Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 198: Chữ Vô Vọng.



Người thiếu niên tiếp lời lúc nãy kinh hãi, túm lấy tay đối phương nói:
- Vạn vật sinh nguyên pháp? Lâm huynh không thể làm vậy được.

Người họ Lâm đang thi pháp, thì bị người nhà mình ngăn cản, không kiên nhẫn nói:
- Có gì mà không được chứ hả? Đời ta tu tiên, không phải là cầu tùy theo ý mình sao? Hơn nữa hiện giờ là mùa thu, vạn vật ngủ đông, ta dùng phương pháp sinh nguyên pháp khiến chúng nở hoa, chúng ta cũng bõ công đi một chuyến. Mà cũng là tạo cảnh đẹp cho thành Phương Sơn phong cảnh hiu quạnh, khi rảnh rỗi mọi người đều có thể ngắm cảnh, có thêm nơi để đi, đây là một nghĩa cử cao đẹp, Thẩm huynh sao lại ngăn cản ta chứ.

- Đúng thế, đúng thế. Lời Lâm huynh nói không hề sai.
Vài thiếu niên bên cạnh cũng phụ họa theo, xem ra vị thiếu niên họ Lâm cũng có chút uy quyền.

- Hoang đường.
Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, rượu văng ra tung tóe khắp bàn.

Người vừa lên tiếng chính là đại hán râu quai nón.

- Hả?
Mấy người thiếu niên cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía sau.

Trong mắt thiếu niên họ Lâm lộ ra tức giận:
- Ngươi nói ta sao?

Đại hán hừ một tiếng:
- Nói ngươi đấy. Cường rút mộc nguyên, tổn hại lâu dài, chỉ đạt được phồn hoa nhất thời, sau này những cây hoa hạnh đó làm sao mà sống tiếp được? Sau này hôm nay, không quá ba tháng, rừng hoa hạnh sợ là phải đổi thành rừng hoa chết.

Thiếu niên họ Lâm cũng hừ một tiếng:
- Rừng chết thì rừng chết, trồng lại một lần nữa là được, ngươi xen vào việc của người khác làm gì? Cùng lắm thì ta bồi thường tiền là được chứ gì?

Thiếu niên họ Lâm xuất thân không bình thường, tính cách vốn bướng bỉnh kiêu ngạo.

Trong ý nghĩ của gã, rừng hoa hạnh vốn là thực vật vô tri vô giác, có gì mà phải quý trọng? Từ trước tới nay, ở nhà gã, đều là muốn gì làm đó.

Gã tự thấy mình không phải kẻ bắt nạt đàn ông, chòng ghẹo nữ tử, chỉ là nhất thời nổi hứng muốn đi ngắm cảnh vạn hoa đua nở, phồn hoa thịnh cảnh, thuận tiện cũng dùng một chút thủ đoạn, không ngờ chỉ việc nhỏ đó mà cũng bị giáo huấn, trong lòng gã tất nhiên không vui, lúc này sắc mặt trầm xuống.

Chỉ là, việc nhỏ trong mắt gã, nhưng lại là đại sự trong mắt người khác.

Đại hán kia quát lên:
- Đồ khốn khiếp, rừng hoa hạnh là của nhà ngươi à? Ngươi nói hủy liền hủy sao? Đừng tưởng có chút thân phận liền có thể lộng hành khắp nơi.

Thiếu niên họ Lâm lập tức giận dữ nói:
- Khốn khiếp, dám lăng nhục ta.

Nói xong tay gã đặt lên trên thân kiếm, có vẻ muốn động thủ, Đường Kiếp đột nhiên nói:
- Hạnh Hoa Lâu hàng năm tiếp đón ngàn vạn du khách.

- Hả?
Mọi người đều quay ra nhìn hắn.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Rừng hoa hạnh cũng đã tồn tại cả trăm năm.

Thiếu niên họ Lâm nhìn chằm chằm vào Đường Kiếp:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Nhìn y phục trên người Đường Kiếp, biết hắn là học sinh Tẩy Nguyệt, cuối cùng thì kiêu ngạo đến đâu cũng không dám đánh cả hắn.

Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Mùa hoa hạnh nở, chỉ kéo dài có hai mươi ngày. Thiết nghĩ, phần lớn du khách tới không phải là để ngắm biển hoa đâu. Trăm năm trôi qua, bao nhiêu tài năng học sĩ đã đi qua nơi này, cũng không thấy bọn họ ngu ngốc, nhưng không ngờ vẫn có một kẻ muốn dùng tiên pháp ép hạnh nở hoa.

Thiếu niên họ Lâm kinh ngạc, lờ mờ hiểu được ý của Đường Kiếp.

Đường Kiếp đặt nhẹ tay lên tấm bia đá, đầu ngón tay mơn trớn hoa văn trên đó, nói:
- Trong thành có Đại Năng. Hạnh Hoa Lâu đứng vững trăm năm không đổ, không mưa không gió, là may mắn sao? Các vị nếu không muốn bị trục xuất khỏi Hạnh Hoa Lâu, trở thành trò cười cho thiên hạ, thì hãy kiềm chế một chút thì hơn.

Hắn vừa vuốt ve chữ viết, là mấy dòng cuối cùng trên tấm bia, cũng chính là mấy dòng cảnh báo của Hạnh Hoa Lâu:

“Chư khách an tọa, xin chớ kích động, người vi phạm sẽ bị trục xuất!”

Ở nơi này không được kích động, bao hàm vô vàn ý tứ.

Vừa có ý nói không được viết loạn trên tấm bia, cũng có ý nghĩa không được xung đột với nhau.

Đại hán kia nhìn Đường Kiếp, cười hắc hắc nói:
- Qủa nhiên không hổ là học sinh Tẩy Nguyệt, nói hay lắm.

Nói xong lại quét mắt nhìn về phía thiếu niên họ Lâm, trào phúng nói:
- Cũng không biết là chó mèo nhà ai, lễ nghi đơn giản như vậy cũng không hiểu, ngay cả học sinh Tẩy Nguyệt đến Hạnh Hoa Lâu cũng phải khiêm nhường, nhưng gã lại ở nơi này hống hách, thực quá buồn cười.

Đại hán nhìn có vẻ thô thiển, nhưng lời nói lại vô cùng lợi hại, nghe xong mặt Đường Kiếp cũng nhăn lại.

Vốn chỉ là cãi vã vài câu, sau khi được hắn nhẹ nhàng khuyên giải, mọi chuyện liền qua đi, cần gì phải không buông tha cho người ta như vậy?

Qủa nhiên, thiếu niên họ Lâm nghe xong, nổi giận quát lên:
- Khốn khiếp, dám nhục mạ Lâm gia, ngươi chết đi.

Gã vỗ vào eo, thanh trường kiếm bay ra, phóng về phía đại hán, không ngờ là Phi Kiếm thuật.

Ngay khoảnh khắc khi gã ra tay, Đường Kiếp đột nhiên lui về sau một bước, chỉ thấy tấm bia chợt lóe lên kim quang, chữ viết trên tấm bia bay ra, đánh thẳng vào người thiếu niên, hất bay gã ra ngoài cửa sổ.

Dưới Hạnh Hoa Lâu có vô số người qua lại, chỉ nghe thấy tiếng quát tháo nổi lên.

- Lại có thêm một kẻ rơi xuống.

- Đã lâu không thấy có người bay khỏi Hạnh Hoa Lâu rồi, quả là diệu cảnh.

- Xem ra cũng là người tu luyện đấy, từ trên cao ngã xuống mà không bị làm sao.

- Nực cười, nếu không có chút bản lĩnh, sao dám gây rối ở Hạnh Hoa Lâu?

Có lẽ cảnh người bị đánh bay khỏi Hạnh Hoa Lâu, ở thành Phương San cũng đã trở thành chuyện thường rồi.

Nhưng mà thời khắc này, Đường Kiếp không còn lòng dạ nào nghĩ tới thiếu niên họ Lâm kia cả.

Ngay khi chữ trên tấm bia đá bay ra, hắn cảm thấy cả toàn Hạnh Hoa Lâu đột nhiên sinh ra một loại biến hóa kỳ dị.

Linh triều trong tòa lầu không tiếng động bắt đầu khởi động, mỗi một ngõ nghách, mỗi một vân trận đều phù hợp với quy tắc vận chuyển của trời đất.

Đứng ở trong đó, Đường Kiếp chỉ cảm thấy thế giới chung quanh mình, tựa hồ cũng thay đổi.

Loại cảm giác này cực kỳ tinh tế, không thể dùng ngôn từ để hình dung.

Bên ngoài, hết thảy mọi thứ vẫn hoàn hảo như cũ, nhưng trong lòng Đường Kiếp lại là sóng gió động trời.

Hoàn toàn xuất phát từ bản năng, hắn bước về phía trước một bước.

Đứng chắn trên lối mà mấy chữ vàng vừa bay ra.

Sau khi đánh ngã thiếu niên họ Lâm, chữ vàng quay trở về, nhưng lại bị Đường Kiếp chắn phía trước, đành phải bay vòng qua người hắn rồi quay về tấm bia.

Sau đó Đường Kiếp bước chệch sang bên cạnh một bước, lần này chân hắn giẫm lên chỗ sàn có hoa văn.

Đó là một góc trận vân của Hạnh Hoa Lâu, bị Đường Kiếp giẫm lên, đưa linh khí vào, hoa văn trên đó chợt tỏa sáng, những chữ vàng trong không trung đột nhiên dừng lại, đứng im trong không trung.

Đường Kiếp lui thêm một bước nữa, lúc này chân hắn giẫm lên vị trí trung tâm, mấy chữ vàng lập tức “vụt” một tiếng bay lộn xộn trong không trung, tìm mục tiêu tấn công.

Lúc này mọi người đều nhìn ra là có chút vấn đề.

Vệ Thiên Xung cả kinh kêu lên:
- Đường Kiếp, ngươi làm gì vậy?

Đại hán râu quai nón cũng kinh ngạc nhìn Đường Kiếp, hiển nhiên là chưa hiểu chuyện gì xảy ra, kỳ quái nói:
- Có chuyện gì vậy?

Chỉ có nam tử yêu nghiệt kia nhìn thoáng qua Đường Kiếp, ánh mắt lộ ra ý cười tán thưởng.

Chỉ thấy Đường Kiếp đột nhiên lùi ba bước, một tay ấn lên tay vịn lan can, dùng sức vỗ xuống, Hạnh Hoa Lâu đột nhiên oanh một tiếng, chấn động một chút, sau đó đám chữ vàng đang bay loạn xạ kia vang lên tiếng đinh nho nhỏ, rồi rơi từ trên không trung xuống.

Thân hình Đường Kiếp lóe lên, giơ tay bắt được mấy chữ vàng.

Chữ vàng vừa chạm vào tay Đường Kiếp, liền đứng thẳng dậy, bay trở về chỗ trống trên bia đá.

Đường Kiếp hét lên một tiếng:
- Vẫn là lưu lại đi.

Tay trái khẽ nhấc, điều khiển chữ vàng khiến chúng tạm thời không thể trở về, tay phải chỉ vào tấm bia, đánh một đạo linh khí lên đó.

Lúc này trận pháp trong Hạnh Hoa Lâu đang chuyển động, sau khi hắn bắn ra đạo linh khí, Đường Kiếp nhanh chóng viết xuống một hàng chữ trên tấm bia đá, chỉ có điều viết rất vội vàng, vô cùng cẩu thả.

Chỉ nghe thấy khanh một tiếng, những chữ vàng kia “vụt” một tiếng đánh vào những chữ mà Đường Kiếp vừa viết ra, phát ra tiếng lách cách, nhưng không thể tiến vào trong tấm bia.

Chim cưu chiếm tổ chim khách, những chữ mà Đường Kiếp vừa viết xuống, đã trục xuất những chữ trước đó.

Những chữ vàng không tìm được đường về, Đường Kiếp lại giơ tay tóm lấy chúng, vẽ ra một đao linh vân trên cánh tay mình, hình thành một chiếc lưới nhốt những chữ vàng kia lại.

Cuối cùng, khi chiếc lưới linh khí trùm lên, những chữ vàng liền yên lặng, an ổn hạ xuống trong tay Đường Kiếp, thoáng chớp sáng trong tay Đường Kiếp, sau đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Vệ Thiên Xung và Thị Mộng đều trợn mắt há mồm. Thị Mộng chỉ vào Đường Kiếp hỏi:
- Chuyện… chuyện này là thế nào?

Đường Kiếp chỉ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình, cũng không trả lời.

Một lúc sau, hắn đột nhiên cúi người trước tấm bia đá:
- Tiểu tử thấy thứ mình yêu thích liền có ham muốn, nhất thời ngứa tay, kính xin tiền bối đừng trách.

Một lát sau, không ngờ có một đôi mắt màu vàng hiện lên trên tấm bia đá.

Con ngươi sau khi xoay tròn một vòng, thoáng khựng lại trên người nam tử yêu nghiệt, sau đó mới nhìn sang Đường Kiếp, một giọng nói truyền đến:
- Tuổi còn nhỏ, mà đã có thể nhìn thấy ảo diệu của Vô Tướng Thiên Tâm trận, cũng biết dùng phương pháp lấy giả đuổi thật, thay mận đổi đào, phá vỡ bí thuật của ta, nắm bắt thời cơ, bắt được Chữ Vô Vọng… Tốt, tốt lắm. Thực lực thì bình thường, nhưng lại biết dùng mưu lược để tới được bước này, thực không dễ dàng, học viện Tẩy Nguyệt quả là nhân tài lớp lớp. Nếu đã như vậy, Chữ Vô Vọng liền tặng cho ngươi đi.

- Đa tạ Thượng nhân.
Đường Kiếp dùng đại lễ khấu đầu với ông.

- Chữ Vô Vọng? Vô Tường Thiên Tâm trận?
Đại hán râu quai nón, mấy thiếu niên, còn có Vệ Thiên Xung và Thị Mộng sau khi nghe thấy vậy, đồng thời đều run lên, nhất tề quỳ xuống, đồng thanh hô lên:
- Bái kiến Thượng nhân.

Vô Vọng Thượng nhân, là một đại tu sĩ nổi danh ở nước Văn Tâm, đứng hàng Chân Quân, cũng là người tán tu cấp Chân Quân tồn tại ở nước Văn Tâm, danh tiếng vang dội.

Không ngờ Hạnh Hoa Lâu là do ông ấy mở, thảo nào không ai dám chọc vào.

Nghe nói, vị này sùng bái nhất, chính là Tru Tà Thiên Tôn Trương Thư Hàn, sở trường của ông là chuyên về thư pháp, dùng bút thay kiếm.

Điểm duy nhất không giống với Trương Thư Hàn, chính là thư pháp của ông không có hạo nhiên chính, hào hùng rộng lớn, không chứa đạo niệm khí như Trương Thư Hàn, chưa đạt tới trình độ lấy hữu hình nhập vô hình, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, mà chữ do ông ta viết ra đều có hình dạng và tính chất cả đấy.

Chữ Vô Vọng!

Bản thân Vô Vọng Thượng nhân cũng là một nhà trận đạo lớn, Vô Tướng Thiên Tâm trận chính là trận pháp nổi danh nhất mà ông ta nắm giữ. Tuy chỉ là một trận pháp, nhưng dưới bàn tay ông ta lại biến hóa, ảo diệu vô cùng, khiến người ta không ngờ tới được.

Đương nhiên, vị Thượng nhân này hiển nhiên cũng không ở đây, cũng không biết đang dạo chơi nơi nào. Tấm bia đá là trung tâm trận, có liên kết với ông ta, chữ trên đó do chính tay ông viết ra, gọi là Chữ Vô Vọng. Chữ viết chuyển động theo trận pháp, chỉ cần có người ở đây động thủ, Chữ Vô Vọng sẽ tự động bay ra, công kích đối phương, đuổi họ ra khỏi Hạnh Hoa Lâu.

Chỉ có tác dụng như vậy, chứ không hề có sát ý.

Tuy là thế, nhưng không ngờ Đường Kiếp lại ngông nghênh, cướp Chữ Vô Vọng trong tay Chân Quân, khiến cho người khác phải líu lưỡi.

Chuyện này không có liên quan với công lực, mà là ám chỉ kiến thức là sự bạo dạn mà thôi.

May mà, Vô Vọng Chân Quân cũng rộng lượng, không hề tức giận, ngược lại có chút tán thưởng Đường Kiếp, trực tiếp tặng Chữ Vô Vọng cho Đường Kiếp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com