, lúc này hôi phi yên diệt, hóa quy linh triều tiêu thất vô tung.

Tiên tướng kia cung không để ý, lại phát thần thông đánh ra, tiếp theo lại là một tiên pháp, một đòn tiếp một đòn, hoàn toàn không hề sợ hãi, sắc mặt cứng nhắc tái nhợt, nhìn thế nào cũng là người chết, nhưng thần thông tiên pháp đánh ra không thấy yếu bớt chút nào.

Đường Kiếp liên tiếp tung thiết quyền loại bỏ thần thông của tiên tướng kia, nhưng cũng dần dần phát hiện, công kích của tiên tướng này uy năng không giảm, nhưng rõ ràng không thông biến hóa, không thiện cơ biến, lại càng không biết nhằm vào.

"Quả nhiên vẫn có khuyết điểm sao?" Đường Kiếp cười một tiếng.

Hắn cùng tiên tướng này ngươi tới ta đi đánh nửa ngày, rốt cục thăm dò ra lộ số, trọng quyền nổ ra đánh tiên tướng kia thi thân phá diệt. Sau khi phá diệt cũng không trọng ngưng mà lại trôi nổi, hiển nhiên không có thần linh, không thể sống lại.

Đường Kiếp đang muốn rời đi, bỗng nhiên trong lòng hơi động, lại nhìn thi thể tiên tướng kia.
Liền thấy mảnh vỡ thi thể tiên tướng kia bắt đầu hòa tan, từng điểm từng điểm tan rã trong hư vô, cuối cùng biến mất không thấy.

Đường Kiếp cảm thấy sởn tóc gáy.

Đây chính là nguyên nhân vì sao có chiến đấu lại không thấy bất kỳ tung tích gì?

Nơi này sẽ làm hao mòn khí tức sinh mệnh?

Nhưng nếu là như vậy, lúc trước thi thể tiên tướng kia tồn tại kiểu gì? Tại sao lại đứng lên tác chiến?

Đường Kiếp không nghĩ ra.
Nhưng hắn biết, chỉ cần mình đi tới có thể tìm thấy đáp án ở hư không phía xa vô tận kia, Đường Kiếp đã nhìn thấy điểm điểm tinh quang.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com