Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 191: Ngăn cản



- Ta cũng ở lại.
Thái Quân Dương nói.

Y ở lại cũng là do chiến ý tăng vọt, muốn xem nhiều người liên kết có thể đánh bại Đường Kiếp hay không.

Thư Danh Dương cũng không nói gì mà chỉ lấy ra một sấp lá bùa, hiển nhiên dùng hành động tỏ vẻ mình cũng ở lại.

Bên kia Dương Chí Nguyên và Lý Dật Cảnh nhìn nhau, đồng thanh quát:
- Chúng ta đuổi theo Vệ Thiên Xung!

Nói hai người họ tin đầu người ở chỗ Vệ Thiên Xung không bằng nói họ muốn đi đối phó với Vệ Thiên Xung chứ không muốn ở lại đánh Đường Kiếp.

Bình Tĩnh Nguyệt nhìn Đường Kiếp, lui ra sau một bước:
- Ta không muốn đánh với ngươi, ta đuổi theo Vệ Thiên Xung, hy vọng đầu người ở chỗ y.

Một gã khác tên Lương Thắng Hiền nói:
- Ta đuổi theo Thị Mộng.

Người này có thực lực thấp nhất trong đám học sinh, thầm nghĩ dù đầu người có ở chỗ Vệ Thiên Xung hay Đường Kiếp thì cũng chẳng cướp được, bởi vậy y lựa chọn đánh cuộc một lần, đi đối phó với người cũng có thực lực thấp nhất là Thị Mộng.

Đáng tiếc bọn họ muốn chia, Đường Kiếp lại cười nói:
- Ta cho các ngươi đi rồi sao? Dù có muốn đuổi theo họ, cũng nên bước qua cửa của ta rồi hãy nói, Thiên Liệt Trảm!

Đoạn Tràng Đao vung lên, chém ra nghìn đạo quang ảnh, bao lại toàn bộ bảy người xung quanh dưới đao.

Ánh đao như lụa quét qua toàn trường, người đứng mũi chịu sào đúng là Lương Thắng Hiền.

Lương Thắng Hiền là học sinh có thực lực thấp nhất trong số các học sinh Tiêu Dao Xã, y không dám ngờ Đường Kiếp lại tới tìm mình, sợ tới vội vung kiếm lên.

Chỉ có điều lực lượng Đường Kiếp hùng mạnh, một đao chém kiếm chấn động, khiến cả Lương Thắng Hiền lẫn kiếm cùng bị đánh bay ra ngoài cũng câu cười nói:
- Xin lỗi!

- Đi!
Bình Tĩnh Nguyệt quát lên, dẫn đầu lao ra ngoài.

Cùng lúc đó, Liễu Hồng Yên, Thái Quân Dương, Thư Danh Dương cùng ra tay.

Điệp lãng kiếm, Chưởng tâm lôi, phi kiếm phù đồng thời lao về phía Đường Kiếp, tạo thành một vùng lôi điện lớn.

- Rống!
Đường Kiếp bạo rống một tiếng, phát động Vô Tướng Kim Thân đón đỡ ba người liên thủ công kích, ba đao liên tiếp bổ về phía ba người Bình Tĩnh Nguyệt, đúng là không cho họ cơ hội chạy đi.

Nhục thuẫn hình chiến sĩ, trong chiến đấu một chọi một không thể phát huy đặc điểm và uy lực chân chính, nhưng trong quần chiến, ngược lại thể hiện rõ được ý nghĩa cũng như tầm quan trọng của việc phòng ngự.

Vào lúc hắn đón đỡ ba người công kích, đám Liễu Hồng Yên cũng không đứng xem không.

Thái Quân Dương quát:
- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Tuy y có ý cướp đầu người nhưng lại không có ý định giết người, thế nên y thấy khó hiểu trước hành vi điên cuồng của Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười:
- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh tới cướp không!

Nói xong khuỷu tay đánh vào thân kiếm của Thái Quân Dương, khuỷu tay và kiếm va chạm, chỉ thấy Thái Quân Dương xoay tròn kiếm gấp thành đường cong, sau một tiếng bịch, hai người tách ra, Thái Quân Dương cấp tốc lui ra sau, Đường Kiếp cũng mượn lực xông đến, đao trong tay chém về phía Dương Chí Nguyên:
- Cánh tay!

Một đao kia đúng là bổ về phía cánh tay Dương Chí Nguyên, Dương Chí Nguyên vung đao đón đỡ, song đao va chạm, Đường Kiếp phản công:
- Đùi!

Dương Chí Nguyên vung đao bảo vệ, Đường Kiếp thu đao lần hai:
- Trước ngực!

Rầm rầm rầm tam kích liên tiếp đều đánh tan, Dương Chí Nguyên lùi lại ba bước, chỉ thấy cánh tay tê dại do bị Đường Kiếp chấn động, trong lòng đang khiếp sợ, Đường Kiếp đã thêm một đao bổ xuống:
- Đỉnh đầu!

Dương Chí Nguyên nâng đao lên, Đường Kiếp đột nhiên thu đao đá chân, một cước đá vào ngực y, khiến y lăn dưới đất như hồ lô.

Dương Chí Nguyên giận dữ:
- Đường Kiếp ngươi ăn gian!

Đường Kiếp cười ha ha, không để ý đến y mà quay lại nhìn Bình Tĩnh Nguyệt, đồng thời tay trái giơ lên, Ngân Tiêu Châm bay ra, đâm thẳng bắp chân Lý Dật Cảnh.

Lần này đúng là đùa như thật.

Phi châm đâm thủng chân Lý Dật Cảnh, chảy rất nhiều máu, Lý Dật Cảnh quát lớn, lảo đảo muốn chạy nhưng tốc độ đã chậm đi nhiều.

- Danh Dương, dùng khốn tiên phù, vây khốn hắn!
Liễu Hồng Yên hô.

Thư Danh Dương vung tay lên, một tấm phù giấy hóa thành dây trói lao về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp quay lại bổ một đao, chỉ có điều dây thừng kia do linh khí biến thành, chém không đứt, cứng rắn trói Đường Kiếp lại.

Đường Kiếp dùng song chưởng quát:
- Mở cho ta!

Toàn thân tản ra khí tức vô biên, sợi dây tạo ra từ Đạo Linh phù kia dưới sức ép của Đường Kiếp dần dần lỏng ra, không ngừng tràn ra linh khí hào quang.

- Đáng chết!
Liễu Hồng Yên kêu lên, chỉ vào Đường Kiếp:
- Vô cực điện xà!

Một đạo điện xà từ lòng tay nàng đánh thẳng về phía Đường Kiếp, đánh cho hắn toàn thân tê rần.

Lực sát thương của Vô cực điện xà rất bình thường, nhưng lại có hiệu quả tê liệt mạnh, cũng dùng để vây địch khống chế địch giống Khốn tiên phù của Thư Danh Dương.

Bọn họ và Đường Kiếp không có sinh tử thù hận, thế nên lúc chiến đấu cũng chỉ dùng phương pháp khống chế chứ không giết người.

Do Đường Kiếp bị tê liệt, lực lượng tiêu giảm, sợi dây kia lại trói chặt Đường Kiếp lần nữa, Thái Quân Dương tiếp tục xông lên:
- Đừng giãy dụa nữa, Đường Kiếp, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi đánh sao được chúng ta!

- Vậy sao?
Đường Kiếp cười ha hả.

Ngón giữa bùng nổ kim quang, một lưỡi dao nhỏ màu vàng đột nhiên xuất hiện, do có ánh sáng pháp thuật che khuất, mọi người không thấy màu vàng kia mà chỉ thấy Đường Kiếp vừa vung tay lên, dây thừng trói buộc đã đứt hết.

Ba người nhìn mà kinh hãi:
- Đây là cái gì?

Không có nghe Đường Kiếp có loại pháp thuật này.

Đám người Bình Tĩnh Nguyệt thừa lúc hắn bị trói đều đã rời khỏi chiến trường đuổi theo Vệ Thiên Xung Thị Mộng, Đường Kiếp vừa thoát khốn đã phi thân nhảy lên, đá mạnh một cước vào gốc cây gần đó:
- Ở lại cho ta!

Cây gãy đổ ngay sau lưng Dương Chí Nguyên.

Dương Chí Nguyên bất đắc dĩ, phải nghiêng người né tránh.

Đường Kiếp phát động Tử Điện Túng Thân Pháp, đầu tiên là chạy tới Lý Dật Cảnh bị thương ở chân, bắt lấy y ném về phía Bình Tĩnh Nguyệt.

Lý Dật Cảnh muốn mọi người tản ra chạy, nhưng việc này lại tạo cho Đường Kiếp cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, thậm chí còn dùng y ném Bình Tĩnh Nguyệt.

Tiếp theo Đường Kiếp đuổi theo Lương Thắng Hiền, bắt lấy vung mạnh ra sau.

Lúc này ba người Liễu Thái Thư mới đuổi tới nơi, mắt thấy hắn dùng Lương Thắng Hiền làm lá chắn đều sợ tới mức rút tay về, Đường Kiếp kéo theo Lương Thắng Hiền tiếp tục đánh về phía trước, điên cuồng đuổi theo ba người phía trước.

Trong tay Lương Thắng Hiền bùng lên một ngọn lửa đánh vào người Đường Kiếp,

Hết lần này tới lần khác hắn dùng Tử Điện Túng Thân Pháp tăng tốc độ cực hạn, lúc chạy trốn kéo theo cát đá, đá xanh từng khối vỡ vụn dưới chân, Đường Kiếp dùng chân đá từng tấm về phía trước.

Đường Kiếp dùng gạch công kích, dù đám người Bình Tĩnh Nguyệt có pháp thuật hộ thể cũng không dám cứng rắn chống đỡ.

Bình Tĩnh Nguyệt thu tay, một luồng gió xoáy đánh úp đống gạch kia lại, đồng thời giận kêu lên:
- Các ngươi mau vây lấy hắn!

Thư Danh Dương vung tay lên, lại thêm một tấm phù giấy bay ra:
- Băng Phách phù!

Một phiến băng sương đánh về phía Đường Kiếp, đồng thời Thái Quân Dương cũng phát động Điệp lãng kiếm, dao động quanh thân, ngưng kết không khí, Liễu Hồng Yên lại lần nữa đánh ra Vô cực điện xà.

Ba người không hẹn mà cùng áp dụng phương pháp giảm bớt tốc độ của Đường Kiếp.

Ba người liên thủ quả nhiên khiến Đường Kiếp bị kiềm hãm lại, đám Bình Tĩnh Nguyệt, Dương Chí Nguyên mừng rỡ, đang muốn tăng tốc rời khỏi.

Không ngờ Đường Kiếp gầm lêng:
- Gào!

Cơ thể sôi sục, bắt đầu tràn ngập lực lượng.

Sau đó hắn đấm một quyền xuống đất.

Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, một cỗ lực lượng khổng lồ từ dưới đất rầm rầm hướng về phía trước, toàn bộ mặt đất chấn động run lên như đại địa run rẩy.

Ba người Bình Tĩnh Nguyệt nhất thời không có chỗ đặt chân, phải đồng thời nhảy lên không trung.

Đường Kiếp vung tay trái lên, lại một đám Ngân Tiêu Châm vung ra.

- Phong toàn thuật!
Bình Tĩnh Nguyệt vung tay, một cỗ gió lốc bao lấy mình xoay tròn trong không trung, ngăn tất cả ngân châm ngoài vùng gió xoáy.

Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp đã nhảy lên, Đoạn Tràng Đao chém vào vùng gió xoáy của Bình Tĩnh Nguyệt.

Bình Tĩnh Nguyệt không nghĩ hắn tới nhanh như vậy, bị một đao đánh trúng, cũng may Đường Kiếp dùng sống đao, nhưng dù vậy vẫn đánh nàng bay ra ngoài, khí huyết sôi trào, tức giận kêu:
- Đường Kiếp ngươi xong chưa vậy!

- Thêm lần nữa là được!
Đường Kiếp cười lớn trả lời, xoay người lại ném một đống gạch đá ra.

Hắn không cầu nhất định phải lưu lại cả bảy người nhưng ít nhất có thể trì hoãn họ, cho đám Vệ Thiên Xung thêm nhiều thời gian.

Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy trên người Bình Tĩnh Nguyệt xuất hiện quang hoa mãnh liệt, cơn lốc vũ điệu điên cuồng kéo nàng phóng lên trời, tốc độ chợt nhanh hơn, đúng là xông thẳng lên trời!

- Cụ Phong Quyển?
Đường Kiếp rõ ràng ngây ra một chút.

Cụ Phong Quyển là pháp pháp phi không, nhưng không dễ tu luyện, thật không ngờ Bình Tĩnh Nguyệt có thể nắm giữ thuật này.

Xoay tròn lên cao, Bình Tĩnh Nguyệt không chịu hắn khống chế nữa, cười nói:
- Ta đi trước!

Người đã bay về phía xa.

Đường Kiếp không tiếp tục giữ nàng ta, chỉ lắc đầu cười khổ chặn những người khác lại.

Mấy người họ ở Từ phủ chém giết đã sớm kinh động đến vô số người, linh quang ở Từ phủ ngút trời, lôi điện bốc lửa, gió lốc cuồn cuồn, trên đường truy đuổi còn có vô số cây cối phòng ốc bị sập.

Dù sao Từ phủ sau này không còn thuộc Từ gia, Đường Kiếp tận tình phá bỏ, mọi người đang đuổi theo, không ngừng tạo ra phong ba.

Chỉ có điều cuộc chiến này dù kinh tâm nhưng không có thảm thiết, tuy có vết thương nhỏ nhưng lại không ảnh hưởng tính mạng.

Đường Kiếp bị ép có phần nóng nảy, Thái Quân Dương hô:
- Đường Kiếp ngươi đừng ép ta nặng tay!

- Ra thì ra đi, cần gì khách khí! Những gì ta ẩn giấu đều dùng đến rồi!
Đường Kiếp tiếp tục chém ra một đao.

- Là ngươi nói đó, Kinh đào trảm!
Kiếm trong tay Thái Quân Dương hóa ra một màn kiếm quang sắc bén, đâm thẳng vào Đường Kiếp, lúc này y thật sự hạ độc thủ.

Nộ kiếm cuồng đao, không ngừng bay lên.

Máu trên tay Đường Kiếp văng ra.

Cùng lúc đó, Liễu Hồng Yên cũng chỉ tay tới:
- Lôi quang chỉ!

Chỉ hướng Đường Kiếp tạo thành lỗ máu nhỏ, Đường Kiếp kêu rên thối lui, dựa vào cơ thể mạnh mẽ cũng có phần không chống đỡ nổi, nhếch miệng cười:
- Tiến bộ lớn thật.

Trong khoảng thời gian hắn ở đây tiến bộ, những học sinh khác sao có thể đình chỉ bước tiến của mình, sau khi được Cố Trường Thanh kèm cặp, ai cũng hăng hái khổ luyện, thực lực đều tăng.

Ngay lúc Liễu Hồng Yên vạch ra lôi quang, Thư Danh Dương cũng đánh ra một đạo Thiên kiếm phù.

Phù kia hình thành nên một thanh phi kiếm lớn từ trên không chém xuống, Đường Kiếp cười dài, toàn thân hiện huyết quang, phát động ra Huyết Luyện Thần Thuật.

Lực lượng lần nữa bạo tăng, đối mặt với thiên kiếm kia, Đường Kiếp bổ chiến đao trong tay xuống:
- Mở!

Một tiếng rống chấn động tứ phương, bổ vào Thiên kiếm kia, chỉ một kích chấn thành phấn vụn, dư thế không giảm, như vạn quân đánh về phía Thư Danh Dương.

Liễu Hồng Yên, Thái Quân Dương kinh hãi, đồng thời kêu lên.

- Danh Dương tránh mau!

- Đường Kiếp không được!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com