Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 201: Tức giận.



Vệ Thiên Xung cắn răng, hô to chạy trước.
- Diệp Thiên Thương, ngươi dám làm tổn thương người hầu học của ta, lão tử được chân truyền tuyệt không tha cho ngươi.

- Thối lắm! Diệp Thiên Thương hét to.
- Chân nhân thu đồ đệ phải chọn ngươi ưu tú. Tư chất, thiên phú, tâm tính của ngươi đều không bằng ta, có tư cách gì đòi được chân truyền, cút cho ta.

Một gối vào bụng Thị Mộng, khiến y bay lên cao.

Diệp Thiên Thương chân đạp Phong Vân Bộ, lần nữa đuổi theo Vệ Thiên Xung.

Dù gì y cũng là học sinh năm thứ năm, tốc độ Phong Vân Bộ cực nhanh, sắp thấy khoảng cách sắp gần lại. Vệ Thiên Xung thầm hối hận, nhưng đồng thời cũng nổi tâm địa độc ác, quyết không cho Đường Kiếp thất vọng, Thấu Cốt Phủ vung lên:
- Quỷ Phủ Thuật!

Diệp Thiên Thương tùy tiện vung tay bắt lấy lưỡi búa, gương mặt vặn vẹo lộ ra ý cười dữ tợn:
- Điêu trùng tiểu kỹ, đối với ta vô dụng.

- Đâu chỉ có một chiêu này?
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ trong rừng lao tới trước mặt Diệp Thiên Thương.

Diệp Thiên Thương không ngờ có biến hóa này, phi kiếm kia lao tới rất nhanh, theo bản năng y chỉ có thể rút tay về, tay phải vung kiếm ngăn cản phi kiếm phía trước, một tiếng keng vang lên, Diệp Thiên Thương đã bị chấn động thối lui.

Trong rừng xuất hiện ba người, kẻ cầm đầu vẫy tay, trường kiếm lượn một vòng trên không đã về trong tay.

- Đại ca!
Vệ Thiên Xung bất ngờ kêu lên.

Người tới đúng là đại ca của Vệ Thiên Xung - Vệ Thiên Chí.

- Vệ Thiên Chí?
Ánh mắt của Diệp Thiên Thương giật giật. Luận thực lực, y không sợ Vệ Thiên Chí, nhưng dù sao Vệ Thiên Chí cũng là học sinh năm tám, cao hơn y hai năm, cứ coi như lăn lộn, học sinh năm tám có thể chống lại học sinh năm sáu một phen, huống chi bên cạnh Vệ Thiên Chí còn kéo theo hai gã hầu học.

Ngay sau đó Diệp Thiên Thương đã kêu lên:
- Vệ Thiên Chí, học sinh năm sáu trở lên không được tham dự tranh đoạt chân truyền, ngươi ra tay như thế nào?

Vệ Thiên Chí thản nhiên nói:
- Ta biết, thế nên ta vẫn chưa rời viện. Nếu như ngươi ở ngoài viện ngăn đệ đệ của ta, ta sẽ không ra tay. Nhưng nơi này là trong học viện, có người muốn ức hiếp đệ đệ của ta, dù thế nào ta cũng không đồng ý... Ta mặc kệ chân truyền rơi vào tay ai, chỉ biết là ai cũng không được ra tay với đệ đệ ta.

Nói xong y nhìn thoáng qua Vệ Thiên Xung:
- Còn không mau đi! Hai người các ngươi trợ giúp thiếu gia một tay!

Vệ Thiên Xung như bừng tỉnh khỏi mộng, chạy như điên, Ngô Hạnh và một gã hầu học khác đồng thời ra tay, đẩy vào lưng Vệ Thiên Xung một cái, hai cỗ lực mạnh mẽ đẩy Vệ Thiên Xung bay tới núi.

- Đừng hòng chạy!
Diệp Thiên Thương giận dữ muốn đuổi theo, chỉ có điều mấy người kia đồng tâm ngăn cản y, lấy thực lực của y muốn xông ra không phải một lúc là được. Thời khắc này chỉ có thể hối hận mình đã quá tham lam, vọng tưởng một mình giải quyết việc này, không gọi người khác hỗ trợ.

Mắt thấy người của Vệ Thiên Xung nhanh chóng biến mất ở đỉnh núi, y biết cơ hội đã mất, chỉ có thể thở dài, căm giận nói:
- Coi như y gặp may. Quá tam ba bận, cứ chờ xem, chân truyền của Trường Phong chân nhân, ngoài ta ra không ai có tư cách đạt được!

Bên này Vệ Thiên Xung đi dọc theo đường núi, vọt vào cửa sân, như nổi điên chạy vào trạm nghỉ chân, kêu lên:
- Học sinh Tẩy Nguyệt Vệ Thiên Xung, nhận hàng.

Có người lấy ra một hộp gấm, giao vào tay Vệ Thiên Xung.

Vệ Thiên Xung nhận hộp gấm, còn đang định đi lại thấy bốn người Liễu Hồng Yên, Thái Quân Dương, Bình Tĩnh Nguyệt, Thư Danh Dương đứng phía sau.

Sắc mặt đại biến, Vệ Thiên Xung thì thào:
- Không...

Trong nháy mắt tâm tình rơi xuống đáy.

Chiến!

Chiến!

Chiến!

Giờ phút này, chiến ý kích phát trong lòng, Đường Kiếp điên cuồng huy động đao kiếm, bổ về phía những người công kích y.

Không còn tình huynh đệ, bạn học gì nữa mà chỉ có con đường tiên lộ chật hẹp đầy những chém giết!

Mỗi giờ mỗi khắc đều có đủ loại pháp thuật đánh về phía Đường Kiếp, không rảnh né tránh, Đường Kiếp chỉ có thể dựa thân thể cứng rắn của mình mà dũng mãnh chống đỡ.

Ngưng Thủy Tráo bể thêm lần nữa

Vô Tướng Kim Thân cũng không đỡ nổi linh triều mãnh liệt.

Cơ thể điên cuồng, hoang dã không ngừng bị phá nát, Đường Kiếp gần như bị nhuộm thành huyết nhân.

Có người sợ, có người nao núng, nhưng cũng có người càng thêm điên cuồng.

Nhịp chiến đấu dần rơi vào trạng thái không thể khống chế, ai cũng biết, từ lúc bắt đầu chiến đấu tới nay càng đánh càng điên cuồng, càng mấy đi lí trí.

Một số học sinh tính cách hung hãn bắt đầu sử dụng những cấm thuật uy lực lớn, không tiếc tổn thương mạng người.

Xoát!

Một ánh đao sáng như tuyết bổ tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp nghiêng đầu, đao chém vào vai hắn nhưng không sâu, Đường Kiếp thấy choáng váng, hắn biết mình bắt đầu có biểu hiện thoát lực.

Ngay sau đó lại một chưởng va vào ngực hắn, Đường Kiếp phản quyền, đánh bay cùng lúc hai người ra.

Đúng lúc lại có hai học sinh xông tới phát động công kích Đường Kiếp.

Hai mắt Đường Kiếp lóe sáng, tay phải tìm gì đó phái trước:
- Trục!

Một chữ kim lớn từ tay hắn hiện ra đánh thẳng vào học sinh kia, một kích đánh bay ra ngoài, bay qua đám người, trực tiếp rơi vào trong hồ.

Một kích này mọi người kinh hãi, cũng không biết học sinh kia còn sống hay đã chết, Đường Kiếp vung đao quét ra, kim quang lại tiếp tục lóe lên trong lòng bàn tay, thêm một chữ nữa tái hiện, lại có một học sinh bị đánh bay ra ngoài.

- Vô Vọng Tự!
Có học sinh từng nghe nói qua cũng nhận ra đây là thứ gì, bắt đầu la thất thanh.

- Tất cả cút hết cho ta.
Đường Kiếp rống giận vung tay.

Vô Vọng Tự ép xuống, nhấc lên một vùng gió lớn, phấp phới bay về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt cuồn cuộn kéo theo mười mấy tên học sinh bay vào không trung.

Đây là lực lượng cấp Chân Quân, mà dù chỉ có được một phần trăm uy lực Chân Quân cũng đủ rung động quần hùng, càn quét một phương.

Phát động Vô Vọng Tự, chiến ý trong lòng Đường Kiếp tăng cao, thể lực vốn đang thiếu thốn như được rót thêm sức sống mới, Đoạn Tràng Đao quét ngang, phong đao kinh người quét qua thân, một kích loại bỏ hai học sinh.

Lần gió cuốn mây tan này khiến tất cả học sinh đều biến sắc.

Chẳng ai ngờ một học sinh năm hai, dưới sự vây công của mọi người có thể chống đỡ mới mức này, dù có nhiều người chưa phát huy ưu thế cá nhân, nhưng thực lực vẫn kinh người như trước.

Thấy Lư Phi phóng đi, Đường Kiếp quát.
- Lư Phi, ngươi mưu đồ tiền tài người khác, vu oan hãm hại gây ra hỗn chiến, ngươi nhất định phải chết.

Lư Phi bị tiếng hô của hắn chấn động, hai chân mềm nhũn không động đậy được.

Đúng lúc này, một luồng sáng trắng như tuyết xuất hiện trên không đánh về phía Đường Kiếp, đánh hắn bay ra ngoài.

Đúng là một mũi tên trắng như tuyết xuyên qua ngực Đường Kiếp, ghim hắn xuống mặt đất.

- Là Long sư huynh!
Trong đám đông có người la lên.

Mũi tên này vừa ra, nhất thời không ai đuổi theo Đường Kiếp mà nhìn về người bắn cung cách đó không xa.

Một gã học sinh trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy ngạo mạn, lạnh lùng cầm trường cung trong tay nhìn Đường Kiếp.
- Có nhiều người vây công mà vẫn sừng sững không ngã cũng coi như có tài. Nhưng đã trúng Định Tinh Tiễn của ta, xem ngươi nhảy nhót kiểu gì.

Đường Kiếp hung hăng nhìn người trẻ tuổi kia.
- Long Đào!

Học sinh Tẩy Nguyệt năm sáu, cũng là một thiên tài nổi danh cùng Diệp Thiên Thương.

Đường Kiếp nói.
- Ở chỗ ta không có thứ các ngươi muốn đâu, các ngươi đừng uổng phí sức lực nữa.

Long Đào ngạo nghễ.
- Để chúng ta xem qua túi Giới Tử của ngươi là có thể chứng mình rồi.

Đường Kiếp cười hắc hắc.
- Muốn chứng minh. Một lát nữa các ngươi có thể nhìn, nhưng trước đó, ta phải làm thịt kẻ khốn khiếp hãm hại ta đã.

- Làm càn!
Long Đào sầm mặt.
- Ngươi nói giết là giết sao? Nghĩ mình là ai chứ? Ngươi không giao túi Giới Tử ra đây, ta tự tới lấy.

Nói xong y đã sải bước về phía Đường Kiếp, vươn tay chụp vào cái túi to.

Đúng lúc này, Đường Kiếp mới dùng tới mánh khóe, quang hoa mờ mịt hiện lên, tự mình đánh vào Định Tinh Tiên, thấy tiễn kia cắt thành hai nửa, cấm chế tiêu tan không còn khả năng cố định Đường Kiếp. Hắn xoay mình nhảy lên, một quyền đánh về phía Long Đào, đầu ngón tay pha lẫn ánh sáng màu vàng

Long Đảo kinh hãi, theo bản năng ngửa đầu ra sau, chỉ thấy một quyền nện vào y, suối máu phun trào, giữa yết hầu Long Đảo phun ra ngút trời máu.

Y ôm cổ họng lùi ra sau, không dám tin nhìn Đường Kiếp:
- Ngươi...

Đường Kiếp phi thân lên, lại lần nữa đánh về phía Lư Phi.

Trong vòng tròn trăm người, hắn không nói câu nào đã xông tới muốn giết Lư Phi.

Lư Phi kinh hãi lui ra sau, đã có mấy học sinh đồng thời đánh về phía Đường Kiếp, vô số tia lưới quấn lấy Đường Kiếp, đồng thời cũng có người quát:
- Đường Kiếp, đây không phải nơi ngươi có thể làm bậy!

- Ta muốn giết người, ai có thể ngăn ta!
Đường Kiếp bạo rống, thân hình tăng tốc xông tới trước, Tử Điện Túng Thân Pháp vận hành tới cực hạn, khiến vô số sợi tơ quấn quanh hắn đều vỡ vụn.

Mấy đạo nhân ảnh nhằm về phía Đường Kiếp đều bị hắn đánh bay.

Một tiếng quát dịu dàng vang lên, một khăn lụa hướng về phía Đường Kiếp, nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy vải bị xé rách, Đường Kiếp đã thoát vây, tốc độ vẫn nhanh không giảm nhằm về phía Lư Phi, nháy mắt đã kéo gần khoảng cách.

Khổ chiến đến lúc này, y đã kích phát chút huyết khí và thể lực cuối cùng để chiến đấu, bỏ qua lần này, sẽ không còn cơ hội giết Lư Phi nữa.

Dù hắn biết, sau khi về bẩm báo lại chuyện này, học viện sẽ trừng phạt Lữ Phi.

Nhưng Đường Kiếp không muốn, không muốn vậy.

Đây là lần đầu Đường Kiếp kích động muốn giết một người.

Hắn không cần học viên ra mặt giải vây cho hắn, hắn chỉ cần công bằng.

Hắn không cần học viện trừng phạt.

Kẻ địch của hắn phải do hắn tự tay xử lý.

Một khắc này, hắn kích động huyết khí toàn thân phát ra lực lượng lao về phía Lữ Phi, như chưa bao giờ được đuổi, như không có ai ngăn cản.

Hắn muốn cho mọi người biết, kẻ có gan hãm hại hắn thì phải chết.

Hơn nữa còn phải chết ngay lập tức.

Huyết Luyện Thần Thuật kích phát, lực lượng của Đường Kiếp đã tới cực hạn.

Đánh bay đám người cản đường, như mãnh hổ liều chết lao vào đám đông.

Lực tấn công nhanh chóng tiêu giảm trên không, trên người Lư Phi đã sáng lên pháp tráo hộ thể, gần trong gang tấc, khoảng cách tới cái chết đã xa xôi hơn, còn có vô số học sinh dùng lực đánh ra hàn quang , đánh vào cơ thể y, đẩy y ra ngoài.

Như thấy Đường Kiếp vô lực, Lư Phi lộ ra nụ cười độc ác, đắc ý.

Nhưng ngay sau đó, y thấy Đường Kiếp khẽ xuất một chiêu.

Không có gì, y không thấy gì cả.

Chỉ là trong nháy mắt, y thấy có thứ gì đó vừa xẹt qua cổ mình.

Xoát!

Một chiếc đầu người bay cao!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com