Đường Kiếp khép hờ hai mắt, cảm nhận thiên địa, bắt đầu điều hòa hơi thở, mỗi một hơi hít vào thở ra đều khống chế được nhịp tim đập của mình.
Ngân nga mà mạnh mẽ!
Phụ tử Vương Phá Quan gặp lại, người ngoài như hắn không tiện quấy rầy nên khuất sang một bên thổ nạp tu luyện.
Thân là tu giả, phải nắm lấy mọi cơ hội khổ luyện.
Sau cuộc chiến ở Học tử lâm, Đường Kiếp thấy thực lực bản thân có dấu hiệu đột phá, khí lực tăng tiến một bước mạnh chưa nói làm gì, quan trọng nhất là trong lòng luôn có cảm giác mơ hồ khó hiểu, không nói rõ được là gì.
Giống như có tầng lá mỏng che trước mắt, chỉ cần đâm rách nó thì chính là trời cao biển rộng, nhưng dù làm thế nào cũng không phá được.
Cảm giác này khiến Đường Kiếp bực bội, tâm tình có phần phiền loạn.
Tâm tình hỗn loạn khiến Đường Kiếp có phần không khống chế được linh lực, trên người thường bạo phát linh quang, chữ vàng trong lòng bàn tay lúc sáng lúc tắt, đúng là chữ "Trục" trên miếng Vô Vọng kia!
Chỉ có điều cùng so với lúc trước lấy được Vô Vọng Tự, nét chữ bây giờ lại có vài phần ảm đạm.
- A? Đây là cái gì? Sau lưng truyền tới thanh âm của Vương Phá Quan.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhất đại nhị hổ và tiểu tam đang thân thiết ở cùng một nơi, chẳng biết từ lúc nào, ca ca của Bảo nhi cũng đã tới, hai con hổ nhỏ lăn lộn cùng một chỗ, vui vẻ chơi đùa.
- Là Vô Vọng Tự. Thu hồi tầm mắt, Đường Kiếp thản nhiên nói: - Đến từ một vị Chân Quân vô cùng ... di bảo, nói thực ra, ta cũng không rõ đây là cái gì. Nói nó là thuật pháp, nhưng có thể tồn tại rất lâu. Nói nó là pháp bảo, nhưng lại do thuật pháp tạo ra.
Nói xong Đường Kiếp kể lại những chuyện trải qua sau khi nhận được Vô Vọng Tự.
Nghe Đường Kiếp đoạt được Vô vọng tự từ một vị Chân Quân, Vương Phá Quan không khỏi líu lưỡi.
Muốn chỗ tốt hơn, muốn dùng phương pháp trực tiếp lớn mật như vậy cũng chỉ phá lệ có mình Đường Kiếp, ngay cả Vương Phá Quan cũng không khỏi khâm phục dũng khí của Đường Kiếp.
Gan phải lớn lắm mới dám làm như vậy.
Nhưng vật đã đoạt được, Vương Phá Quan cũng không khách khí nói:
- Cho ta xem xem!
Đường Kiếp mở tay, chữ trong lòng bàn tay hiện ra, lấp lánh trong tay Đường Kiếp.
Vương Phá Quan gật gì lên xuống, hồi lâu mới sợ hãi than: - Đạo Niệm thật tinh thuần!
- Đạo Niệm? Đường Kiếp hơi ngạc nhiên: - Chẳng lẽ Vô Vọng Tự này do Đạo Niệm tạo ra? Nhưng chẳng phải Vô Vọng Thượng nhân không nhập đạo sao?
- Ngu xuẩn! Vương Phá Quan khinh miệt: - Đạo chi nhất đồ, ảo diệu vô cùng, phân biệt có quan đạo, ngộ đạo, nhập đạo, chưởng đạo. Chỉ có người nhập đạo mới được xưng là thiên tôn, vị Vô Vọng thượng nhân này tuy chưa nhập đạo nhưng hiển nhiên đã có ngộ đạo, đây mới là nguyên nhân có đạo niệm tinh thuần thế này, hình thành Vô Vọng Tự.
- Rốt cuộc là đạo gì? Đường Kiếp không kìm được hỏi.
Nghe hỏi vấn đề này, Vương Phá Quan cũng ngây trệ.
Một hồi lâu, mới nói: - Đạo giả, thiên địa quy.
Đạo giả thiên địa quy, những câu này, lúc đi học Đường Kiếp cũng từng nghe qua.
Theo hắn lý giải, cái gọi là thiên địa quy, đơn giản chính là pháp tắc, chân lý, định nghĩa vận chuyển thế giới này.
Nhưng hiểu được những điều đó cũng không có ý nghĩa gì, giống như ngươi có biết định luật của Newton cũng không có nghĩa người đó có thể đột phá trọng lực.
Nếu lý giải có thể ngộ đạo, như vậy thì lại quá đơn giản.
Trên thực tế, ngàn vạn năm sau, Tê Hà Giới còn chưa có khái niệm mô tả, cho dù là chưởng đạo đại năng ..., cũng chưa bao giờ lưu lại lời nói nào.
Tất cả cao nhân đắc đạo đối với thuyết pháp chính là: Nói không thể thuật.
Nói không thể thuật, duy có tự ngộ!
Đây là một loại hình hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ văn tự hình dung, duy có chính mình tự lĩnh ngộ, cũng bởi vậy, không thể ghi chép, không thể lưu truyền, không thể truyền thụ.
Nhưng hôm nay, Vương Phá Quan lại nói cho hắn biết, trong tay hắn chính là Vô Vọng Tự do Đạo Niệm tạo thành!
Đây là đòn tấn công rung động với Đường Kiếp.
Thời khắc này, hắn chăm chú nhìn Vô Vọng Tự, lẩm bẩm nói: - Chẳng lẽ, chỉ cần ta hiểu thấu đáo Vô Vọng Tự, là có thể lĩnh ngộ Thượng nhân Đạo Niệm?
- Ngộ? Vương Phá Quan tươi cười, thoạt nhìn trông dữ tợn vô cùng: - Không, nếu ngươi ôm ý nghĩ này, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng ngộ đạo.
- Vì sao? Đường Kiếp khó hiểu.
- Bởi vì đây không phải là đạo của ngươi! Vương Phá Quan trả lời.
- Không phải đạo của ta? Đường Kiếp chấn động toàn thân.
Một khắc này trong tâm hắn như có điều ngộ ra, bật thốt: - Tính tình tức thiên phú, ngã đạo tức đại lớn!
Vương Phá Quan cúi đầu mỉm cười: - Rốt cuộc ngươi đã hiểu rõ. Đạo của ngươi, không phải do ngươi nắm giữ đạo lý nào đó, minh bạch hàm nghĩa nào đó rồi có thể nắm giữ... Đó là khi tu vi đạt tới trình độ nhất định, đi đến đỉnh cao tự nhiên sẽ có phong cảnh. Binh Chủ chi đạo tại vu chiến, bách chiến tranh phong, mọi việc đều thuận lợi, nhưng cho dù ngươi có được Binh Tự Quyết, cũng không ngộ nổi. Vô Vọng Tự cũng vậy, đó là đạo của Vô Vọng Thượng nhân, không có quan hệ gì với ngươi. Nếu muốn có đạo, trước phải có đường! Đường đạo, đường đạo, đi tới cuối đường thì mới có đạo!
- Thì ra là thế. Đường Kiếp hít sâu nhìn Vương Phá Quan: - Những cái này, ngươi biết là do lưu trong huyết mạch sao?
Vương Phá Quan gật đầu.
Dù nó chỉ là thượng phẩm yêu thú, nhưng huyết mạch di truyền lại làm cho nó hiểu biết hơn rất nhiều Thoát Phàm Cảnh.
Nó không thể nói cho Đường Kiếp điều gì, nhưng ít ra nó có thể cho Đường Kiếp biết, phải thế nào mới có được đạo của mình.
- Con đường của mình... Đường Kiếp nhìn Vô Vọng Tự trong tay, thì thào: - Như vậy... Con đường của ta là gì? Phong cách của ta là gì? Ta phải làm thế nào mới thấy được đạo của mình?
Sự mông lung dần dần rõ ràng, từ lúc bước vào thế giới này, trí nhớ của hắn như có làn nước cọ rửa qua, cuộc sống ở thôn Tiểu Hà, lập chí đi xa, bất ngờ gặp gỡ Hư Mộ Dương, tiến vào Vệ phủ, phản kích Thiên thần cung, dũng mãnh đoạt chân truyền, cảnh tượng kia tiến vào trong đầu Đường Kiếp giống như người đang xây cất ngôi nhà, Đường Kiếp nhắm mắt lại, nỉ non nói: - Từ lúc ta bước vào thế giới này, dù trải qua bao nhấp nhô, cố gắng cầu sinh nhưng cũng không phải không có chí tiến thủ, đơn giản là ta tin tưởng. Ta tin tưởng thế giới sẽ không vứt bỏ người cố gắng; ta tin tưởng thiên địa dù vô tình nhưng con người lại hữu tình; càng tin tưởng thiên địa có quy luật, nhân gian có quy tắc, pháp quy như sông, đời ta như cá, dù dòng nước mạnh mẽ xiết chặt, ta cũng không thể lên bờ...
- Vì nguyên nhân này, Binh Chủ chi đạo không thích hợp với ta, bởi vì chỉ tiến không lui. Ta lại tôn trọng người có tiến có lui, nếu như lui một bước, tất có thể tiến thêm ba bước. Thiên địa như lưới, đạo tức Thiên Quy đạo, tức như thử, cứ đi theo con đường lúc trước chứ không phải đi loạn không đầu không đuôi... Đi trên con đường chính xác vĩnh viễn quan trọng hơn so với tốc độ. Nếu muốn làm được điều đó, lực lượng cường đại không đủ, dũng khí không đủ, duy có hiểu rõ tình đời, nhìn thấu thiên địa mới là con đường chính đạo!
- Cố, đạo của ta không cầu cái thế vô địch, chỉ cầu hiểu rõ thế sự, là vì... Động sát!
Theo lời nói cuối cùng, Đường Kiếp chỉ thấy trong lòng đột nhiên thoải mái, sự lo lắng như tuyết phủ trong lòng dần tan rã, ở sâu trong nội tâm xuất hiện tia sáng như mặt trời mới mọc, trong lòng Đường Kiếp sinh ra cảm giác minh ngộ.
Cảm giác này thật kỳ diệu, Đường Kiếp hoàn toàn không biết mình hiểu được điều gì, nhưng lại hiểu được rất nhiều điều.
Không ngôn ngữ nào có thể hình dung, không văn tự nào có thể ghi chép, chỉ có cảm giác kỳ diệu quanh quẩn trong lòng, hoàn toàn vi phạm quy luật linh khí tu giới, một hình thức không thể lý giải, không thể giải thích hiện ra trong đầu Đường Kiếp.
Ngay sau đó, Vô Vọng Tự trong tay Đường Kiếp đột nhiên "BA" một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số kim quang tiêu tán giữa thiên địa.
Nhưng ngay vào lúc nó tiêu tan, Đường Kiếp nhìn Vô Vọng Tự biến mất, trong lòng chợt có cảm nhận, tiện tay khua lên, vẽ vào không trung một chữ.
Ngay sau đó, nét chữ kia sáng rõ, đột nhiên đánh trúng một gốc cây nhỏ cách đó không xa, cây nhỏ kia bật gốc bay lên, rơi xuống biến mất không thấy gì nữa.
- Đây là... Vương Phá Quan hoảng hốt nhìn, màn vừa rồi nó thấy rất rõ, Đường Kiếp không hề sử dụng thuật pháp gì, trong trạng thái trống rỗng hoàn thành một thuật phát cùng loại với Vô Vọng Tự.
Dù là đại thần thông, kỳ thật cũng do thuật pháp thể hiện, chẳng qua sau khi thần niệm thông linh, miễn đi quá trình tạo ra thuật pháp, nhưng giờ phút này thứ Đường Kiếp tạo ra lại chân chính không có liên quá tới thuật.
Giải thích duy nhất là... Đạo Niệm!
- Không ngờ ngươi ngộ đạo rồi! Vương Phá Quan quả thực không dám tin vào hai mắt mình.
Đường Kiếp ngộ đạo dễ dàng như vậy.
Nó không biết Đường Kiếp trước đây đã từng quan sát Thiên đạo bi, xem qua một sự đạo.
Thiên đạo với hắn không phải ảo tưởng, mà là tồn tại chân thật.
Thứ không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, lại khiến người ta phải nhìn vào mà cúng bái.
Nguyên nhân chính là hắn nhìn thấy thiên đạo, mà với tính cách nghịch nhiên của hắn, không cố thuận theo thiên đạo mà thấy rõ con đường, lựa chọn con đường của mình.
Không ngừng ngưng tụ đạo niệm của Vô Vọng Thượng nhân ở tay, dưới bao sự trùng hợp, lại tăng tốc quá trình này.
Dù Đạo Niệm khác nhau nhưng chung quy vẫn là Đạo Niệm, Đường Kiếp hóa niệm của người thành niệm của mình, một khi ngộ đạo, lập tức tỉnh giấc, trước tiên tìm hiểu phần huyền ảo của Vô Vọng Tự.
Hạ bút thành văn, huy bút tức thành.
Chỉ có điều cảm giác này như một cái chớp mắt, nhanh chóng biến mất, Cảm ngộ trong lòng Đường Kiếp về Vô Vọng Tự cũng dần biến mất, dù sao thứ này cũng không phải của mình nói, bởi vậy chỉ có thể vẽ chứ không thể có.
Nhưng dù vậy, Đường Kiếp mới đột phá, thu được không ít lợi.
Thời khắc này Đường Kiếp thở phào một hơi nhìn ánh mắt không dám tin của Vương Phá Quan, cười nói: - Chỉ mới ngộ ra chút ít, đúng là ở ngoại nhìn trộm qua cổng và sân, vừa rồi vẫn là dùng đạo niệm của Vô Vọng Thượng nhân, khoảng cách với ngộ đạo còn xa lắm. Như lời ngươi nói, phải đi tới cuối đường mới có đạo... Con đường này của ta vừa mới bắt đầu.
- Ít nhất ngươi đã đi trên con đường chính xác, từ nay về sau sẽ không đi lạc đường. Vương Phá Quan thổn thức nói: - Người khác tu luyện cả đời, nhưng cuối cùng phát hiện mình đi theo đường chết, ngươi lại không như thế. Không giống như trước... Từ nay về sau, ngươi sẽ không giống như trước!
Vương Phá Quan nói không sai.
Đối với Đường Kiếp, từ sau lúc này, ngộ đạo chỉ là vấn đề thời gian, còn đối với người khác lại là vấn đề về cơ duyên.
Sự thật là nếu bây giờ hắn nói ra việc ngộ đạo, hắn căn bản không cần làm nhiệm vụ gì thì vẫn có vô số Chân Quân lướt gió tới, khóc lóc muốn thu hắn làm đồ đệ.
Thiên tài dễ được, đạo cảnh khó phá!
- Này đều nhờ Vương đại ca dạy bảo! Đường Kiếp thành khẩn cảm tạ.
- Cuối cùng vẫn là bản lĩnh của ngươi.
- Tuy nhiên thoạt nhìn, không có nhiều trợ giúp cho thực lực của ta lắm. Đường Kiếp nhìn mình nói. Tầng lá mỏng trong lòng hắn đã biến mất, nhưng lực lượng lại không tăng trưởng, chỉ có tâm tính thêm linh hoạt kỳ ảo, cảm nhận sự vật cũng khác nhau.
Nhưng hắn cũng không nói được khác nhau ở điểm nào.
Kết quả một tầng lá mỏng biến mất, càng nhiều lá mỏng thay thế vào, nhưng lại khiến hắn thấy không thoải mái, thực sự muốn nhìn thấu.
Đây là trong lúc vô ý ngộ ra: Thứ bạn hiểu càng nhiều, thì thứ không hiểu sẽ càng nhiều; thứ bạn nhớ càng nhiều, thứ bạn cần cũng càng nhiều; tựa như một vòng tròn không ngừng mở rộng .
Vương Phá Quan cũng không hiểu loại tình huống này, nhưng nó hiểu được một chuyện khác, đó là Đạo Niệm chi phá, thực lực nâng cao cũng không phải là không có trợ giúp.
Lúc này nó cười nói. - Đừng vội, đừng vội, cẩn thận cảm thụ xung quang có lẽ sẽ phát hiện điều kỳ diệu nào đó. Lấy mình làm trung tâm…thử phóng tầm mắt nhìn xem.
Phóng tầm mắt nhìn?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, vận đủ thị lực nhìn về phương xa.
Lúc trước hắn chưa từng học qua pháp thuật viễn thị, nhưng lúc này đang đứng trên cao, khi nhìn xuống dưới, quang cảnh phía xa như thu hết vào trong mắt, trong chốc lát, thị lực của hắn đã tăng thêm mấy lần.
Từ xa nhìn lại, trong thung lũng trống trải có một bóng dáng mập mạp đang chạy về phía này, theo sau còn có rất nhiều sói.