Dựa vào thực lực cấp Chân Quân của ông ta, thì mấy chữ vàng này thậm chí còn đáng giá hơn cả pháp bảo.
Đường Kiếp tự nhiên lại quơ được lợi.
Thời khắc này, lại biết đây là địa bàn của Chân Quân, mọi người không ai dám gây rối, chỉ có nam tử như yêu nghiệt không quỳ bái, chỉ đứng từ xa cúi người thi lễ một cái.
Vô Vọng Chân Quân cũng không để ý, chỉ cười nói: - Tuy nhiên, ngươi lại ở trên tấm bia của ta viết xuống mấy chữ, quả thực xấu quá…
Nói xong chỉ thấy dòng chữ mà Đường Kiếp vừa viết xuống từ từ biến mất, thay vào đó là một dòng chữ rồng bay phượng múa, khác hẳn với chữ của Đường Kiếp lúc trước.
Đường Kiếp xấu hổ: - Học trò sau khi trở về, sẽ chăm chỉ luyện chữ.
Vô Vọng Chân Quan chỉ ừ một tiếng, đôi mắt màu vàng liền biến mất, tỏ ý đã rời đi.
Mọi chuyện đã xong, đại hán gây chuyện cũng không muốn ở lại, mấy thiếu niên muốn xuống dưới lầu tìm vị công tử họ Lâm kia, sau đó đều rời đi. Chỉ có nam tử yêu nghiệt kia vẫn ngồi đó.
Đường Kiếp thấy không còn chuyện gì, liền gọi Vệ Thiên Xung và Thị Mộng cùng nhau xuống lầu.
Lúc xuống lầu, Vệ Thiên Xung oán giận nói: - Lá gan của ngươi cũng thực lớn quá đi, ngay cả Vô Vọng Tự cũng dám đoạt, không sợ gây ra chuyện sao?
- Khó mà có cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua cơ chứ. Dù có đoạt được hay không, cũng phải thử một lần mới biết được. Đường Kiếp cười nói.
- Ngươi không sợ khiến ông ấy nổi giận, một đạo thần niệm xé nát ngươi sao? Thị Mộng hỏi.
- Có lẽ sẽ vậy, tuy nhiên thanh danh của Vô Vọng Chân Quân rất tốt, là người rộng lượng, cũng có ít nhiều tiếng tăm đấy. Ta dám làm, đương nhiên cũng tin tưởng Chân Quân không phải người như vậy. Cho dù không muốn tặng Vô Vọng Tự cho ta, thì cũng phải thu hồi Vô Vọng Tự rồi mới trừng phạt, nhưng chắc chắn không tới mức nguy hiểm đến tính mạng. Dù thế nào, ta cũng là học sinh Tẩy Nguyệt, Chân Quân ít nhiều cũng phải nể mặt một chút.
Vệ Thiên Xung hậm hực nói: - Ngươi đúng là biết lợi dụng thân phận học sinh Tẩy Nguyệt đấy.
Đường Kiếp thản nhiên nói: - Cơ hội đều do mình tự nắm bắt, không có kỳ ngộ thì phải tạo ra kỳ ngộ. Ngươi cho là ta giống như ngươi, ngay cả bánh trên trời rơi xuống cũng không bắt được.
Ý hắn là nói tới chuyện La Thiên Thần.
Vệ Thiên Xung tức giận nói: - Đã nói không nhắc chuyện đó ngươi lại còn cứ nhắc mãi, với lại ta cũng nắm lấy kỳ ngộ đấy chứ, chẳng qua không phải giống như ngươi. Những thứ ta đạt được, ngươi chưa chắc đã có đâu.
Gã dương dương đắc ý nó.
- Hả? Là cái gì vậy? Đường Kiếp tò mò.
Vệ Thiên Xung ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, vừa bước xuống lầu, vừa nghĩ tới thân thể động lòng người của Bình Tĩnh Nguyệt…
Sau khi xuống dưới lầu, có một tiểu nhị trẻ tuổi đi tới, đưa họ ra ngoài.
Lúc gần đi, Đường Kiếp hỏi người tiểu nhị: - Đúng rồi, lúc trước ở trên lầu, ta có thấy một vị công tử trẻ tuổi, xinh đẹp như nữ tử, tiểu nhị ca có biết là nhân sĩ phương nào không?
- Nam nhân xinh đẹp như nữ tử? Tiểu nhị chớp chớp mắt: - Không thấy có ai như vậy hết.
- Không thấy?
Tiểu nhị lại ngẫm nghĩ một lát, sau đó kiên quyết lắc đầu nói: - Không nhìn thấy.
Đường Kiếp ngẩn ra, xoay người bước vội lên trên lầu.
Trở lại tầng cao nhất, chỉ thấy trên đó trống rỗng, không hề thấy tung tích của nam tử yêu nghiệt kia đâu.
Rời khỏi thành Phương Sơn, mấy người Đường Kiếp vội vã lên đường.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã về tới thành Vạn Tuyền. Đi thẳng tới Học Tử Lâm, nhưng không ngờ thấy bên ngoài có bao nhiêu người đang đứng ở cửa vào.
Tất cả đều mặc y phục học sinh Tẩy Nguyệt, có khoảng chừng sáu trăm người.
- Tại sao có nhiều học sinh tụ tập ở đây vậy? Vệ Thiên Xung nhìn cũng thấy giật mình.
- Còn phải hỏi. Đường Kiếp lạnh lùng nói: - Tin tức Lâm Lãng chết đã truyền đi rồi, có kẻ đoạt được đầu người, mọi người tất nhiên đang nghĩ cách để tranh đoạt đấy.
Hóa ra đám người này không thấy đầu người đâu, nên không ai cam lòng. Nhưng bọn họ biết rằng, chỉ cần là học sinh đoạt được đầu người , nhất định sẽ tìm cách trở lại học viện, bởi vậy liền trực tiếp dùng cách ôm cây đợi thỏ, đứng ở cửa chính chờ đợi.
Phương pháp này mặc dù có chút ngu xuẩn, nhưng vào lúc này cũng thực hữu dụng đấy.
Vệ Thiên Xung chấn động: - Vậy không phải là đang chờ chúng ta sao?
Đường Kiếp vội bịt miệng Vệ Thiên Xung lại :- Xuỵt! Giờ vẫn chưa xác định được ttin tức lan truyền đến đâu. Bọn họ cũng chỉ biết Lâm Lãng đã chết, chưa biết là do chúng ta giết đâu.
- Nhưng mấy người Bình Tĩnh Nguyệt bọn họ biết rồi.
- Bọn họ chưa chắc đã nói cho người khác biết.
- Ngươi chắc chắn?
- Không chắc chắn, nhưng chỉ cần thử là biết. Đường Kiếp thản nhiên nói.
Nếu hắn là Bình Tĩnh Nguyệt, hắn tuyệt đối sẽ không lộ tin tức này ra ngoài. Thứ nhất, nếu tất cả mọi người đều biết, chưa chắc đã có lợi với bọn họ, ba người giành giật với nhau vẫn dễ dàng hơn cùng năm trăm người cướp đoạt, cơ hội sẽ lớn hơn nhiều. Thứ hai, Đường Kiếp dù sao cũng là bằng hữu của bọn họ, tranh giành là tranh giành, cũng không cần phải để mình không đoạt được cũng không cho bằng hữu đoạt, cuối cùng vẫn là muốn lưu lại chút đường lui.
Điều có khả năng nhất mà bọn họ làm, chính là ẩn núp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ, xuống tay cướp đầu người.
- Đây là cưa cuối cùng của chúng ta, qua cửa này nhiệm vụ coi như hoàn thành. Đường Kiếp nói.
- Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi! Thị Mộng hào khí ngất trời nói.
May mà Đường Kiếp có chuẩn bị từ trước, đầu của Lâm Lãng không ở trên người bọn họ, bởi vậy nên hắn không hề lo lắng.
Dù là vậy, dọc đường đi cũng có vô số ánh mắt rơilên người bọn họ, như hổ vồ mồi. Vệ Thiên Xung cảm thấy áp lực, bắp chân bắt đầu cảm thấy run rẩy.
Gã hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu để cho những người này biết, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, thì sau đó sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Đường Kiếp khoác tay qua vai gã: - Đững có hoảng sợ, chỉ là bề ngoài mà thôi, bọn họ không dám làm gì đâu, dù sao đây cũng là cửa học viện. Cho dù không ở trong học viện, nhưng dám ở trước cửa đánh giết, tức là không coi học viên ra gì.
- Ý ngươi là bọn họ sẽ không giống như huynh đệ Trần gia? Trên đường trở về, Vệ Thiên Xung đã biết chuyện của huynh đệ Trần gia, tuy nhiên chuyện Liễu Hồng Yên và Bình Tĩnh Nguyệt trước sau ra oai, Đường Kiếp cũng chưa kể với gã.
- Không đâu. Đương nhiên hỗn loạn như vậy, có một số chuyện cũng không nói trước được. Không để ý một chút, mọi chuyện đều có thể xẩy ra đấy.
Cơ thể Vệ Thiên Xung lại run lên một cái.
Đường Kiếp cười cười đẩy gã: - Nhìn ngươi run rẩy kìa, đại trượng phu tu luyện, dãi nắng dầm mưa, chuyện gì cũng phải trải qua mới trưởng thành được. Mới chỉ bị mấy trăm người nhìn chằm chằm, có gì mà phải sợ chứ? Tương lai, chúng ta ra ngoài còn gặp nhiều nguy hiểm, không biết phải đối mặt với bao nhiêu kẻ thù. Có khi còn có ngàn vạn yêu ma đối đầu với chúng ta, nếu dùng ánh mắt có thể khiến ngươi mất hết ý chí chiến đấu, vậy con đường này cũng không đi xa được. Không cần khách khí, bọn họ nhìn ngươi, ngươi nhìn lại họ là được. Không phải đôi mắt có thần sao? Xem ai sợ ai.
- Ừ. Vệ Thiên Xung gật đầu, ưỡn ngực, trợn mắt quét qua từng người một, trong miệng còn lầm bầm: - Ta không có đầu người, ta không có đầu người…
Cho tới khi đến gần, một gã học sinh lớn tuổi hơn bọn họ một chút, giang tay ngăn họ lại: - Đứng lại, chưa lục soát, không được vào học viện.
- Hả? Đường Kiếp nhíu lông này: - Dựa vào cái gì mà ta phải cho các ngươi lục soát?
Gã học sinh đó cũng không tức giận, chỉ hừ một tiếng ,dùng ngón tay cái chỉ vào một đám người sau gã: - Dựa vào bọn họ, đủ hay chưa?
Đường Kiếp liếc nhìn chung quanh, ánh mắt những học sinh ở đây đều như lang hổ, cuối cùng giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu: - Nếu như vậy, thì lục soát đi. Thiếu gia, ngươi trước.
Vệ Thiên Xung ừ một tiếng, rồi giang hai tay cho gã tùy ý lục soát.
Gã học sinh kia kiểm tra toàn thân Vệ Thiên Xung, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, lắc đầu với mấy người phía sau,
Tất cả các hoc sinh khác đều lộ vẻ thất vọng.
Vệ Thiên Xung nói: - Ta có thể đi được chưa.
- Có thể, tuy nhiên tại sao sư đệ không ở lại đây cùng chúng ta trấn giữ ở nơi này, có thể tìm được ai là kẻ mang đầu Lâm Lãng trở về, cho mình một cơ hội. Gã học sinh dụ dỗ.
Người này tên là Lư Phi, là một kẻ có tâm kế thâm trầm, hơn một nửa học sinh ở đây là do hắn dùng phương pháp tương tự giữ lại đấy.
Làm theo cách của gã, coi như mình không đoạt được, cũng không thể để người khác dễ dàng đoạt được.
Vệ Thiên Xung lắc đầu: - Thôi đi, nhiều người như vậy, nhiều sư huynh khóa trên như vậy, ta thấy chắc ta không có cơ hội rồi, thà quay về học viện tu luyện còn hơn.
Lư Phi cũng không ngạc nhiên, mấy ngày nay người có ý nghĩ giống Vệ Thiên Xung không ít, cũng có người đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không có kết quả, cuối cùng đều bỏ cuộc.
Nếu Vệ Thiên Xung không muốn, gã liền tránh ra, nhường đường cho Vệ Thiên Xung rời đi.
Vệ Thiên Xung lên thuyển, sau đó đến lượt Thị Mộng bị soát người.
Lục soát qua một lượt, không có kết quả gì, Lư Phi cũng đành bỏ qua cho Thị Mộng.
Tiếp theo đó là lục soát Đường Kiếp.
Nhìn Đường Kiếp giao ra túi Giới Tử, ánh mắt Lư Phi lóe lên vẻ tham lam, đang muốn giơ tay nhận lấy, thì tay Đường Kiếp chợt rụt lại: - Xem như vậy thôi.
Trong lòng Lư Phi giận dữ, hừ một tiếng, mặc Đường Kiếp mở túi, nhìn vào bên trong lục soát.
Chỉ trong chớp mắt, cả người Lư Phi đều run rẩy.
Túi Giới Tử không có đấu người, nhưng lại có đầy tiền.
Những bảy tám chục khối linh ngọc, còn có một lượng lớn linh tiền, gần như làm lóa mắt Lư Phi.
- Tại sao lại có nhiều tiền như vậy? Gã bật thốt lên.
- Không liên quan tới ngươi, ngươi đã nhìn kỹ rồi chứ, bên trong không có đầu người, ta có thể đi được chưa? Đường Kiếp thu lại túi Giới Tử nói.
- Đợi một chút! Lư Phi kêu lên: - Đưa chiếc túi đó đây, ta muốn nhìn kỹ lại một chút.
- Ngươi nói cái gì? Đường Kiếp sửng sốt, nhìn vào ánh mắt tham lam của Lư Phi, hắn đột nhiên hiểu ra.
Không nghi ngờ gì nữa, tên này nổi lòng tham, có ý đồ với tiền của mình.
Đường Kiếp thu túi Giới Tử lại, lùi nhanh về phía sau.
Lưu Phi thấy Đường Kiếp muốn đi, sốt ruột về số tiền, liền kêu to: - Đầu người trong túi của hắn, đừng cho hắn chạy mất.
- Khốn khiếp! Đường Kiếp thầm mắng một tiếng.
Hắn ngàn tính vạn tính, dùng đủ mọi kế sách để đưa đầu người tới đây, hiện tại đầu người đã đang ở trong học viện, chỉ cần vào đó là lấy được, không ngờ tới thời khắc cuối cùng lại vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên, hắn cũng có thể cố gắng giải thích, nhưng mà mười vạn linh tiền đã mê hoặc Lư Phi, thì những người khác cũng giống vậy mà thôi.
Ai cũng có thể lợi dụng hỗn loạn thu lợi, thực và giả không quan trọng, quan trọng là hành động của bản thân, nếu ngươi có thể trong tình cảnh này hành động thì sẽ thu được bao nhiêu là lợi lộc.
Cùng với tiếng hô của Lư Phi, đám người quả nhiên sôi sục cả lên, tất cả mọi người đều nhào về phía Đường Kiếp.
Đường Kiếp biết rằng không tốt, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
Vệ Thiên Xung lo lắng, muốn chạy tới giúp hắn, cũng may Thị Mộng ôm lấy gã: - Thiếu gia, không được, chúng ta qua đó cũng vô dụng mà thôi.
- Nhưng…
- Đi mau. Đợi trở về học viện, giao ra đầu người, lập tức phát ra truyền lệnh tiễn, lúc đó mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Thị Mộng vội la lên.
Vệ Thiên Xung lúc này như vừa tỉnh mộng, quay người chạy tới đầu thuyền, hét lên: - Mau lái thuyền.