Lúc này Đường Kiếp nhìn miếng thịt cá chép vàng hỏi Lý Dư: - Vì sao?
- Vì sao? Vì lão tử thấy ngươi thuận mắt. Tiểu tử ngươi, hào hùng có, dũng khí có, là một nhân vật, vừa nhìn ta đã thích ngươi, giờ càng thích hơn nữa. Thấy ngươi sau khi luyện nhẫn thức vẫn có thể kiên trì tới giờ, cơ thể xương cốt cũng thực rắn chắc, thật là một khối bảo ngọc, sao có thể không chăm chút cải tạo một phen. Thấy cái mình thích là thèm, thấy cái mình thích là thèm! Nói xong Lý Dư đã nhét miếng thịt cá chép vàng vào miệng Đường Kiếp: - Còn dài dòng gì nữa, không mau ăn đi, thịt này rời khỏi cơ thể lão tử, mỗi khắc tinh hoa giảm bớt một phần, chớ để lãng phí. Miếng thịt lớn thế này, lão tử phải tu luyện mười ngày nửa tháng mới hồi phục lại được!
Y tu luyện mười ngày nửa tháng còn hiệu quả hơn Đường Kiếp tu luyện một năm!
Miếng thịt cá chép vào trong miệng Đường Kiếp, đảo mắt hóa thành linh triều vô biên mãnh liệt, cảm giác thoải mái khiến Đường Kiếp muốn rên lên.
Lý Dư quát: - Chớ để chậm trễ, mau mau tu luyện!
- Vâng! Đường Kiếp nghiêm mặt nói.
Lúc này hắn không còn kiêng kị Lý Dư nữa, thẳng thắn khoanh chân ngồi xuống, tu luyện Ly Kinh tâm pháp, hấp thu toàn bộ dược tính.
Tu luyện Ly Kinh ban đầu vốn cần tắm trong thùng tắm mới có thể để dược tính nhập toàn diện vào cơ thể, nhưng lúc này hắn vừa nhập luyện nhận thức, cơ thể trống rỗng nên không cần làm vậy, dược tính cũng tự động tiến vào, nhanh chóng lấp đầy lực lượng Đường Kiếp mất đi, Đường Kiếp chỉ thấy mỏi mệt dần đi xa, thay thế vào đó là tinh thần toả sáng và thể lực vô tận chưa từng có bao giờ...
- A? Pháp môn tiểu tử này tu luyện sao không giống với tâm pháp Tẩy Nguyệt phái? Lý Dư đứng một bên nhìn, kỳ quái nói: - Xem ra lão Tạ nói không sai, người này quả nhiên có nhiều điều cổ quái. Nhưng vậy thì sao? Người tu tiên ai không có bí mật? Vô bí mật giả vô sát thủ, cửu lịch phong vũ nan tự thủ. Thôi thôi, không liên quan đến ta, không liên quan đến ta!
Đang nghĩ y chợt thấy vết thương nhói đau, lúc này mới nhớ mình vừa quá hưng phấn, tảng thịt xé ra hơi nhiều, ảnh hưởng không nhỏ. Chỉ có điều thịt đã bị Đường Kiếp ăn hết, không thể bóp miệng hắn lấy về được. Thôi thôi, hôm nay cao hứng uống hơi nhiều, lần sau quyết không làm bậy nữa.
Nghĩ vậy, cuối cùng nhìn thoáng qua Đường Kiếp, quay người nhảy vào trong hồ, không ngờ cứ như vậy rời đi, đúng là ứng với câu "Sự liễu phất y khứ, thân tàng công dữ danh".
Thuyền lắc lư vài vòng giữa hồ, cho đến khi Đường Kiếp hành công xong, lúc này mới từ từ cập vào bờ biển.
- Đường Kiếp, Đường Kiếp! Từ trên núi có hai người chạy xuống.
Là Vệ Thiên Xung và Thị Mộng, nhìn dáng vẻ phờ phạc của họ, trong lòng Đường Kiếp trầm xuống.
Hắn nhảy lên bờ, trầm giọng hỏi: - Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đừng nói với ta các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ.
- Ôi, đừng nói nữa. Vệ Thiên Xung khóc ròng: - Ngươi vừa xảy ra chuyện, ta muốn tới cứu ngươi, nhưng Thị Mộng bắt ta trở về nộp nhiệm vụ. Không ngờ vừa mới lên bờ, liền đụng phải Diệp Thiên Thương...
- Nhiệm vụ bị Diệp Thiên Thương đoạt đi rồi? Đường Kiếp kinh hãi, chẳng lẽ nhiệm vụ này cuối cùng vẫn phải để hắn hoàn thành? Vậy thì rất phiền toái.
Lấy thiên tư của Vệ Thiên Xung, để mất nhiệm vụ thì đúng là không còn cơ hội nào, Yến Trường Phong có mù cũng sẽ không tuyển Vệ Thiên Xung.
- Không phải, may mà có đại thiếu gia hỗ trợ kịp thời, đã ngăn được Diệp Thiên Thương. Thị Mộng vội trả lời.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta vừa mới lấy đầu người ra thì đụng phải đám Thái Quân Dương. Vệ Thiên Xung dùng vẻ mặt đưa đám nói.
- Ngươi nói đầu người đã bị đám Quân Dương đoạt đi rồi? Nghe tới đám Thái Quân Dương ra tay, Đường Kiếp cũng dễ chịu hơn nhiều: - Nếu vậy, ít nhất cũng là rơi vào trong tay bằng hữu, cũng không có gì tiếc nuối.
- Không. Không ngờ Vệ Thiên Xung lại trả lời: - Bọn họ vốn là muốn cướp, nhưng nghe nói ngươi ở dưới chân núi đánh tới náo nhiệt, chậm trễ có thể ảnh hưởng tới sinh mạng. Vì không muốn ngươi chết nên không lãng phí thời gian tranh giành với ta... Thế nên, nhiệm vụ vẫn là do ta hoàn thành!
Vệ Thiên Xung quay người hô to.
Đường Kiếp thất thần: - Cái gì? Bọn họ tha cho ngươi... Từ từ, vậy vừa rồi ngươi khóc cái gì?
- Là ta đùa ngươi đó, ta muốn xem khi nghe nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ có vẻ mặt gì. Ngươi suốt ngày tỏ vẻ chín chắn thành thục, có người nhìn khó chịu nên muốn nhìn vẻ mặt ngươi lúc bị nghẹn! Vệ Thiên Xung cười to, nhìn sang cũng thấy Thị Mộng đang cười ngặt nghẽo.
- Khốn khiếp... Dám đùa giỡn ta! Đường Kiếp thấy dáng vẻ vui mừng của chủ tớ hai người, không khách khí lao tới, đá một cước vào Thị Mộng.
Thị Mộng giật mình, hô lớn: - Này, này, đây không phải chủ ý của ta, là Thái Quân Dương nói muốn gạt ngươi một chút. Hắn muốn nhìn phản ứng của ngươi, xem có đáng để hắn buông tay không.
Cái gì?
Đường Kiếp ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Giữa sườn núi, bốn người Thái Quân Dương, Bình Tĩnh Nguyệt, Liễu Hồng Yên, Thư Danh Dương cùng nhau cười nhìn hắn.
Tấm phù Thư Danh Dương cầm trong tay còn đang lóe sáng, không hỏi cũng biết, lúc họ nói chuyện đều bị bốn người này nghe được.
Ở phía xa, Thái Quân Dương giơ ngón cái lên với Đường Kiếp.
Đó là biểu hiện hài lòng với những lời Đường Kiếp vừa nói.
Âm thanh vang dội từ trên núi truyền tới: - Ngươi nợ chúng ta một ân tình, Đường Kiếp! Lần này tha cho ngươi một lần, nhưng nhiệm vụ lần sau ta vẫn sẽ đoạt cùng ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ không nhường nhịn nữa!
Là thanh âm của Thái Quân Dương.
Mắt Đường Kiếp chợt đỏ lên.
Hắn gật gật đầu, lớn tiếng nói: - Ta sẽ trả ân tình này cho các ngươi, ta thề!
Thái Quân Dương cười ha hả, bốn người vẫy tay với Đường Kiếp rồi cùng nhau rời đi.
Lúc này, ba người Đường Kiếp, Vệ Thiên Xung, Thị Mộng nhìn nhau, cũng không biết là ai quát to một tiếng: - Chúng ta thành công rồi!
- Chúng ta thành công rồi! Ba người cùng hô to, ôm chầm lấy nhau.
Trên núi Thanh Vân, Vệ Thiên Chí ẩn sau một gốc cây, yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Rốt cục y nói: - Mẫu thân đúng rồi... Người có một đệ đệ tốt.
- Thiếu gia thay đổi cách nhìn rồi hả? Ngô Hạnh đứng một bên hỏi.
- Không... Có được có mất thôi. Nhưng, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, con đường của Xung đệ còn dài mà. Vệ Thiên Chí thở dài.
- Đúng vậy, dù sao vẫn còn hai nhiệm vụ nữa, đám học sinh này sẽ không bỏ qua. Ngô Hạnh cũng thở dài nói.
Tranh giành chân truyền, gánh nặng đường xa, thỉnh kinh đâu dễ?
Không ngờ Vệ Thiên Chí lại lắc đầu: - Không, thứ họ phải đối mặt không chỉ là những học sinh khác.
- Cái gì? Ngô Hạnh ngẩn ngơ: - Ý thiếu gia là...
- Còn có một số người, sẽ không cho họ đạt được.
- Là ai? Ngô Hạnh khó hiểu. Vệ Thiên Xung bản tính không tệ, ở học viện cũng không đắc tội ai, ngoài đồng môn cạnh tranh, theo lý thì không còn ai muốn hắn thất bại.
- Còn có thể là ai... Vệ Thiên Chí khẽ cười rộ lên, nói thầm vào tai Ngô Hạnh một cái tên.
Nghe cái tên này, Ngô Hạnh chấn động: - Làm sao có thể? Nhưng hắn là...
Nhưng như nhận ra điều gì, thầm hô: - Hóa ra là vậy... Ta hiểu, đúng vậy, với hắn mà nói, nếu thiếu gia thành công cũng không phải chuyện tốt gì, công tử minh giám!
Ngô Hạnh cúi người bái Vệ Thiên Chí.
- Ta? Vệ Thiên Chí khinh miệt: - Ta sao nghĩ được mấy chuyện này, là mẫu thân gửi thư đặc biệt nhắc nhở ta.
- Hóa ra là phu nhân. Ngô Hạnh bừng tỉnh đại ngộ, khó trách đại thiếu gia lập tức nhìn ra điểm then chốt, hiểu được rất nhiều chuyện, hoá ra có phu nhân ở sau chỉ điểm.
- Tuy nhiên, cứ như vậy chuyện ắt có phiền toái, hẳn chúng ta nên lập tức nhắc nhở tiểu thiếu gia?
- Không cần thiết. Mẫu thân nói bà có thể nhận ra thì Đường Kiếp còn nhận ra sớm hơn. Nếu hắn đã chọn đương nhiên sẽ không sợ. Để hắn đi làm chuyện hắn muốn làm đi, dù thế nào, đệ đệ trở thành một trong những ứng viên chân truyền, chỉ một lần này cũng đủ mang tới cho Vệ gia ta vinh hạnh đặc biệt, không bao lâu nữa, Thương Long Phủ Vệ gia sẽ tiến thêm một bậc thang mới.
Nói xong, y nhìn thoáng qua đệ đệ vẫn còn hứng phấn, quay người rời đi.
Dưới chân núi, ba người hưng phấn dần bình tĩnh lại.
Vệ Thiên Xung phấn chấn nói: - Kế tiếp, chính là chờ nhiệm vụ thứ hai. Đường Kiếp, có ngươi ở đây, ta nhất định trở thành chân truyền!
Từ lúc mới bắt đầu không ôm hy vọng, đến giờ lòng tin đã tràn đầy, tinh thần của Vệ Thiên Xung khác xa trước đây.
Nhưng Đường Kiếp chỉ khẽ cười: - Trở thành người ứng tuyển, cũng thành nhân vật vạn người chăm chú, nhiệm vụ sau sẽ càng thêm khó khăn... Sẽ có rất nhiều người hy vọng chúng ta không thành công.
- Có ngươi đang ở đây, có ai không thể đối phó? Thị Mộng hưng phấn nói.
- Vậy ngươi sai rồi, có vài người... Chích xác ta không thể đối phó. Đường Kiếp lại từ tốn trả lời: - Ta chỉ hy vọng trong thời gian tới, các ngươi cố gắng phấn đấu, vì có thể ta sẽ không giúp được các ngươi nhiều lắm.
Hai người ngạc nhiên, không biết Đường Kiếp đang nói gì.
Cũng muốn hỏi thêm nhưng Đường Kiếp chỉ cười lắc đầu, đi dọc theo đường núi. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đường Kiếp đã sớm mệt cả tâm lực, dù có rất nhiều linh thực bổ dưỡng giúp hắn hồi phục thể lực tiêu hao, nhưng không hồi phục được tâm trí mỏi mệt.
Lúc này hắn muốn quay về hang ổ của mình, nghỉ ngơi thật tốt, còn chuyện gì hắn cũng không muốn hỏi đến.
Đẩy cửa ra, Đường Kiếp tiến vào trong phòng.
- Ca ca! Xa cách đã lâu gặp lại, niềm vui bất ngờ từ trong viện truyền ra.
Ngay sau đó, một bóng dáng nho nhỏ đã bay vào trong áo Đường Kiếp.
Sau đó, bóng dáng nhỏ như chó săn lao tới vồ lấy đao của Đường Kiếp, ngồi lên đầu móc câu dùng lưỡi điên cuồng liếm láp gương mặt Đường Kiếp như muốn cạo một lớp da của hắn.
- Bảo nhi? Đường Kiếp nhìn lão hổ gục trong lòng mình, kinh hô: - Trời ạ, ngươi trưởng thành rồi!
Tây vọng các.
Long Đảo và một lượng lớn học sinh đứng trước cửa các lo lắng chờ đợi.
Thật lâu sau, cửa mở.
Một học sinh từ trong các đi ra.
Đám học sinh xôn xao vây quanh, nói:
- Sư huynh, viện chủ nói thế nào?
- Viện chủ đã ra án phạt rồi?
- Đường Kiếp giết người, nhất định phải chịu trừng phạt!
- Nhất định phải lấy mệnh đền mạng!
Đám học sinh xúc động nói.
Học sinh truyền lệnh quét nhìn chúng học sinh, ánh mắt lạnh như băng, khiến tất cả học sinh run lên.
Long Đảo tiến lên một bước: - Lý sư huynh, chẳng lẽ nói...
Học sinh truyền lệnh giơ một mảnh bạch lụa trong tay: - Lời của viện chủ.
Nói xong y ném dải bạch lụa lên không trung, bạch lụa tung bay hóa thành hai chữ lớn:
- Đáng kiếp!
Đáng kiếp!
Đây là đáp án của Học viện Tẩy Nguyệt.
Trong nháy mắt, tâm mọi người như rơi xuống vực cốc.
Long Đảo kinh ngạc nhìn hai chữ đó, không cam lòng hét lên: - Không, ta không phục! Cho dù Lư Phi giả truyền tin tức, Đường Kiếp dám trước mặt mọi người giết học sinh của ta đã là vi phạm viện quy, Tạ viện chủ làm vậy là bao che, ta muốn nói cho phụ thân biết, khiếu nại với người!
Học sinh truyền lệnh kia dùng ánh mắt thương hại nhìn thoáng qua Long Đảo: - Vậy ngươi tốt nhất nên xem cho rõ hai chữ này... Không phải chữ Tạ viện chủ viết.
- Cái gì? Mọi người lại ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên không trung có hai cái chữ to dần tan đi, hóa thành vô số điểm sáng hội tụ thành một con hỏa phượng, oanh địa bay về bốn phía.
- Phượng viện! Long Đảo quát to một tiếng, bùm ngã quỵ xuống đất.
Tất cả học sinh đồng thời quỳ xuống, không dám nhìn lên bầu trời.
Vui sướng, Đường Kiếp ôm Y Y đùa với con hổ nhỏ, kể lại chuyến đi lần này mình trải qua.
Nghe qua sự nguy hiểm, ánh mắt Y Y lộ vẻ khát khao: - Ca ca, lần sau huynh đi, mang muội theo được không?
- Ta cũng muốn, nhưng Bảo nhi cần phải có người chiếu cố, bây giờ nó chưa thích hợp xuất hiện trước mặt người khác.
- Nhưng ngươi đã đáp ứng ta, không tách nhau nữa mà.
- Ta biết, chờ một chút đi, để ta nghĩ cách cho nó xuất hiện trước con người.
- Có biện pháp nào không?
- Chắc chắn sẽ có. Đường Kiếp trả lời: - Cùng lắm thì ta đi đường mua một con hổ, cũng là giao phó.
Đúng lúc này, trong lòng Đường Kiếp thoáng động.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên núi Thanh Vân là cảnh tượng hỏa phượng nghênh xòe cánh trên không.