Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 202: Luyện thức.



Biểu tượng máu tươi, pháo hoa rực rỡ.

Vô số học sinh đưa mắt nhìn theo làn pháo hoa kia, tâm tình cũng dần rơi xuống.

Hoàn thành nhiệm vụ!

Mọi người ngây ra như phỗng, thật không dám tin vào mắt mình.

Hiện trường náo động ầm ĩ, những người còn đang ngưng tụ pháp thuật trong nháy mắt như dừng hình, giống như thế giới đang tạm ngừng, thời gian đang ngưng đọng lại.

Nhìn pháo hoa trên trời kia, Đường Kiếp mỉm cười.

Giọng hắn khàn khàn.
- Còn ai nữa?

Không ai trả lời.

Một cuộc chiến vô vị.

Một cuộc chiến ngu xuẩn.

Một cuộc chiến tham lam.

Tham lam dục vọng khiến quá nhiều người mất đi lý trí, mất đi sức phán đoán, mất đi đạo đức được giáo dục, mãi đến khi làn pháo hoa mềm mại kia xuất hiện, mọi người mới ý thức được chuyện đang xảy ra.

Cùng lúc đó, họ cũng bị sự cường đại, hung ác mà quyết đoán của Đường Kiếp dọa cho sợ hãi, trong tình huống bị mấy trăm người vây quanh chống đỡ, hắn còn giết được Lữ Phi?

Đây là thực lực năm hai sao?

Dù là Bắc Thương Hải cũng không thể làm được tốt hơn.

Mọi người nhìn Đường Kiếp, lòng đầy hoảng sợ.

Không ai biết vào lúc này, Đường Kiếp đã cạn mất bao nhiêu sức lực.

Nếu không phải hắn có thể chất khôi phục hơn người, nếu không có Vô Vọng Tự, nếu không có ý chí chiến đầu bất khuất, có lẽ hắn đã sớm ngã xuống.

Đối mặt với tình huống này, hắn vẫn cố kiên trì.

Lạnh lùng nhìn xuống đám người, Đường Kiếp bước thẳng về phía trước, cuộc chiến vô nghĩa này cuối cùng đã kết thúc.

Con đường Đường Kiếp đi qua, mọi người cùng tách thành một con đường.

Dọc đường đi, máu kéo thành vệt dài dưới chân, cứ như vậy bước đi.

Ven hồ có một con thuyền bỏ neo đã lâu.

Đường Kiếp chậm rãi bước lên thuyền.

Có một học sinh thấy không có chuyện gì, cũng muốn cùng lên.

Đường Kiếp vừa quét mắt qua, học sinh kia run lên, chân đã bước lên mạn thuyền lại vội rụt về.

Vì thế con thuyền kia cứ chở mình Đường Kiếp, cứ như vậy chạy tới bờ bên kia.

Long Đào không tin được.

Y nhìn Đường Kiếp đừng ở đầu thuyền, nhìn Đường Kiếp dùng ánh mắt khinh thường, trào phùng nhìn mình, không nhịn được hô,
- Đường Kiếp, việc này chưa xong đâu, ngươi đã giết Lư Phi!

Đường Kiếp ngẩng đầu, nhìn thẳng Long Đào, trong mắt là sự khinh miệt tột độ.

- Hỗn…đản!
Long Đào hận không thể bóp nát cây cung trong tay.

Thuyền nhỏ từ từ đi trên mặt nước.

Có đến khi bóng người ở bên bờ mờ nhạt đi, Đường Kiếp mới vào trong khoang thuyền.

Lúc này hắn quỵ xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.

Choáng váng, mọi mệt, suy yếu và thống khổ như thủy triều ào tới cơ thể hắn, khả năng khôi phục mãnh liệt như trước không còn tác dụng. Theo thời gian, Đường Kiếp càng thấy vô lực.

Hóa ra Ly Kinh Luyện Thể cũng có cực hạn? Hay là mình tu luyện chưa đủ, sau khi bị rút cạn sức mới dẫn tới tình trạng này?

Đúng rồi, cơ thể con người chung quy vẫn là cơ thể con người, sao có thể khôi phục liên tục không ngừng? Tất cả lực lượng, xét đến cùng cũng chỉ là một cách biểu hiện năng lượng, khi năng lượng hao hết, dù có thân thể cường đại hơn nữa cũng không thể phát huy tác dụng.

- Hảo tiểu tử, không ngờ một năm không gặp đã trưởng thành tới mức này.

Một giọng nói hùng hậu vang lên bên tai.

Đường Kiếp cố gắng mở to mắt, trong lúc mông lung chỉ thấy một đại hán đứng trước mắt, đúng là ngư yêu Lý Dư.

- Tiền bối...
Đường Kiếp gian nan nói.

- Đừng nhúc nhích, ngươi vừa mới luyện nhận thức, cần đại bổ một phen, nào, uống cái này vào!

Chỉ nghe ầm một tiếng, một vò rượu lớn đã nện xuống trước người Đường Kiếp.

- Luyện nhận thức?
Đường Kiếp ngạc nhiên.

- Thế nào? Đã quên hết thứ giáo sư dạy ngươi nhanh như vậy sao?
Lý Dư ha ha cười to, đã tay bưng vò rượu rót vào miệng Đường Kiếp.

Một ngụm rượu lớn vừa vào trong cơ thể Đường Kiếp, liền giống như có năng lượng nhập vào, trong nháy mắt, Đường Kiếp chỉ thấy mọi tế bào thể xác và tinh thần đều phát ra tiếng kêu vui sướng.

Đó là thỏa mãn cực độ mọi khát khao, là khát vọng về linh lực ẩn sâu trong thể xác và tinh thần.

Cảm giác đói khát không thể ức chế dâng lên, Đường Kiếp liều lĩnh ôm vò rượu cuồng cuồng uống.

Rượu vào trong dạ, khí hành bách lạc, cảm giác say nồng không khiến Đường Kiếp thấy say, ngược lại còn giúp tâm trí mơ hồ của hắn tỉnh táo lại.

Luyện nhận thức... Hoá ra trong lúc chiến đấu vừa rồi đã vô ý tiến nhập trạng thái luyện nhận thức.

Người tu tiên trong quá trình tu luyện tích lũy linh lực mà phóng thích pháp thuật, toàn thân cũng được linh khí hun đúc dần trở nên hùng mạnh, thân thể khác với người phàm. Khi hun đúc đạt tới mức độ nhất định thì có thể tiến hành cải tạo thân thể, là bách luyện và cửu chuyển.

Bởi vậy, dù là học sinh Linh Đài Cảnh không tu luyện qua pháp thuật cường thể thì tố chất cũng hơn xa thường nhân, đây cũng lý do vài người tu tiên bị cắt hầu cũng không chết. Chỉ cần không phải tổn thương trí mạng thì vẫn có cơ hội hồi phục.

Mà đạt thành cửu chuyển như Cố Trường Thanh, dù trái tim vỡ nát vẫn có thể sống, chỉ có đầu rơi ra mới chết.

Về phần tu thành Thiên Tâm, chỉ cần Thiên Tâm bất diệt, đầu rớt ra cũng vẫn sống.

Mở Tử Phủ thì chính là chân chính thoát ly xiềng xích thân thể, cho dù thân thể có hóa thành bột mịn cũng có thể tái sinh.

Nguyên nhân chính là người tu tiên có huyết khí, mà cái gọi là huyết khí, sau khi linh khí nhập huyết có thể cải tạo toàn bộ máu thịt thể xác và tinh thần.

Cái gọi là luyện nhận thức, kỳ thật chính là một cách dùng chiến ý mãnh liệt của người tu tiên kích phát huyết khí toàn thân.

Lúc này, ý chí vô hình nhập hữu hình, dẫn dắt toàn thân, kích phát tất cả lực lượng ẩn giấu trong thể xác và tinh thần, do đó lực bộc phát ra lớn gấp mấy lần, người tu tiên gọi là luyện nhận thức, lý do vì linh lực được bùng nổ do ý thức chủ đạo.

Luyện nhận thức đối với người tu tiên mà nói có tốt có xấu.

Phương diện tốt là nó có thể lập tức nâng cao chiến lực, đánh bại cường địch.

Mặt xấu do bản chất của nó chỉ là lấy lợi trước mắt, dùng linh lực toàn thân, thậm chí ngay cả linh lực bảo vệ lục phủ ngũ tạng cũng bị lấy đi làm cơ thể suy sụp, tình huống nghiêm trọng có thể khiến người đó rớt xuống thành phàm nhân.

Đường Kiếp không biết mình luyện nhận thức đến trình độ nào, nhưng hắn biết mình đã thật bước vào trạng thái luyện nhận thức, đây là nguyên nhân chính khiến khả năng khôi phục sức khỏe của mình tạm thời không có hiệu quả.

Vì huyết mạch toàn thân hắn đã quá suy yếu rồi.

Tuy nhiên hắn cũng có thể khẳng định, mình sẽ không giống những người khác, một khi suy yếu Ly Kinh sẽ lộ ra sự cường đại, cảm giác suy yếu này chỉ là tạm thời.

Chỉ có điều Lý Dư hiển nhiên không biết chuyện này, vẫn điên cuồng rót linh tửu:
- Luyện nhận thức là cạm bẫy, cũng là kỳ ngộ. Sau khi luyện nhận thức, thân thể linh hoạt kỳ ảo giống vậy một tờ giấy trắng. Lúc này tẩm bổ có thể giúp khuếch trương huyết mạch, chỉ cần bổ dưỡng thoả đáng, là có thân thể tráng kiến không thua gì người trải qua một lần bách luyện. Có người cực đoan còn lấy phương pháp này Luyện Thể, chỉ có điều nhập luyện đâu dễ dàng như vậy? Chỉ khi lâm tuyệt cảnh lấy ý chí hùng mạnh trợ giúp, có thể gặp nhưng không thể cầu. Cố ý luyện nhận thức, ngược lại sẽ lạc lối, kết quả khiến bản thân lâm tuyệt cảnh không thể thoát ra ngoài, ngược lại còn đẩy mình vào cái chết không có chỗ chôn. Lúc ta thấy ngươi lâm vào khổ chiến, vốn muốn ra tay, lại phát hiện ngươi càng đánh càng mạnh, biết ngươi có thể sẽ nhập luyện nhận thức nên ở một bên chờ, không ngờ ngươi thật sự làm được... Rất tốt, rất tốt, ha ha ha!

Nói xong y đã cất tiếng cười lớn.

Giờ Đường Kiếp mới hiểu Lý Dư đã sớm đứng một bên nhìn hắn đánh nhau.

Chẳng qua thằng cha này không hề có ý thức trách nhiệm cứu người, vừa thấy Đường Kiếp có khả năng nhập luyện, còn hưng phấn xem náo nhiệt.

Cảm xúc này thật khiến Đường Kiếp nói không nên lời.

Luyện nhận thức xưa nay vốn là một chuyện hung hiểm, như lời Lý Dư nói, cho tới giờ ngay cả trong tuyệt cảnh hắn cũng chưa từng cam lòng nhận mệnh, luôn ôm chặt hy vọng cầu sinh mới có khả năng, đại khái, xuất hiện.

Sở dĩ Đường Kiếp có thể nhập luyện nhận thức, hơn phân nửa vẫn có liên quan tới chuyện hắn tu luyện Ly Kinh. Việc này khiến tố chất cơ thể hắn vượt xa người thường nhân, linh khí tạng phủ cũng mạnh hơn nhiều.

Như vậy cũng tốt hơn so với lấy quặng, quặng đào từ mỏ giàu ra luôn có tỷ lệ cao hơn so với quặng đào ra từ mỏ nghèo, bởi vậy Đường Kiếp nhập luyện dễ dàng hơn người khác, tác dụng phụ cũng thấp hơn nhiều.

Ngư yêu này lại vì một cơ hội mong manh xa vời kia mà không cứu mình, ngồi xem trò hay, thật không hiểu y đang quan tâm mình hay là không quan tâm đây.

Nhưng dù thế nào, ít ra vào giờ khắc này, Lý Dư không chút đau lòng lấy thêm một vò linh tửu rót vào miệng Đường Kiếp miệng.

Đường Kiếp cũng không biết uống vào bao nhiêu rượu, chỉ thấy dạ dày không chứa nổi nữa, Lý Dư chụp một chưởng vào sau Đường Kiếp:
- Hấp thu linh khí, bài xuất tàn dịch, mau, hóa linh nhập vào cơ thể, đúng là thời cơ luyện thể tốt nhất!

Đường Kiếp theo lời làm, tận tình hấp thu dược tính linh tửu.

Lần đầu hắn uống linh tửu là lúc chưa tu hành, chỉ có thể để dược tính tự động phát huy, hầu hết đều đã lãng phí, lần này hắn uống rồi chủ động hấp thu, hiệu quả lớn hơn trước đây nhiều.

Linh tính trong rượu được tận tình hấp thu, số rượu còn sót lại thì hóa thành mồ hôi bài xuất qua lỗ chân lông, trong nháy mắt mồ hôi chảy ròng ròng, ướt đẫm vạt áo.

Lý Dư cũng không để ý, cũng không biết từ đâu lấy ra một tảng thịt lớn, quát:
- Đây là thịt của hồng giao trăm năm, ăn nó đi, mau!

Nhìn thấy tảng thịt lớn, Đường Kiếp chỉ thấy đói khát vô cùng, hắn liều lĩnh cầm miếng thịt kia gặm, chỉ vài miếng đã ăn sạch miếng cá hồng giao.

Lý Dư như dùng ảo thuật biến ra đống lớn các yêu thú săn được, đưa hết cho Đường Kiếp, còn quát:
- Mau ăn luôn đi, lúc này ăn vào là đại bổ, sau trận chiến này cơ thể ngươi tất nhiên sẽ tốt hơn. Ta thấy tố chất thân thể của ngươi rất tốt, về sau có thể phát triển thêm, ngay cả thứ khó nhất là linh huyết hợp nhất cũng bắt đầu có dấu hiệu sơ hiện, không tệ, không tệ, tương lai rất có triển vọng! Ha ha ha ha!

Nói xong lại cười ha ha lần nữa.

Đang cười điên cuồng đột nhiên nói:
- Được, cho ngươi thêm một thứ tốt.

Sau đó từ trên người lấy xuống một vật đỏ rực, còn mang theo máu tươi, Lý Dư quát:
- Mau, ăn cái này trước!

- Đây là cái gì?
Đường Kiếp ngẩn ra, tốt xấu gì đống thực vật trước hắn ăn cũng từng được xử lý qua, nhưng sao giờ lại còn thứ máu chảy đầm đìa? Cũng chưa thấy y vừa ra ngoài bắt giết?

Lý Dư cười ha ha:
- Đây là vật đại bổ, cá chép vàng ba ngàn năm, người ngoài muốn ăn cũng không có đâu!

- Cá chép vàng ba ngàn năm?
Đường Kiếp ngẩn ngơ, sau đó giật mình, run run chỉ vào Lý Dư:
- Vậy... Đây không phải là ngươi...

- Đúng vậy, chính là thịt của lão tử!
Lý Dư cười to.

Đường Kiếp gần như bị hành vi điên cuồng này làm choáng váng.

Tinh hoa cá chép ba ngàn năm, không phải ai cũng có thể tùy tiện ăn được.

Giết chóc luôn nhanh hơn so với sinh sôi nẩy nở, con người có thể sừng sững đứng ở đỉnh cao, yêu thú nhất định gặp nạn, bởi vậy không do dự vấn đề đánh hay không qua, đều là tìm không thấy!

Dù trên thị trường cũng có linh thực linh nhục, lại đa phần mới sinh được mấy năm, mười mấy năm.

Loại hai mươi năm đã được coi là tinh phẩm, năm mươi năm đúng là trân phẩm, trăm năm trở lên chỉ có thể đi tìm yêu vật hoang dã.

Còn yêu thú ngàn năm, có cho nghĩ cũng không dám, dù là Thiên Tâm Cảnh cũng không thể ăn tùy ý.

Không ngờ hôm nay, trước mặt Đường Kiếp lại xuất hiện một tảng cá chép ba ngàn năm, chiếc bánh có nhân này nện xuống khiến Đường Kiếp váng đầu hoa mắt.

Hắn đã quen tự mình tranh thủ, thực không quen thứ tốt tự dâng tới trước cửa.

Nhưng có một số việc hết lần này tới lần khác lại xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com