Sáng sớm hôm sau, đám học sinh đều đi tới Huyền Bảng đài, trước tiên đi nhận nhiệm vụ thí luyện.
Tuy chuyến đi tới Vô Hồi Cốc là Nam Bách Thành tuyên bố nhiệm vụ chân truyền, thế nhưng hắn lại tuyên bố hình thức là thí luyện, còn chân truyền chỉ là một phần thưởng thêm vào cho thí luyện lần này mà thôi.
Bởi vậy từ bản chất đã nói, nhiệm vụ lần này vẫn là một lần thí luyện.
Đây cũng là lần đầu nhóm Đường Kiếp và Vệ Thiên Xung tham gia thí luyện, cũng là một trận thí luyện vừa lớn mà lại hung hiểm như thế.
Đi vào Huyền Bảng đài liền thấy trên quảng trường đã đứng rất nhiều người.
Nam Bách Thành đứng phía cao trên đài, nhìn đám học sinh tới cũng không ít lắm, trịnh trọng cao giọng nói:
- Thí luyện lần này, tình hình cụ thể chư vị đã biết, ta sẽ không nhiều lời, ta chỉ giảng giải một chút quy củ khi thí luyện.
- Một: Lần thí luyện này, thời gian là ba người ngày. Trong lúc thí luyện, mọi người đều không được rời đi.
- Hai: Vô Hồi Cốc hung hiểm, học viện đặc biệt chuẩn bị chỗ tị nạn cho tất cả học sinh, nếu gặp nguy cơ có thể trốn tới chỗ tránh nạn. Tuy nhiên một khi tiến vào chỗ tránh nạn, liền biểu hiện cho việc tự động buông tha cho nhiệm vụ. Tất cả thu hoạch đều cần nộp lên.
- Ba: Lần này tiến vào Vô Hồi Cốc, đoạt được ích lợi nhất định phải nộp lên ba phần cho học viện, đây là học viện bảo hộ các ngươi, phong ấn Sơn Cốc nhất định phải thu phí dụng. Nếu có giấu giếm sẽ nghiêm trị không tha. Đương nhiên học viện cũng sẽ căn cứ ích lợi các ngươi nộp lên để đánh giá cống hiến. Nếu giao nộp đầy đủ, có thể đạt được mức cống hiến không giống nhau.
- Bốn: Người giao ra Băng Diệm Hồng Liên sẽ được chọn làm người chân truyền.
- Đã nghe rõ lời nói của ta chưa vậy?
- Nghe rõ! Tất cả học sinh cùng lớn tiếng gào rú.
- Tốt lắm! Nam Bách Thành gật gật đầu, đưa tay lên, vô số tấm da dê đã bay tới trong tay các học sinh, mấy ngàn học sinh mỗi người một tấm, không ngờ lại không có một chỗ sai lầm.
Nam Bách Thành cất giọng nói: - Đây là bản đồ Vô Hồi Cốc, mặt trên có ký hiệu địa hình cơ bản và chỗ tránh nạn, nhưng trừ những cái đó ra sẽ không còn bất kỳ tin tức nào khác. Trước khi mọi người vào cốc nhất định phải kiểm tra trang bị, không được mang theo lò luyện đan hay đồ dùng để luyện hóa, không được mang thuật khí pháp bảo có tính chất phá hư ở phạm vị lớn, không được mang theo mọi hàng cấm. Nếu có kẻ làm trái…. các ngươi còn thời gian để bỏ những thứ đó lại.
Trong đám người lập tức chạy ra một ít học sinh, hiển nhiên là đã mang theo vật phẩm không nên mang.
Đối với nơi phong ấn như Vô Hồi Cốc này, từ trước đến nay Tẩy Nguyệt phái trông giữ rất nghiêm. Bởi vì muốn thu giao lợi nhuận nên những loại như lò luyện đan hay vật phẩm luyện hóa tuyệt đối không được mang vào, nếu không thì đám học sinh sẽ có chỗ tốt, chính mình dùng ngay lúc ấy, vậy thì học viện cũng không thể trực tiếp lột lấy. Về phần một ít có thể trực tiếp dùng đến, học viện cũng liền mắt nhắm mắt mở, giống như người có thể tự luyện hóa không nhiều lắm.
Thuật khí pháp bảo có tính chất phá hư trong phạm vi lỡn sẽ phá hư địa hình địa mạo của Vô Hồi Cốc, bởi vậy cũng không thể được.
Từ nhiều năm trước tới nay, pháp quy của Tẩy Nguyệt phái nghiêm khắc chính là dựa vào quy củ trùng trùng điệp điệp này, bảo đảm tài nguyên trong phái tuần hoàn tái sinh, nếu không cho dù tài nguyên có như biển rộng cũng không thể đủ.
Một lát sau, sự tình nên nói đều đã nóng xong, lúc này Nam Bách Thành mới nói: - Hiện tại tất cả học sinh lên thuyền.
Theo lời của hắn, một con thuyền tầng thật lớn đã phá vỡ tầng mây vô cùng lớn trên ngọn núi, xuất hiện ngay trước mắt mọi người.
Thuyền tầng kia cao đến bảo tầng, dài gần ngàn mét, nguy nga đồ sộ, cho dù ở trên mặt đất thoạt nhìn cũng là một quái vật lớn, hiện giờ cứ phiêu phiêu trong không trung, khiến đám học sinh nhìn thấy đều tán thưởng.
Bọn họ học tập ở trong học viện Tẩy Nguyệt phái, tập thuật mà không luyện pháp, trong truyền thuyết tiên nhân cưỡi mây đạp gió trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm, cưỡi mây đạp gió đối với bọn họ mà nói còn rất xa xôi, ngay cả phong cách chiến đầu cũng vẫn có rất nhiều đặc thù của phàm trần.
Mãi đến lúc này khi cự thuyền xuất hiện trên không trung, mọi người mới một lần nữa cảm nhận được hiện giờ bọn họ đã thật sự là một người tu tiên, có được năng lực mà thường nhân còn lâu mới có thể bì kịp.
- Thực đò sộ… Đứng chung một chỗ với Đường Kiếp, trong mắt Vệ Thiên Xung cũng không kìm nổi mà lộ ra vẻ hâm mộ: - Khi nào chúng ta mới có một con thuyền như vậy nhỉ?
Đường Kiếp cười cười: - Vậy thì cố gắng lên, chỉ cần cố gắng thì sớm muộn gì cũng sẽ có.
- Vâng. Vệ Thiên Xung giơ giơ quả đấm: - Yên tâm, ngươi cứ đợi xem biểu hiện của ta đi.
Đường Kiếp oán thầm, có bản lĩnh thì sau khi vào cốc liền đi một mình đi, ngươi mà có dũng khí như vậy ta liền phục ngươi.
Cự thuyền dừng lại trước đỉnh núi, có một học sinh chấp luật kêu lên: - Tất cả học sinh tự động lên thuyền, nhanh lên!
- Sao ngay cả boong thuyền cũng không có? Có một học sinh kêu lên.
Thuyền kia cách ngọn núi ít nhất cũng mấy chục thước, lại không có boong thuyền để có thể lên thuyền, liếc nhìn lại chỉ thấy ở giữa có một vách núi sâu không thể nhận ra đáy.
Học sinh chấp luật hừ nói: - Cái đó phải xem bản lãnh của các ngươi. Nếu ngay cả lên thuyền cũng không thể lên thì đừng mơ có thể đi tới Vô Hồi Cốc.
Không ngờ thử thách lại bắt đầu từ lúc này.
Khoảng cách 30m không tính là xa, đối với đại đa số học sinh cũng không phải là việc khó, thế nhưng đi qua vách núi vạn trượng làm người ta vô cùng sợ hãi, khó tránh khỏi bồn chồn trong người, nếu không có thuật bay, ngã xuống tám phần là sống không được.
Bên này đã có một học sinh dẫn đầu lên thuyền, một đám đều hạ xuống đầu thuyền, dùng ánh mắt đắc ý mà khiếu khích nhìn về hướng bên này.
Đường Kiếp cười nói: - Nếu như thế thì còn chờ cái gì? Đi thôi.
Ba người cùng nhau hướng về cự thuyền kia.
Nếu là mọi người, lúc Vệ Thiên Xung đối mặt với vách đã vách núi có lẽ sẽ sợ hãi. Thế nhưng trong khoảng thời gian này hắn đã nhiều lần rèn luyện ở Hổ Khiếu Cốc, dũng khí cũng tăng lên rất nhiều, phát động Yên La Bộ, khinh thân đề khí, thuận lợi lên thuyền.
Tiếp theo là Thị Mộng, hắn bước vội cũng là pháp thuật đề khí tung người, bởi vậy cũng thoải mái lên thuyền.
Nhìn thấy hai người đều đã lên thuyền, Đường Kiếp đang muốn nhảy lên, đột nhiên sau lưng có người đẩy hắn một cái.
Cái đẩy này khiến Đường Kiếp lảo đảo bước ra một bước, ngay cả hơi thở cũng bị hỗn loạn, Tử Điện Túng Thân Pháp cũng không thể khởi động.
Hắn vốn là đứng ở bên bờ vực, một bước này lập tức đạp vào hư không, cả người rơi xuống bờ vực. Vào thời khắc chỉ mành treo chuông này, Đường Kiếp đập mạnh chân một cái, đá vào trên vách núi đá, tạo thành một dấu chân to trên vách đá, mượn lực nhảy lên, đồng thời chân trái lại đạp mạnh về phía sau mà đi.
Lúc này người vừa đẩy hắn chưa kịp tránh né, lập tức bị đá trúng một cước, sức lực không lồ đập xuống khiến xương ngực của hắn gần như nứt ra, Đường Kiếp đã mượn lực bay lên.
Nhưng lúc này bay lên lại không hề sử dụng Tử Điện Túng Thân Pháp, mà hoàn toàn dựa vào sức lực tự thân.
Vách núi và cự thuyền cách xa nhau mấy chục thước, dựa vào sức lực tự thân khó có thể đến được, vào thời khắc nguy cấp, Đường Kiếp lại vận dụng Tử Điện Túng Thân Pháp, lúc thân thể sắp rơi xuống dưới đã cưỡng ép bật ngược lên lại.
Đúng lúc này chỉ nghe một tiếng gào to.
Tiếng quát như tiếng sấm, nổ vang bên tai Đường Kiếp, gõ thật mạnh vào trong lòng Đường Kiếp, linh khí trong cơ thể đột nhiên bị kiềm hãm, Tử Điện Túng Thân Pháp vừa mới vận hành lên lại biến mất, Đường Kiếp lại rơi về hướng vách núi, bên tai vang lên một trận kinh hô.
Đúng lúc này, Đường Kiếp vung tay, một đạo kim quang bay vút cắm thật sâu vào vòng bảo hộ của thuyền tầng, Đường Kiếp mạnh mẽ kéo, một lần nữa nhảy tới hướng thuyền tầng kia, lăn lộn một vòng trên không trung liền hạ xuống boong tàu.
Biến hóa bất ngờ lần này, tuy chỉ là việc trong nháy mắt, cũng khiến tâm mọi người chợt cao chợt thấp trong một khoảng thời gian ngắn, khiến tất cả mọi người đứng xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Đến khi hạ xuống boong tàu, Đường Kiếp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vách đá có một học sinh phun máu tươi rồi ngã xuống, chính là người vụng trộm đẩy hắn, bộ mặt xa lạ không hề quen biết.
Về phần người phát ra tiếng quát đánh gãy thuật pháp của hắn lại không thể tìm thấy.
- Có người đánh lén ngươi! Thị Mộng kêu lên.
- Nói lời vô ích. Sắc mặt Đường Kiếp âm trầm nói.
Hắn không thể không nghĩ đến có người muốn đối phó chính mình.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới đánh lén sẽ đến nhanh như thế, lần này thật là tàn nhẫn.
Ánh mắt liếc về phía xa xa, vẻ mặt Nam Bách Thành bình tĩnh, giống như mọi chuyện phát sinh không hề có quan hệ với hắn.
Vệ Thiên Xung bên này đã nhảy cẫng lên, chỉ vào học sinh bị thương phía đối diện: - Người kia đẩy Đường Kiếp, hắn đẩy Đường Kiếp, ta nhìn thấy được, hắn…
Hắn còn muốn hô quản lý bắt người, không nghĩ tới Đường Kiếp lại bắt lấy Vệ Thiên Xung, lắc lắc đầu: - Thôi đi.
- Cái gì? Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ.
Đường Kiếp đã thấp giọng nói: - Vách núi có nhiều người, khó tránh khỏi chật chội, chỉ là theo bản năng đùn đẩy, chưa chắc là cố ý.
Vệ Thiên Xung khẩn trương: - Tại sao lại không hẳn cố ý? Vậy làm sao mới là cố ý? Rõ ràng là có người cố ý muốn hại ngươi.
- Cái này không trọng yếu, quan trọng là…. cái này có thể thoái thác. Đường Kiếp thản nhiên nói.
Lúc này đã có giám sát dẫn theo học sinh đi xuống, những Đường Kiếp không cần nhìn cũng biết được học sinh kia sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì.
Đúng như lời của Đường Kiếp, vách núi nhìu người, ngẫu nhiên va chạm là chuyện bình thường, chỉ cần có người ở giữa hòa giải, học sinh kia tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Thị Mộng tức giận nói.
Đường Kiếp cười cười: - Nhất định là ngoài ý muốn, không bỏ qua thì biết làm thế nào. Thế nhưng….
Vừa nói đến đây, mặt của Đường Kiếp lập tức trở nên độc ác.
Hắn đột nhiên lớn tiếng nói: - Ta nhớ kỹ mặt của hắn rồi!
Thanh âm lời nói này rất lớn, truyền tới trong tai đại bộ phần người trên thuyền, mọi người nghe được đều run rẩy trong lòng.
Ta nhớ kỹ mặt của hắn rồi!
Đây là Đường Kiếp đáp lại.
Mỗi người đều biết cái này mang ý nghĩa như thế nào.
Nghe nói như thế, Thị Mộng và Vệ Thiên Xung cùng nhau cười dài, nói: - Đúng vậy, ta cũng nhớ kĩ.
Vệ Thiên Xung lại hung hăng nói: - Đợi lão tử thành chân truyền, không lột da tiểu tử kia là không được.
- Cái đó không cần thiết. Đường Kiếp lại đột nhiên khẽ cười rộ lên, thấp giong nói: - Không cần chúng ta động thủ, chỉ cần vài ngày nữa hắn sẽ chết.
- Hả? Hai người lại ngẩn người lần nữa: - Vì sao?
- Bởi vì ta nhớ kỹ mặt hắn. Đường Kiếp cười hì hì trả lời: - Nếu chủ nhân sau lưng hắn không phải là người ngu xuẩn sẽ hiểu được cái gì gọi là giết người bịt miệng… Trừ phi hắn nghi ngờ quyết tâm trả thù của ta.
Lúc này hai người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khâm phục vừa rồi Đường Kiếp chỉ nói ra một câu đã dồn học sinh kia vào đường chết.
Thậm chí không cần Đường Kiếp tự mình ra tay.
- Thế nhưng hiện tại lại không biết chủ sự sau lưng là ai, có chút phiền toái. Thị Mộng lo lắng.
- Cần gì biết rõ, đơn giản chính là có người không muốn chúng ta đạt được thành tựu. Đường Kiếp thản nhiên đáp lại: - Cho nên là ai làm hiện tại đã không quan trọng. Chỉ cần giết chết tất cả người ngăn cản con đường của ta, dĩ nhiên người nọ sẽ không thể thoát được.
Nghe được lời nói mang theo sát khí nồng nặc này, ngay cả Thị Mộng và Vệ Thiên Xung cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Lúc này đa số học sinh đều đã lên thuyền, sau khi xác định không có người lên nữa, thuyền tầng chậm rãi rời khỏi ngọn núi, bay về phía không trung, tiến vào tầng mây, bay về hướng phương xa.