Cảnh tượng này khiến Vệ Thiên Xung trợn mắt há hốc mồm, trong miệng thì thào: - Hư Không Đao... Đây là Hư Không Đao. Ôi trời ơi!! Không ngờ nó biết Hư Không Đao!
Lúc này nhìn lại yêu hồ, ánh mắt Vệ Thiên Xung phát sáng như bắt được bảo bối.
Hư Không Đao là pháp thuật không gian cực hiếm, phương thức công kích như xé rách không gian gần như không thể ngăn cản, uy lực có thể coi là khủng bố, chỉ có điều phạm vi và hiệu quả xuyên thấu hữu hạn, mặt khác chính là tốc độ bay chậm chạp.
Tuy có đủ loại khuyết điểm, Hư Không Đao vẫn là một thuật pháp không gian thực dụng có giá trị cực mạnh.
Không ngờ yêu hồ có thể sử dụng thuật pháp cường đại như thế, khó trách lúc trước nó không sử dụng với Vệ Thiên Xung, dưới một kích này đầu thân chia hai, sẽ không phải thứ La Thiên Thần cần.
Còn Đường Kiếp, khi nhìn ngọn giả sơn phía sau bị chẻ thành hai lại đưa mắt nhìn yêu hồ trên không.
Chỉ thấy tiểu hồ kia sau khi phóng ra một kích này, khí sắc héo hon đi nhiều nhiều, liền thở dài nói: - Hóa ra là chỉ con yêu hồ lai, chắc hẳn là do một con yêu tộc vô cùng ... hoang dâm lưu lại. Huyết mạch không tinh khiết, Hư Không Đao này nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh được ba lần.
- Cũng không tồi! Vệ Thiên Xung cảm thấy mỹ mãn nói.
Đường Kiếp lại không hài lòng lắm lắc đầu: - Có sát thủ nào mà không có chiêu thức bình thường? Vậy cũng không được.Nào, để ta thử xem móng vuốt ngươi sắc bén thế nào.
Yêu hồ phẫn nộ nhìn Đường Kiếp nghiến răng, thân hình chợt lóe, quay mình phóng về phía Đường Kiếp, một móng vươn về trước, sắc bén lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đường Kiếp tùy tiện tung một chưởng đón đánh, lúc hồ trảo đụng nhau, một kích đã đánh bay yêu hồ ra ngoài.
- Quá yếu! Đường Kiếp quát một tiếng, lại thêm một quyền oanh ra.
Bóng dáng yêu hồ không ngừng chớp động trên không, bốn vó chạy thành một đường cong lớn rồi đột nhiên vòng ra sau Đường Kiếp tung trảo, Đường Kiếp cũng không quay đầu oanh lại một quyền.
Đúng lúc này, chỉ thấy lưỡi liềm màu trắng sắc nhọn từ trong miệng yêu hồ bay ra.
Vệ Thiên Xung kinh hãi: - Cẩn thận!
Cự ly phát động Hư Không Đao, nếu trảm qua đầu Đường Kiếp là có thể trực tiếp giết chết.
Không ngờ Đường Kiếp lại lăn tròn ngay tại chỗ, Hư Không Đao một lần nữa bay sượt qua đầu, còn chưa rơi xuống đất đã đánh ra một loạt bóng châm.
Yêu hồ hí dài , đuôi ngắn phía sau trong nháy mắt hóa thành chín đạo quang ảnh.
Chỉ nghe âm thanh vồ vồ vồ vồ liên tục, năm đạo quang ảnh đồng thời bị phi châm đánh xuyên qua, tán nứt, còn bốn đạo kia hội thành một quất mạnh về phía Đường Kiếp, móng vuốt giương lên, hung hăng trảo tới.
Oanh một tiếng bạo vang, Đường Kiếp phi thân lên, trên người đã có thêm mấy vệt máu chảy.
Còn tiểu hồ ly kia, sau khi hoàn thành cú đánh này liền trực tiếp ngã từ trên không xuống, đúng là không duy trì được trạng thái trên không.
Trong sương khói vấn vít, Đường Kiếp động thân đứng lên.
Nhìn vết thương trên người cười nói: - Hoá ra còn có một phân thân hợp kích, không tồi, không tồi. Tuy chỉ có mấy kích nhưng uy lực như vậy cũng đủ rồi, cái hiếm có là tâm tính giảo quyệt, còn biết đánh lén, rất là có tiền đồ.
Hắn bị yêu hồ tính kế mà không giận dữ, hơn nữa còn vui mừng nhìn Vệ Thiên Xung: - Chúc mừng tiểu thiếu gia, có một yêu thú có tiềm lực đi theo. Tiểu thiếu gia đúng là như hổ thêm cánh!
- Đáng tiếc nó không muốn nghe lời ta. Vệ Thiên Xung nhìn tiểu hồ ly từ trong lòng chạy ra, tiếc nuối nói.
Đường Kiếp sầm mặt: - Chim khôn chọn cây mà đậu, tiểu hồ ly này trời sinh thông linh, rất có trí tuệ, vì lời dặn dò của La Thiên Thần nên không thể không đi theo ngươi, không phục cũng là chuyện thường. Tuy nhiên chỉ cần ngươi đánh bại nó, tự nhiên nó sẽ nghe lời ngươi.
- Ta sợ không được đâu. Vệ Thiên Xung lắc đầu.
Đường Kiếp đánh tiểu hồ ly thoạt nhìn trông thoải mái mà chỉ thấy mỗi mặt tốc độ quỷ mị của yêu hồ, Vệ Thiên Xung biết mình chẳng thể nào thắng được nó. Người dựa vào con rối tác chiến như y sợ nhất chính là đối thủ linh hoạt thế này.
- Đừng lo, chỉ cần thiếu gia chịu nghe ta, ta cam đoan trong khoảng thời gian ngắn sẽ giúp thực lực thiếu gia tăng mạnh? Đường Kiếp cười mỉm nói.
- Hả? Là cái gì? Vệ Thiên Xung nghi ngờ nói. Chẳng biết sao, nhìn dáng vẻ hi hi của Đường Kiếp, trong lòng y mơ hồ thấy không ổn.
- Đi núi Hổ Gầm phát tài. Đường Kiếp trả lời.
Trước mắt Vệ Thiên Xung tối sầm, suýt nữa là bất tỉnh.
Đứng trước cửa vào Hổ Khiếu Cốc, chân Vệ Thiên Xung run run.
Dáng vẻ sợ hãi của y khiến đám thôn dân bật cười, Y Y ngồi trên vai Đường Kiếp giơ tay chỉ vào Vệ Thiên Xung làm ra dáng tu tu.
Đường Kiếp không thể không nhắc nhở y: - Đừng như vậy, phải giống như một người đàn ông, ngươi xem những học sinh khác đi,có ai vào mà run run vậy không?
- Vấn đề là họ không đi núi Hổ Gầm! Vệ Thiên Xung nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Y cũng thấy kỳ quái sao mình lại đáp ứng Đường Kiếp đi đến núi Hổ Gầm.
Là vì tiểu hồ ly? Hay là vì lý do động lòng người kia của Đường Kiếp?
Cái gì gọi là diệu kế?
Thả con rối ra, dẫn lão hổ đi, sau đó vào trong động trộm yêu thú nó ăn thừa.
Cái này cũng gọi là diệu kế.
Ngươi coi lão hổ là đồ ngốc à? Từng làm một lần còn dám làm lại lần nữa? Mà yêu thú nó ăn thừa giá trị được bao nhiêu?
Nếu là người khác nói với y những chuyện này, Vệ Thiên Xung đã sớm tặng kẻ đó mấy tát.
Nhưng người nói hết lần này tới lần khác lại là Đường Kiếp!
Đường Kiếp chưa từng lừa y, cũng không bịp y, trên thực tế nếu không có Đường Kiếp sẽ không có y ngày hôm nay, thế nên y không có lựa chọn nào ngoài tin tưởng Đường Kiếp, tin tưởng Đường Kiếp sẽ không hại mình.
Nhưng dù là vậy, trước lúc vào cốc, Vệ Thiên Xung vẫn thấy sợ hãi như trước.
- Tin ta. Đường Kiếp vỗ vỗ Vệ Thiên Xung: - Đi một bước này, ngươi sẽ có tương lai rộng lớn hơn.
- Có lẽ căn bản không có tương lai. Vệ Thiên Xung vẻ mặt cầu xin trả lời.
Đường Kiếp nhìn y nửa ngày cũng không dịch bước, chán nản không nói gì, liền đá một cước vào mông Vệ Thiên Xung: - Ngươi đi vào cho ta.
- Ai nha... Vệ Thiên Xung kêu to, hoa chân múa tay bay vào trong cốc.
Nhìn bóng dáng Vệ Thiên Xung biến mất trong cốc, Đường Kiếp mới đi qua, đúng lúc Linh Sư trông coi kia nói: - Học sinh Đường Kiếp, hướng thượng sư thỉnh cầu nhập cốc.
Thượng sư thủ cốc kia ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp: - Ngươi muốn nhập cốc?
- Vâng. Đường Kiếp trả lời. Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp cười nói: - Học sinh đã nhập Linh Hồ, theo lý không thể vào cốc. Nhưng vừa rồi thượng sư cũng thấy thiếu gia nhà ta nhập cốc lịch luyện, ta thật lo cho y, thế nên muốn thỉnh cầu nhập cốc hành sự.
- Học sinh Linh Hồ nhập cốc không được động thủ với yêu thú trong cốc, không được thu thập bất kỳ dược thảo nào, không được dùng bất kỳ hình thức hay ngôn ngữ gì trợ giúp học sinh, những quy củ này ngươi đều hiểu chứ?
- Vâng, người vi phạm trừ năm điểm, tình tiết nghiêm trọng tạo ra tổn thất lớn, cướp đoạt mọi lợi ích thu được, đuổi khỏi học viện. Đường Kiếp nghiêm mặt nói: - Học sinh không dám dối gạt, lần này nhập cốc chích xác là để hộ vệ thiếu gia nhà ta. Tuy nhiên chỉ cần thiếu gia không gặp nguy hiểm, ta tuyệt đối không xuất thủ. Nếu có ra tay, cũng xin nguyện lĩnh phạt.
Quy củ học viện Tẩy Nguyệt trước giờ đơn giản, trực tiếp, có thể chịu đựng cái giá phải trả là có thể bỏ qua quy củ, tựa như Diệp Thiên Thương ném ra học sinh lệnh là có thể công khai động thủ bình thường, bởi vậy lời Đường Kiếp nói cũng không phải không có mục đích.
Kia thượng sư cũng không kinh ngạc, gật đầu: - Nếu vậy thì cho ngươi nhiệm vụ giám sát, tuần tra tình hình sinh trưởng của yêu thú trong cốc, ghi chép báo cáo lên, làm tốt thì thường một điểm. Nếu làm trái với quy củ thì tương ứng trừ đi. Thiếu gia nhà ngươi có ngọc bài hộ thể sẽ không dễ gặp nạn. Nếu như ngươi tùy tiện ra tay, đúng là tự hại mình, không đáng.
Nói xong giao một tấm biển cho Đường Kiếp, dặn dò: - Lúc mang theo không được rời thân, nếu không lấy quy định vi phạm luận xử!
Ngọc bài này dùng để che giấu hơi thở, che giấu linh khí dao động, đồng thời cũng dùng để ghi chép hành vi của học sinh, nếu học sinh sử dụng thuật pháp công kích sẽ lập tức được ghi chép lại.
Sau khi cầm tấm biển, thượng sư còn muốn kiểm tra Đường Kiếp, để ngừa hắn mang theo vật không nên mang, lúc xuất cốc cũng như vậy.
Thượng sư kia kiểm tra rất cẩn thận, lúc thấy một tấm bảng nhỏ, thượng sư kia đang muốn nhìn kỹ thì Đường Kiếp đã dùng tay che, hạ giọng nói: - Một vật nhỏ, vô tác dụng.
- Hả? Thượng sư kia ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp.
- Kính xin thượng sư dàn xếp. Đường Kiếp nhẹ nhàng đưa qua một bọc nhỏ.
Thượng sư kia sờ soạng qua bọc nhỏ, trong lòng tự biết số lượng, thấp giọng nói: - Thật to gan, dám thu mua thượng sư!
Miệng quát vậy nhưng lại cầm bao vải trong tay không buông.
Đường Kiếp mỉm cười: - Học sinh cam đoan, tuyệt không gây tổn thất trong cốc, lần này chỉ vì muốn bảo vệ thiếu gia chu toàn. Thượng sư nhìn Đường Kiếp thật lâu, quát khẽ: - Nhớ kỹ lời ngươi nói, lúc trở về ta vẫn kiểm tra, nếu có vấn đề, ta quyết không tha.
- Đa tạ thượng sư! Đường Kiếp cúi người thật sâu, rồi tự nhập cốc.
Vào cốc, Đường Kiếp nói: - Y Y, ngươi đi tìm thiếu gia, đừng cho y kéo dài, nhanh đi núi Hổ Gầm.
- Nếu y không nghe muội thì sao? Y Y nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.
- Vậy dẫn yêu thú đến bức y không thể không đi. Đường Kiếp cười nói.
- Hay hay, muội thích cách này! Y Y vỗ tay nhảy dựng lên, trong nháy mắt đã chạy đi xa.
Đối với nàng, chuyện này rất thú vị.
- Chú ý khống chế phương hướng, đừng để y chạy sai đường! Đường Kiếp hô một tiếng.
- Biết rồi! Y Y từ xa đáp lại.
Nhìn Y Y rời đi, Đường Kiếp khẽ cười đi về núi Hổ Gầm, do mang theo lệnh bài ẩn nấp hơi thở nên dọc đường không có yêu thú ngăn cản, Đường Kiếp thuận buồm xuôi gió đi vào trong núi Hổ Gầm.
Không thấy bóng dáng yêu hổ, Đường Kiếp đi dọc theo đường núi. Đi qua cột mốc biên giới, xuyên qua đại trận, đặt chân lên phiến đá huyết sắc, nhàn nhã như hoa viên nhà mình, không có sát khí, thay vào đó là sự nhàn nhã và nhẹ nhàng thoải mái.
Đi thẳng đến đỉnh núi, đi vào tảng đá lớn yêu hổ vẫn luôn chiếm cứ trước đây.
Đường Kiếp ngồi xuống, từ từ hít một hơi: - Lần trước lúc rời đi, ta đã nghĩ chúng ta sẽ rất lâu không gặp lại... Có lẽ là vĩnh viễn không gặp lại, nhưng không ngờ nhanh như vậy lại gặp nhau.
- Xem ra kế hoạch của ngươi thành công. Ở phía sau có tiếng hổ gầm vang lên.
Đường Kiếp cũng không quay đầu lại nói: - Uhm, có chút rắc rối, nhưng tổng thể coi như thuận lợi.
- Chúc mừng ngươi... Hài tử của ta giờ thế nào?
Đường Kiếp rốt cục quay đầu lại.
Một con hổ lớn xuất hiện phía sau.
Trong đôi mắt màu lục là khát vọng và lo lắng không thể đè nén.
Đường Kiếp mỉm cười.
- Ngươi muốn biết à? Sao không tự mình xem?
- Ngươi nói cái gì? Vương Phá Quan ngẩn người.
Đường Kiếp đã giơ thú bài trong tay lên.
Không gian lóe lên hào quang, hổ bảo nhi xuất hiện.
Bị giam lâu như vậy khiến tiểu Hổ rất tức giận, muốn đánh về phía Đường Kiếp.
Nhưng nó lập tức bị tình cảnh xung quanh làm ngây dại.
Một con cọp lớn giống nó như đúc đang đứng bên, quen thuộc và xa lạ.
Liên kết huyết mạch khiến nó không sợ hãi vật khổng lồ này, ngược lại còn mơ hồ có cảm giác thân thiết, nhưng mà trong trí nhớ lãnh đạm lại nhất thời không tìm được thân ảnh nào quen thuộc như vậy.
Điều này làm tiểu Hổ có phần mờ mịt.
Nó nhìn Đường Kiếp rồi lại nhìn Vương Phá Quan, chỉ số thông minh hữu hạn khiến nó không hiểu được tình huống trước mắt, chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô" kỳ quái.
Lúc thấy tiểu hổ xuất hiện, Vương Phá Quan đã kích động tới run run.
Nghĩ đến từ sau khi sinh đứa nhỏ ra, bản thân chưa có cơ hội gặp nó.
Có thể là bị nhân loại lừa gạt, biến con mình thành nô dịch.
Hoặc là kế hoạch của Đường Kiếp thất bại, bí mật giả chết bị vạch trần, tiểu hổ lại bị Tẩy Nguyệt phái lấy đi lần nữa.
Vô số lần nghĩ tới tình huống bi kịch nhất, e sợ thất bại, thế nên nó không dám nghĩ, có một ngày sẽ gặp lại con mình.
Nhưng vào lúc này, con của nó thật sự xuất hiện.
Cứ như vậy hiện ra trước mắt mình, chú hổ đáng yêu mở lớn đôi mắt vô tội nhìn mình, còn có vẻ mặt mê mang khiến Vương Phá Quan kích động không kềm chế được.
- Ngươi... Sao ngươi lại mang nó về, thế này quá mạo hiểm rồi! Vương Phá Quan kích động hỏi Đường Kiếp.
- Đừng lo, chỉ là muốn ngươi nhìn nó một chút, để biết nó mọi chuyện đều tốt, ta nghĩ cái này hữu dụng hơn mọi lý do thoát thác khác. Đường Kiếp cười nói, nói xong hơi ngượng ngùng: - Ta không thể cho người khác nhìn thấy nó, nên phần lớn thời gian nó đều bị nhốt trong phòng... Hơi mập, còn có phần sợ người lạ, hy vọng ngươi sẽ không để ý.
Nghe vậy, Vương Phá Quan nhìn tiểu Hổ, run rẩy nói: - Hài tử của ta... Con trưởng thành rồi!
Không khắc chế được nội tâm kích động nữa, Vương Phá Quan nhào tới, không ngừng liếm láp tiểu Hổ.
Tiểu tử kia không quen, liều mạng giãy dụa, nhưng sao có thể thoát được sự kích động của phụ thân mình.
Thấy cảnh tượng này, Đường Kiếp cũng thấy đau xót.
Hắn chậm rãi lùi ra sau nói: - Đừng vội... Các ngươi có một ngày ở cạnh nhau.
Nghe tiếng động, Vương Phá Quan ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp.