Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 192: Diễm phúc.



Mắt thấy đao kia sắp đánh trúng, Thư Danh Dương không chết cũng trọng thương, Thư Danh Dương đột nhiên hợp hai bàn tay, kẹp lấy chiến đao đang bổ xuống.

- Ba!

Trong tình thế bắt buộc, đao đã bị y kẹp trong tay, thân hình hai người bất động trong 0.01s

Ngay sau đó quang hoa bùng nổ, song chưởng của Thư Danh Dương tràn ra lượng lớn linh triều thổi quát tám phương, đẩy lui Đường Kiếp. Bản thân Thư Danh Dương cũng lùi mấy bước, trong miệng vang một tiếng trầm muộn, tràn máu tươi.

Y không dùng bùa nữa mà kết ấn pháp, song chưởng hướng lên trời, làm tư thế đẩy vào không trung.
- Phục tượng thuật, trấn!

Bắc thương có voi lớn, thân cao ngàn mét, sức lớn vô song, lực có thể bạt núi. Có Tẩy Nguyệt Chân Quân Diệu Phong Tử trên đường tới Bắc thương, ao mười ngày, dùng thần thông khôn cùng hóa xuất Long Ma phục tượng, dùng chấn động đè ép, hóa thành thần tượng sơn.

Phục tượng thuật giống như tu luyện Long Ma phục tượng công đời trước, mặc dù giống tên là phục tượng, nhưng lại là môn pháp thuật kỳ ảo.

Đường Kiếp không ngờ Thư Danh Dương lại dùng cách này, song chưởng kình thiên, một cổ uy áp vô hình từ trên trời giáng xuống, đúng đem mọi vật chấn trụ, báo trước phục tượng, khắc chế người có sức mạnh lớn.

Đồng thời Liễu Hồng Yên và Thái Quân Dương một tả một hữu đánh úp tới, ba người vây lại, không cho hắn cản trở thời cơ, Liễu Hồng Yên lại quát:
- Đường Kiếp, đừng giãy giụa nữa, ngươi không phải đối thủ của chúng ta!

- Vậy đánh xong rồi nói!
Thân đao quét ngang, Đường Kiếp chém ra Hoang Cuồng đao khí, lúc này hắn chẳng quan tâm chặn đám người Dương Chí Nguyên nữa, chỉ có thể mặc cho bọn họ rời đi.

- Cần gì phải vậy, Vệ Thiên Xung chỉ là bùn loãng không trát nổi tường, dù ngươi cho hắn thành chân truyền, cũng chỉ là đạp hư cơ hội!
Thái Quân Dương dùng cự kiếm quét ngang.

Đường Kiếp dựng thẳng đao, tay trái đồng thời đánh ra một chưởng chạm vào chưởng của Liễu Hồng Yên:
- Để chiếm được rồi nói, ta chịu ơn của Vệ gia, tất phải báo ơn, không làm nổi chuyện cỏn con này thì còn làm đại sự gì chứ!

- Ngươi giao đầu người ra, tương lai chúng ta tất giúp đỡ Vệ Thiên Xung!
Thư Danh Dương hô to, một tay đè tới, Đường Kiếp chỉ thấy áp lực hai vai tăng vọt.

- Cả đời ta làm việc không chịu để người khác khống chế. Giao đầu người cho các ngươi để tương lai xin một chút vụn cơm vẫn không bằng tự mình giữ lấy, thực hiện tâm nguyện. Tương lai nếu các vị có cần thì cứ kêu một tiếng, Đường Kiếp vượt lửa băng sông cũng không chối từ! Hô, mở!

Đoạn Tràng Đao bùng nổ ô quang, thổi quét phong vân, lực lượng bốn người đụng nhau, ầm một tiếng chợt tách ra các hướng.

Dù lực Đường Kiếp rất lớn, nhưng dưới ba người hợp lực vẫn bị đẩy ra xa, cả người như bị xe ngựa đè nát.

Nhưng hắn chỉ lăn vài cái trên mặt đất đã nhanh chóng nhảy lên, thu đao nói:
- Nhiệm vụ của ta đã xong, giờ đi trước một bước!

Nói xong chạy ra ngoài Từ phủ.

Thái Quân Dương kinh hãi:
- Không thể cho hắn chạy!

Hắn đang muốn đuổi theo, Liễu Hồng Yên đã giữ lại:
- Không cần đuổi theo!

- Tại sao?
Thái Quân Dương khó hiểu.

Liễu Hồng Yên trả lời:
- Vừa rồi dốc sức giao thủ, ta đã dùng bí pháp kiểm tra túi Giới Tử của hắn, trong đó không có đầu người.

- Bí pháp dò xét? Bí pháp gì có thể phát hiện đồ trong túi Giới Tử?
Thái Quân Dương nghi hoặc.

Liễu Hồng Yên biết Thái Quân Dương hồ nghi mình bèn thở dài giơ tay lên, xuất hiện một luồng sáng màu hồng.

Trong luồng sáng màu hồng kia ẩn hiện hình dáng đồ vật trong túi Tử Giới của Đường Kiếp, tuy chỉ lờ mờ không rõ lắm, nhưng nhìn hình dáng mà đoán cũng thấy không có đầu người trong này.

- Thì ra là Linh quang phân ảnh thuật.
Thư Danh Dương bật thốt.

Thông qua Linh quang dò xét hình dáng chân thật, pháp thuật này Tê Hà Giới cũng có nhưng chẳng qua loại pháp thuật này phần lớn khó học, không có giá trị thực chiến, đồng thời cũng không thể kéo dài, học sinh bình thường sẽ không mất công học.

Nhưng không ngờ Liễu Hồng Yên lại nắm giữ thuật này.

Thái Quân Dương sầm mặt:
- Ngươi học thuật pháp này khi nào? Sao ta không biết?

Liễu Hồng Yên tức giận nói:
- Sao ngươi không hỏi xem Thư Danh Dương học phục tượng thuật, Bình Tĩnh Nguyệt Cụ phong quyển khi nào? Đường Kiếp làm sao xé rách khổn tiên phù? Ai cũng có bí mật của mình, hỏi nhiều như vậy làm gì.

Thái Quân Dương nổi giận:
- Ta không có nhiều bí mật như vậy!

Liễu Hồng Yên lườm hắn:
- Đó là do ngươi không có óc!

Nói xong đã quay đầu rời đi, Thái Quân Dương bị nàng mắng tới ngạc nhiên, nói với Thư Danh Dương:
- Ngươi nghe thấy không? Ngươi nghe thấy không? Nàng kia nói ta không có đầu óc!

Thư Danh Dương nhún nhún vai nói:
- Đúng là ngươi không có đầu óc mà.

Sau đó cũng tự rời đi.

Chỉ để lại Thái Quân Dương ở phía sau dậm chân mắng:
- Ta nhật tiên nhân các ngươi!

Cuồng phong thổi quét, kính vũ thiên không.

Bình Tĩnh Nguyệt như nữ thần bay trong cơn gió lốc giữa không trung, tóc dài bồng bềnh, tay áo bồng bềnh, tuần tra trên không.

Màn đêm không ngăn được tầm mắt lợi hại của nàng, rất nhanh phát hiện một gã béo mập đang giục ngựa chạy như điên, nhìn dáng vóc đúng là Vệ Thiên Xung.

Khẽ mỉm cười, Bình Tĩnh Nguyệt tự nói:
- Xem lần này ngươi còn chạy đi đâu!

Thân hình vừa chuyển, nàng đã lao xuống dưới, đuổi theo nhanh như chớp.

Vệ Thiên Xung chỉ thấy có gió lướt qua đỉnh đầu, ngẩng đầu thì thấy có gió xoáy cuốn tới, lập biết không ổn, kêu lên:
- Má ơi!

Vội vàng giục ngựa chạy toàn lực, chỉ có điều con ngựa có chạy mau hơn nữa, cũng không nhanh bằng người trên bầu trời.

Trong tiếng cười duyên, Bình Tĩnh Nguyệt bay tới vung một trảo về phía Vệ Thiên Xung:
- Còn không mau xuống cho cô nãi nãi!

Vệ Thiên Xung bổ một búa ra, trong gió xoáy còn một bàn tay nhỏ bé xuất hiện tung trảo về phía lưỡi búa , Quỷ Phủ Thuật không thể tấn công, mà bị Bình Tĩnh Nguyệt trực tiếp nắm trong tay.

Vệ Thiên Xung kinh hãi, đang muốn thả con rối ra thì thấy một cái chân ngọc trong gió xoáy trung đá tới, đúng ngay trước mặt hắn, một cước lập tức đá hắn xuống dưới.

Con ngựa kia không có chủ nhân mà vẫn chạy như điên, chỉ lát sau mới dừng lại.

Vệ Thiên Xung ngồi lăn xuống đất, ôm mũi hô:
- Đừng đá mũi ta!

Gió xoáy biến mất, Bình Tĩnh Nguyệt chậm rãi bước ra:
- Ta cũng không muốn, đường đường là Vệ đại thiếu, ngay cả một kích tùy tiện của ta cũng không đỡ được, quá vô dụng.

- Vô nghĩa, thứ ta tu luyện là con rối, không phải bản thân.
Vệ Thiên Xung kêu lên, tay khẽ vẫy, con rối lập tức xuất hiện bảo vệ hắn.

- Khôi lỗi chi đạo?
Bình Tĩnh Nguyệt nhìn con rối kia, lắc đầu:
- Vậy ngươi cũng thật bất hạnh, sở trường của ta là Phục thỏ thiên lý quyết, lợi tốc độ, lợi khống chế, lợi quần chiến. Tượng gỗ của ngươi tuy mạnh nhưng đang bị ta khắc chế. Chỉ cần ngươi thả con rối ra, ta sẽ dùng Phong phược chi pháp, cách ly mối quan hệ giữa ngươi và con rối, thực lực của ngươi sẽ giảm đi. Hơn nữa tốc độ bản thân ta rất nhanh, tượng gỗ của ngươi có sức mạnh tới đâu thì muốn đánh trung ta đều rất khó, vì ta có thể dễ dàng tránh thoát.

- Vậy cũng chưa chắc!
Vệ Thiên Xung ngồi dậy:
- Đừng quên ta còn có Câu Tà Âm Binh, có thể kìm hãm ngươi.

Bình Tĩnh Nguyệt lại vẫn như thường nói:
- Âm Binh rất phiền toái, điểm ấy không giả, đáng tiếc tự thân quá yếu, chỉ có thể thắng bằng số lượng. Phong vũ chi đạo, bất lợi đánh đơn, lại lợi quần chiến. Nếu một chọi một, ta không bằng Liễu Hồng Yên nhưng nếu chỉ đối phó với âm binh của ngươi, ta tùy tiện dùng phong hệ thuật pháp cũng có thể phá giải.

Nàng nói rất có lý, Vệ Thiên Xung nhất thời không nói được gì.

Nhìn quanh, y ôm tiểu hô ly nói:
- Ta còn có nó. Ngươi đừng xem thường nó, nó rất lợi hại đấy, từng... từng...

Y muốn nói tiểu hồ ly này do mình bắt được, tuy nhiên ngẫm lại việc này khá mất mặt, vẫn không thể không biết xấu hổ nói ra.

Nhưng tiểu hồ ly kia lại lắc đuôi không thèm để ý đến y, tiếp tục như mèo rúc vào lòng Vệ Thiên Xung ngủ, dường như những chuyện đang xảy ra không có quan hệ gì với nó.

Vệ Thiên Xung thấy tình cảnh này lập tức khổ sở, ngay cả Bình Tĩnh Nguyệt cũng không nhịn được cười:
- Cũng không biết yêu thú lấy ở đâu, xem ra chỉ là hạ phẩm, còn may là không nghe lời ngươi, bằng không thật đúng là khiến người khác nhức đầu.

Nói qua lời này, Bình Tĩnh Nguyệt lạnh lùng:
- Tốt lắm, đem đầu người giao ra đây, xem ngươi là học sinh, ta không làm khó dễ ngươi.

- Đầu người không ở chỗ ta!
Vệ Thiên Xung trả lời gọn gàng.

Bình Tĩnh Nguyệt lạnh lùng:
- Còn dám nói dối, Đường Kiếp lần này ra tay là vì ngươi, đầu người không để cho ngươi thì cho ai? Ngươi không giao, ta liền tự mình lục soát!

Nàng đang muốn động thủ, Vệ Thiên Xung đã nhảy dựng lên, vỗ người nói:
- Ta thật không có mà. Ngươi nhìn xem, trên người của ta ngay cả túi Giới Tử cũng không có, biết giấu đầu người ở đâu!

Bình Tĩnh Nguyệt đúng là không rõ Vệ Thiên Xung có túi Giới Tử hay không.

Túi Giới Tử tuy tiện dụng nhưng cũng chỉ là vật ngoài thân, đối với học sinh khát cầu tài nguyên mà nói, có rất ít người dùng túi Giới Tử. Như Đường Kiếp có túi Giới Tử, cái thứ nhất cũng là bán đi, sau vì có ba cái mới để lại một cái bên người.

Vệ Thiên Xung không có, đó là bình thường.

Nhìn Vệ Thiên Xung chính xác không giống người có túi Giới Tử, Bình Tĩnh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không đúng, đầu người ngươi không thể giấu, có thể giấu trong ngươi, trong quần áo thì sao? Mau cởi quần áo cho ta xem.

- Cái gì?
Vệ Thiên Xung kêu lên.

Bình Tĩnh Nguyệt đỏ mặt, nhưng chuyện đầu người quá quan trọng không thể sơ sẩy, nàng chỉ ngón tay về phía Vệ Thiên Xung:
- Còn không nhanh lên, muốn ta tự mình động thủ sao?

Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ, ngẫm mình đánh không lại Bình Tĩnh Nguyệt, chỉ có thể cởi quần áo.

Lúc này đang là hạ giao thu, thời tiết ấm áp, Vệ Thiên Xung mặc không nhiều lắm, tính cách chân chất, cũng không biết che giấu, sau khi cởi áo dài lại cởi áo ngắn lộ ra vùng bụng trắng.

Dù gì Bình Tĩnh Nguyệt cũng là một cô nương, chưa từng thấy nam nhân trần truồng, thấy tình cảnh này cũng không khỏi mặt đỏ, bản năng liếc qua.

Vệ Thiên Xung vừa thấy nàng quay đầu, không khỏi sửng sốt, không phải ngươi muốn ta cởi quần áo sao? Sao lại không nhìn, đang muốn đặt câu hỏi, trong lòng đột nhiên sinh ý niệm: Đây không phải cơ hội ra tay tốt nhất sao?

Trong lòng vừa có ý tưởng liền làm, cũng không suy xét hậu quả, đánh về phía Bình Tĩnh Nguyệt.

Bình Tĩnh Nguyệt hoàn toàn không dự đoán được lúc này y sẽ ra tay, khoảng cách hai người vốn đang rất gần, đợi đến khi phát hiện y đã vồ tới bên người.

Chỉ có điều lúc này Vệ Thiên Xung lại trợn tròn mắt.

Y phát hiện mình không biết nên làm như thế nào rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com