Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 197: Hạnh Hoa Lâu.



Ba ngày sau.

Duyện Châu, thành Bình Nguyên.

Một người cưỡi ngựa thong thả đi vào trong thành.

Đi dọc theo đường cái hướng về phía đông, cho đến khi tới một khách điếm mới dừng lại, đầu đội chiếc nón tre ngẩng mặt lên, lộ ra khuôn mặt Đường Kiếp.

Nhìn thấy tên khách điếm:
- Khách điếm Tam Giang… chính là nơi này rồi.

Sau đó Đường Kiếp xuống ngựa, tiến vào trong khách điếm, liền nhìn thấy Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đang ngồi trong khách điếm, chờ đợi trong vô vị.

Nhìn thấy Đường Kiếp đến, hai người đều nhảy lên.

Vệ Thiên Xung kích động:
- Ngươi làm gì mà giờ mới tới đây, ta đã chờ ngươi hai ngày rồi.

- Trên đường đi còn tới một nơi khác nữa, lấy chút đồ.
Đường Kiếp trả lời rồi ngồi xuống, tiện tay rót một chén trà.

Chuyến đi của hắn lần này, một là muốn giúp Vệ Thiên Xung hoàn thành nhiệm vụ, hai là thu hồi túi Giới Tử mà hắn đã giấu kín, xử lý những thứ đó để còn trả nợ. Nởi vậy sau khi rời khỏi Phượng Âm, liền tới đầm Vân Vụ, nên mới khiến bọn Vệ Thiên Xung đợi những hai ngày.

- Chuyện kia tiến hành thế nào rồi?
Vệ Thiên Xung vội vàng hỏi.

Điềm tĩnh uống hết chén trà, Đường Kiếp mới thong thả nói:
- Mọi chuyện đều sắp xếp thỏa đáng. Từ Đình An tự mình đưa hàng đến, hiện tại đã trên đường đi rồi.

Bọn họ Liễu Hồng Yên tuyệt đối không ngờ rằng, Đường Kiếp căn bản không có ý định mang đầu người về học viện, mà ủy thách cho người chuyển đồ về học viện.

Đám học sinh có to gan đến đâu, cũng không dám đánh cắp hàng của học viện Tẩy Nguyệt. Thứ duy nhất mà bọn Đường Kiếp phải làm, đó chính là thuận lợi trở về học viện, sau đó nhận bưu kiện, coi như là hoàn thành nhiệm vụ.

Đơn giản vô cùng.

- Thật tốt quá.
Vệ Thiên Xung giơ nắm đấm lên, nhưng không thể diễn tả hết cảm giác hưng phấn trong lòng gã.

Mặc dù trước đó, gã vẫn cảm thấy mình không có hy vọng gì đoạt được chân truyền, nhưng bây giờ nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, hy vọng ở gần ngay trước mắt, khiến Vệ Thiên Xung không khỏi mơ mộng.

Thị Mộng cũng hưng phấn nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta trở về học viện sớm một chút, còn giao trả nhiệm vụ.

- Gấp gì chứ.
Đường Kiếp cười nói:
- Thật khó khăn mới được ra ngoài một chuyến, chơi vài ngày rồi hãy trở về, thuận tiện cũng bảo vệ đội xe, đề phòng chuyện không may. Nếu chẳng may có tiểu tặc quấy rối, hỏng đại kế thì…

- Được.
Vệ Thiên Xung Thị Mộng nhất tề gật đầu.

Hiện tại, Đường Kiếp nói gì bọn họ đều nghe theo.

Buổi chiều hôm đó, ba người đi dạo một vòng trong thành.

Thuận đường, Đường Kiếp liền xử lý túi Giới Tử, đổi thành linh tiền.

Tuy nhiên, thành Bình Sơn chỉ là thành nhỏ, những vật phẩm cấp Pháp Bảo phải tới thành lớn mới có thể bán được giá cao. Cũng may đoạn đường này phải đi qua vô số thành trì, Đường Kiếp cũng không phải lo lắng.

Kế tiếp, bọn họ vừa du sơn ngoạn thủy vừa trở về học viện Tẩy Nguyệt, cả quãng đường đều vô cùng thảnh thơi.

Đường Kiếp thì không nói, nhưng Thị Mộng và Vệ Thiên Xung ít được ra ngoài, bởi vậy chuyến đi này đều đến những nơi có phong cảnh đẹp, ngắm cảnh núi non sông nước.

Đường Kiếp cũng không ngăn cản, ngược lại cùng nhau chơi đùa vui vẻ.

Trí tuệ là do từng trải mà có, Vệ Thiên Xung không phải trời sinh ngu xuẩn, chỉ vì gia cảnh quá tốt, chưa trải sự đời, nên thiếu khuyết một chút kinh nghiệm xử sự. Chơi cũng tốt, chiến cũng được, đều là một dạng trải nghiệm cuộc sống, có thể khiến gã thấy thật rõ thế giới này, bản thân cũng dần dần hiểu chuyện hơn.

Nếu không chỉ vẻn vẹn có tu luyện, cho dù tu luyện tới mức cao minh, cũng chỉ là một tên ngốc.

Đường Kiếp có lòng mở rộng kiến thức cho Vệ Thiên Xung, dọc đường đi qua nơi nào, Đường Kiếp đều giảng giải lịch sử, sản phẩm, địa hình, dân cảnh ở nơi đó, khiến cho Vệ Thiên Xung mở rộng tầm mắt.

Ngày hôm nay, ba người tới thành Phương Sơn.

Thành Phương Sơn là một tòa thành lớn của nước Văn Tâm, cách thành Vạn Tuyền khoảng hơn hai trăm dặm, đến nơi này, tức là cách học viện không còn xa nữa.

Thành Phương Sơn có một tòa Hạnh Hoa Lâu khá nổi danh, là nơi khá cao trong thành, đứng trên đó có thể quan sát toàn thành, phía nam thành hoa hạnh nở rộ cả một vùng, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Lúc Đường Kiếp bị Cố Trường Thanh bắt cóc, cũng đã từng đi qua nơi này. Đáng tiếc, vì chuyến đi vội vàng, nên cũng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp nơi đây. Hắn vừa lập chí lớn tiêu dao, nên du sơn ngoạn thủy thế này chính là bộ phận cơ bản nhất của tiêu dao. Chính vì vậy hắn liền đề nghị Vệ Thiên Xung, nên ba người vừa vào thành, liền đi thẳng tới Hạnh Hoa Lâu.

Hạnh Hoa Lâu là tòa lầu cao bảy tầng, ở trong thành Phương Sơn được coi là tòa lầu khá cao.

Kiến trúc của Tê Hà Giới cũng có chút cổ quái.

Một mặt giới hạn về kỹ thuật và sức lực, nên đa phần các tòa nhà đề thấp và bé. Mặt khác là những công trình có pháp thuật thông thiên, thường có thể sáng tạo thành kỳ quan.

Hạnh Hoa Lâu chính là đại biểu điển hình cho việc đó.

Tòa lâu có bảy tầng, chỉ có bộ phận trung gian là tiếp đất, bốn phía đều ở trên không trung, cách mặt đất ba trượng. Toàn lầu có hình tháp, đáy hình tròn, điêu khắc mười tám con mãng xà cuốn vào nhau, từ xa nhìn vào, cảm giác như một chiếc ô lớn.

Vừa bước vào tòa lầu, Đường Kiếp liền cảm thấy có một cỗ linh khí trong lầu dao động, dựa vào một trình tự mà hắn không biết chạy quanh các tầng lầu.

Mặc dù không nhìn thấy được, nhưng có thể cảm nhận được.

- Trận pháp…
Đường Kiếp bẩm lẩm nói.

Qủa nhiên Hạnh Hoa Lâu có trận pháp chống đỡ.

Dựa vào linh trận chống đỡ để xây dựng, bản thân nó liền đại biểu cho rất nhiều hàm nghĩa, đơn giản nhất chính là, chủ nhân đứng sau tòa lầu này là một vị tiên nhân, người không có phận sự chớ đến gây sự.

Ánh mắt lướt qua bốn phía, Đường Kiếp đã thu toàn bộ bố cục tòa lầu vào trong mắt:
- Cấn vị dưỡng tâm mộc, chủ sinh dưỡng an cư, ly vị thanh nguyên thạch, chủ mình tâm kiến tính… coi như là một trận pháp bình hòa.

Cửa chính và đại sảnh Hạnh Hoa Lâu, chính là sinh môn của trận pháp, là nơi dưỡng tâm mộc, nếu ở đây lâu dài, đối với thể xác và tinh thần đều có lợi lớn. Ở giữa dùng đá nguyên thanh, bày thành cảnh môn.

Tác dụng chủ yếu của Cảnh môn là ngụy trang và ẩn nấp, nhưng ở trong Hạnh Hoa Lâu, lâu chủ lại biến thành nơi ngắm cảnh. Từ trong lầu nhìn ra xa, tầm mắt mở rộng ra nhiều, trở thành cửa để ngắm cảnh.

Về phần chạm trổ trong tòa lầu, mắt Đường Kiếp nhìn thấy rõ ràng, đó chính là vân trân dầy đặc, mỗi nơi mỗi chỗ đều có ý nghĩa.

Nhìn dọc theo vân trận lên phía trên, đỉnh của Hạnh Hoa Lâu chính là Đỗ môn chuyên về khống chế.

Còn Khai môn, thì được giấu ở nơi nào đó, về phần Tử môn thì nằm ở dưới đất.

Trân này không phải sát trận, Cố Tử Kinh Thương đều được giấu đi, che lại, không được đụng đến.

Nhưng Đường Kiếp hoài nghi nếu có ai dám ở trong này gây rối, chỉ sợ có thể nhìn thấy Kinh môn loạn tượng, Tử môn sát phạt, Thương môn xâm nhập v.v… cũng không có gì là lạ.

Dù thế nào đi nữa, có thể đặt một đại trận hoàn chỉnh vào trong một tòa lầu, vậy thì kiến thức về trận đạo của chủ nhân của Hạnh Hoa Lâu tuyệt đối không hề kém.

Khi bước vào tòa lầu, cả ba người đều đi lên tầng cao nhất.

Hạnh Hoa Lâu có quy tắc riêng, tầng bảy cao nhất không phải ai cũng có thể đi lên, cần là người có thân phận địa vị mới được.

May mà ba người bọn họ, y phục mặc trên người là đồng phục của học sinh học viện Tẩy Nguyệt, nên cũng không ai ngăn cản bọn họ, tự có một tiểu nhị dẫn ba người lên lầu.

Trên đường đi, Đường Kiếp đặt hết sự chú ý lên bố cục kiến trúc của tòa lầu, càng nhìn càng cảm thấy đại trận trong đó bố trí tinh diệu, không kìm nổi phác họa lại kiến trúc tòa lầu vào trong đầu.

Tiểu nhị dẫn đường ước chừng khoảng mười sáu tuổi, nhìn ngón tay Đường Kiếp không ngừng vẽ vẽ trong không khí, không khỏi cười nói:
- Hóa ra công tử cũng là người hiểu trận.

- Có học được một chút, không ngờ ở nơi này, lại gặp được trận pháp tinh diệu đến vậy. Kiến trúc và trận pháp kết hợp với nhau, vô cùng hòa hợp, như là một thể, thật khiến người ta khâm phục. Không biết là tác phẩm của nhân vật nào?
Từ trong nội tâm Đường Kiếp vô cùng khâm phục người này, cho dù Triệu Hi Lương của Tẩy Nguyệt, cũng chưa chắc đã làm hoàn hảo được như thế này.

Đối với câu hỏi này, tiểu nhị chỉ cười, chứ không trả lời.

Rất nhanh sau đó, ba người đã tới tầng bảy của Hạnh Hoa Lâu.

Tầng bảy cực kỳ rộng rãi, giữa tầng đặt một tấm bia cực lớn, trên đó khắc tên của những văn nhân mặc khách đã từng tới đây, cũng là nơi lưu lại bút tích.

Hiện tại trên lầu bảy còn có một vài người đang ngắm cảnh, chỉ trỏ về phía xa.

Đường Kiếp nhìn một chút, ba nhóm người ở phía trước

Trong số đó có một người đàn ông râu quai nón, ngồi một mình một chỗ, đang nâng ly điên cuồng uống rượu.

Bên cạnh còn có một thanh kiếm lớn, nhìn còn to hơn cả thanh kiếm của Thái Quân Dương, trông giống như tấm ván cửa vậy.

Một phía khác, là một người trẻ tuổi đang ngồi.

Người đó mặt như quan ngọc, tướng mạo tuấn mỹ, chợt liếc mắt nhìn qua, làm người ta có cảm giác như người này là gái mặc nam trang?

Nhưng nhìn kỹ người đó có yết hầu, khi đó mới xác định được đây thực sự là một nam nhân.

Chỉ có điều bộ dạng yêu nghiệt như vậy, ngay cả nam nhân cũng phải động tâm.

Tựa vào lan can là một nhóm người.

Là vài tên công tử trang phục hoa lệ, đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Nhìn cách ăn mặc của họ, những người này không phú cũng quý, lưng đeo trường kiếm ánh lên linh quang, rõ ràng chính là thuật khí, cũng là người tu tiên, nhưng không biết là học sinh học viện nào thay đổi vi phục đi du ngoạn.

Ba người Đường Kiếp bước lên lầu bảy, liền tìm một bàn tùy tiện ngồi xuống, gọi trà nước. Thị Mộng đang trà cho Vệ Thiên Xung, Vệ Thiên Xung đứng gần cửa sổ nhìn về phương xa, còn Đường Kiếp thì đứng trước bia lưu niệm, vẻ mặt như đang ngắm bút tích trên đó, nhưng thực chất là đang quan sát bố cục của tầng lầu này.

Khối bia lưu niệm này rõ ràng có vân trận bên trên, chính là cửa trận, chủ trấn tám hướng là trung tâm của trận pháp.

Đặt trung tâm trận pháp ở vị trí này, có thể thấy được người bày trận khí độ phi phàm.

Đang ngắm nhìn, chợt Đường Kiếp nghe thấy một cuộc đàm thoại:
- Không phải nói đứng trên lầu, có thể nhìn thấy biển hoa sao? Tại sao không nhìn thấy biển hoa hạnh vậy?

Một người trong đám công tử nói.

- Lâm huynh, người tu luyện không để ý tới chuyện bên ngoài, hoa hạnh nở vào đầu mùa xuân, hiện giờ đã vào thu, làm sao còn có thể nhìn thấy biển hoa hạnh chứ/ Nếu muốn ngắm, phải đợi tới năm sau lại đến.
Có người tiếp lời gã.

Người thiếu niên được gọi là Lâm huynh nhíu mày:
- Làm gì có thời gian để năm sau lại đến đây chứ? Dù sao cũng đã tới đây rồi, sao có thể về tay không được, chúng ta làm cho hoa hạnh lại nở một lần nữa là được mà.

Người thiếu niên tiếp lời lúc trước ngẩn người:
- Ý của Lâm huynh là…

Người họ Lâm cũng không trả lời, chỉ điểm vài ngón tay lên không trung, một đạo linh khí dao động theo ngón tay gã, bay ra phía ngoài cửa sổ.

Chiêu thức vừa được sử dụng, đều khiến mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Người đàn ông râu quai nón đang uống rượu, đột nhiên buông bát nhìn về phía đám thanh niên.

Vị thiếu niên diện mạo yêu nghiệt như nữ tử, củng ngẩng mặt nhìn về phía đám thiếu niên kia, rồi lắc lắc đầu.

Ngay cả Đường Kiếp cũng quay đầu sang, nhìn về phía người thiếu niên họ Lâm kia, lông mày nhíu lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com